Phần Đệm


Người đăng: docconhan

Trong một căn phòng trống trải, chính giữa bày biện một chiếc giường rất lớn,
trên giường là một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm.
Một đôi vợ chồng ăn mặc hào hoa phú quý đứng bên cạnh giường.

"Làm sao bây giờ...?"

"Đứa nhỏ này vẫn như thế, chết không chết mà sống cũng không sống được."

"Bệnh của nó quả thực giống như động không đáy, làm sao cũng không thể lấp đầy
được."

"Không bằng..."

"Được."

"Ừm, chúng ta liền như thế này..."

Âm thanh từ từ nhỏ dần, mấy phút sau, đôi vợ chồng kia lưu lại vài đồng tiền
rồi rời khỏi phòng không một tiếng động. Theo họ rời đi cũng là hơi ấm tình
người duy nhất còn sót lại trong căn phòng trống trải.

Mà thiếu niên trên giường vẫn như cũ ngủ say không biết gì cả. Chỉ là không
biết nó mơ tới cái gì, trong giấc mộng nó khẽ nhăn lại hàng mi.

Đêm xuống, thiếu niên nằm trên giường rên rỉ một tiếng, từ từ mở mắt ra.

"Ô ô... cha, mẹ?" Dụi dụi con mắt, thiếu niên tìm công tắc bật đèn bên giường.

Trên vách tường ánh đèn chớp chớp vài lần, một luồng ánh sáng dìu dịu nhất
thời lan tỏa, nhẹ nhàng soi sáng cả căn phòng.

Mơ hồ nhìn căn phòng trống trải lạnh lẽo, thiếu niên hiển nhiên vẫn chưa hoàn
toàn tỉnh lại. Ngáp một cái, nó vén chăn lên, lộ ra đôi chân gầy gò xương cốt.

"Cha? Mẹ?" Chậm rãi cất tiếng gọi, thiếu niên bước vòng quanh gian nhà nhưng
không hề phát hiện có bất kỳ người nào, nó lại trở về phòng của mình. Lúc này,
nó mới nhìn thấy trên bàn có để vài đồng tiền lưu lại từ sáng sớm.

"..." Nhìn kỹ mấy tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ, thiếu niên ánh mắt lấp lóe mấy lần,
không hề nói gì, nhưng từ bỏ ý nghĩ lại đi tìm cha mẹ.

Từ từ thu mình lại trên giường, thiếu niên kéo chăn che kín đỉnh đầu, sau đó
cong người lên, hai tay ôm chặt lấy chân, ở trong chăn co lại như một chiếc
kén.

Ánh sáng màu vàng dìu dịu chiếu rọi căn phòng trống trải, khắc họa hình dạng
thiếu niên co quắp trong chăn càng thêm thê lương. Rõ ràng gần sang mùa hè,
vậy mà trong phòng vẫn luôn lưu lại một luồng khí tức lạnh lẽo, kéo dài không
tiêu tan.

"Khụ...khụ..." Yên lặng, vẫn kéo dài đến hơn nửa đêm. Ba giờ ba mươi bốn phút
sáng, một trận ho khan tan nát cõi lòng đánh vỡ vẻ vắng lặng trong căn phòng.

Run rẩy giãy dụa đá văng tấm chăn trên người, thiếu niên mặt vốn tái nhợt
nhưng vì từng trận ho khan kịch liệt mà trở nên đỏ chót. Một tay bưng ngực,
một tay che miệng, thiếu niên cố gắng tìm cách khống chế âm thanh của chính
mình, không muốn làm ồn đến người khác. Nhưng sự khống chế này, ngoại trừ làm
gân xanh hai bên thái dương của nó nổi lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ra thì
càng không có một chút hiệu quả nào, trái lại còn tăng thêm áp lực khí lưu
trong lồng ngực, để nó cảm giác ngực đau đớn như thiêu như đốt.

"Khụ...khụ..." nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút! Cha mẹ ở phòng bên
cạnh, bọn họ nghe được sẽ khó chịu! Thiếu niên liều mạng tự nhủ với chính
mình, nhưng thủy chung vẫn không có cách nào để tiếng ho khan trở nên nhỏ hơn
một chút.

Nhỏ giọng một chút, bọn họ ở ngay ... bọn họ ... không ở... Đột nhiên, đang cố
gắng khắc chế tiếng ho khan, thiếu niên chợt nhớ ra cái gì đó, tay đang che
miệng chậm rãi để xuống.

... Bọn họ đi rồi... Để lại tiền, đi rồi... Thiếu niên sửng sốt chốc lát, lập
tức bị một trận ho khan lợi hại hơn trước đánh gãy suy nghĩ.

"Khục...khục...khục...khục..." đau đớn khom người xuống, thiếu niên tay nhỏ
che lấy miệng, bên trên đã nhiễm một chút máu đỏ tươi.

Nhìn máu đỏ tươi trên tay, thiếu niên trong mắt bỗng hoảng loạn, nhưng ngay
sau đó liền bình tĩnh lại.

Thuốc! Trong ngăn kéo có thuốc! Nhớ tới nơi để thuốc, thiếu niên luống cuống
tay chân mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, lôi ra một cái ngăn kéo có ba mươi, bốn
mươi bình thuốc.

Run rẩy nhưng nhanh chóng lấy ra mấy chiếc lọ trong đó, thiếu niên đổ ra mỗi
loại hai, ba viên, chỉ trong chốc lát, hai mươi, ba mươi viên to to nhỏ nhỏ
viên thuốc chiếm đầy bàn tay thiếu niên. Run run đem thuốc để lên môi, thiếu
niên cũng không cần dùng nước, muốn cứ như thế mà nuốt xuống.

Nhưng ở khoảng khắc sắp nuốt xuống đó, thiếu niên khóe mắt lóe lên một vệt
sáng chăm chú nhìn về phía mấy đồng tiền để trên mặt bàn. Sau đó, không biết
làm sao, thiếu niên tay cầm thuốc nhất thời dừng lại.

Sững sờ nhìn trong bàn tay chứa đầy những viên thuốc, bờ môi xanh nhạt của
thiếu niên hơi giật giật, lập tức một trận ho khan lại nổi lên. Mà thuốc trong
tay, cũng bởi vì thiếu niên run rẩy mà rơi ra đầy giường.

Vừa che miệng, tránh để máu tươi bắn ra giường chiếu, thiếu niên vừa yên lặng
thu nhập những viên thuốc bị rơi, đem thả lại trong lọ thuốc rồi cất trong
ngăn kéo, sau đó nhẹ nhàng đóng ngăn kéo tủ.

Làm xong tất cả, thiếu niên lại từ từ kéo chăn, cuộc mình núp trong chăn thành
một cái kén. Nhưng không giống trước đây là, lần này 'Kén' thỉnh thoảng sẽ
kịch liệt rung động và theo thời gian trôi đi, loại run run này rốt cục vẫn
chậm rãi lắng xuống.

Mãi đến tận ba ngày sau, khi người làm công được thuê tới đây quét tước theo
giờ đi vào, mới phát hiện, thiếu niên nằm ở trên giường thân thể đã cứng ngắc,
đã chết từ lâu rồi. Mà cho đến trước lúc chết, thiếu niên thân thể cuộn lại,
ánh mắt vẫn còn chăm chú nhìn về phía mấy đồng tiền để trên mặt bàn. Trên gối
và chăn là một mảnh máu đỏ, nhưng thuốc trong ngăn kéo tủ thì lại một viên
cũng không thiếu.

......


Bàn Long Giới - Chương #1