Người đăng: votinhlangtu995@
Từ nhà Linh Lung trở về đã khoảng 7h tối, tôi nhanh chóng đi bộ vào nhà thật
may mắn là mẹ tôi không hề trách phạt gì tôi thậm chí còn cười khuyến khích
tôi nên đi chơi nhiều hơn với Linh Lung đúng là hết cách. Bữa ăn nhanh chóng
qua đi, tranh thủ xem vài thông tin trên tivi lần này tôi đặc biệt lưu ý thấy
thời sự đưa tin về vụ mất tích bí ẩn ngay gần khu vực của tôi.
“Điều nay không thể sai được chắc chắn là do 2 tên tội phạm kia” tôi nghĩ thầm
Linh Lung nói bọn chúng rất thích ăn thịt người vậy nên những người kia lành
ít dữ nhiều sợ rằng …
“Hi vọng là Linh Lung sẽ sớm tóm được chúng” tôi cũng chỉ đành tự trấn an
mình, ngả người lên chiếc giường định chợp mắt 1 lúc mà cuối cùng lại không
được tôi nhớ ra 1 chi tiết quan trọng
“Cô gái Linh Lung kia hẳn là có vấn đề người bình thường bị đả kích tâm lý như
vậy điên loạn, tự tử đều rất bình thường nhưng sao trấn động tâm lý lại có thể
khiến cho người đó linh hồn tan vỡ mà chết được?”
ngẫm đi ngẫm lại tôi vẫn thấy đúng xem ra cần lưu ý Linh Lung nhiều hơn cô ta
hẳn còn dấu mình rất nhiều chuyện. Sau khi đem tất cả thông tin 1 ngày nay
tổng hợp sắp xếp lại tôi liền đi ngủ, lần này ngủ cũng không dễ dàng lắm tôi
bắt đầu gặp ác mộng, người ngợm thì vô cùng khó chịu mà rõ ràng loại cảm giác
này đến từ bản thân linh hồn, chứ không phải thể xác giống như trong cơ thể
tôi có thứ gì đó đang tỉnh lại bắt đầu tránh thoát ràng buộc mà xông ra vậy.
“Ò Ó O” gà đã gáy báo hiệu một ngày mới bắt đầu đến lúc này tôi đã gục vì quá
mệt mỏi, cả đêm tôi không thể chợp mặt được bao nhiêu đầu thì đau như búa bổ,
thân thể mệt mỏi giống như bị ốm. Kỳ lạ là ý thức tôi vẫn rất tỉnh táo thậm
chí còn tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Không thể chịu nổi nữa tôi bèn bật dậy mở
cửa sổ ra, ngoài trời đã sáng những tia nắng đầu tiên của ngày hắt lên mặt
mang lại một chút ấm áp, hôm nay chủ nhật tôi quyết định không nướng thời gian
vào mấy trò điện tử như trước nữa mà sẽ ra công viên tản bộ
“Ring Ring Ring” chiếc điện thoại báo hiệu có cuộc gọi đến
“Alo Linh Lung hở?”
“Ừ nay đi công viên đi, mà cũng thật là yêu nhau đều phải là nam chủ động chứ
đằng này ngươi cứ để ta rủ là sao?” trong giọng Linh Lung có chút trách cứ
“Được rồi, được rồi thật trùng hợp là tôi cũng đang định ra đó tầm 8h nhé” tôi
cúp máy xuống
“Cũng vừa khéo đang muốn hỏi cô ta cái cảm giác không tên này là gì?”
“Vân xuống ăn sáng đi con, ngủ vừa thôi” giọng mẹ có chút bực tức
“Vâng con xuống ngay” nghe lời tôi vội chạy xuống cũng chẳng dám nói câu nào
nữa lập tức bắt đầu ăn sáng vừa len lén nhìn mẹ
“Thật quái lạ tại sao mình lại cảm nhận cực kỳ rõ ràng mẹ đang bực tức, thậm
chí lo lắng điều gì đó nhưng bề ngoài của mẹ vẫn bình thường chẳng thấy khác
biệt gì?” tôi lấy làm kỳ lạ mặc dù không thể nào xác định đây có phải là thật
hay không tôi vẫn tin vào trực giác của mình bèn hỏi
“Mẹ à có chuyện gì hả mẹ?”
“Chuyện gì? Vớ vẩn chẳng có gì cả” mẹ tôi vẫn dùng giọng điệu khó chịu như
thường ngày
“Mẹ vừa cảm thấy bất ngờ điều này…. Ko thể sai được nếu như vậy thì chẳng lẽ?”
mắt tôi sáng lên nghĩ đến một khả năng
“Con xin phép ra công viên chơi à mà con đi cùng Linh Lung nhé mẹ”
“Được rồi, đi đi” nghe tới Linh Lung giọng mẹ tôi lập tức nhẹ xuống hẳn là bà
rất thích khi nghe đến nàng
Bước ra khỏi ra nhà, tôi quyết định đi bộ ra công viên thay vì đi xe đạp vì dù
gì nhà tôi cũng chỉ cách đó có 2km coi như thể dục chút đi
“Ây cậu có nhìn thấy chàng trai kia không thật hấp dẫn à nha”
“Uy, Uy lần đầu tiên mình thấy người đẹp trai như vậy”
“Ôi dễ thương quá mình rất muốn làm quen với ảnh” và còn vô số những ánh mắt
có trực diện có lén lút của những cô gái đi ngoài đường nhìn vào tôi
“WTF? Chuyện gì xảy ra?” tôi không thể giải thích được hành động kỳ quoặc này
của mọi người, thậm chí tôi cũng đã lấy ra điện thoại để soi gương thấy mình
cũng chẳng thay đổi gì mấy ngoài khuôn mặt có trắng ra một chút thì chẳng có
gì khác.
“Linh Lung hẳn là có câu trả lời” sau rất nhiều nỗ lực tránh vô số ánh nhìn
như muốn ăn thịt của đám con gái tôi cuối cùng cũng chạy đến công viên
“Ring Ring” cuộc gọi đến từ Linh Lung
“Nhìn về phía tây chỗ cái xích đu ấy”
“Linh Lung cô đây rồi tôi cần phải hỏi… Hở” tôi đưa mắt về phía cô nàng, hôm
nay trông nàng thật khác lạ. Trên người chỉ mặc đúng một chiếc váy dài màu
trắng tóc xõa tung, nàng không trang điểm cũng không có bất cứ phụ kiện nào
ngoài chiếc túi xách màu đen. Toàn thân trên dưới toát lên một khí chất đơn
giản, mộc mạc nếu không phải biết rằng Linh Lung vốn là 1 đại tiểu thư người
ta sẽ rất khó liên tưởng cô học sinh “thôn dã” với thân phận của nàng.
“E hèm, hình như con gái các cô rất dễ thay đổi khí chất thì phải?” thực lòng
mà nói tôi thích nhìn Linh Lung thế này hơn
“Hừm ngươi cũng có khác gì? mà quên chúc mừng ngươi đạt nhập linh cảnh giới
nhá” Linh Lung mỉm cười
“Cái gì nhập linh cảnh? Chẳng nhẽ cô nói đến cái khả năng của tôi” Tôi ngờ vực
“Đồ ngốc ngồi xuống đây, rồi chúng ta từ từ nói” đoạn Linh Lung vỗ vỗ xuống
chỗ trống còn lại trên chiếc xích đu. Tôi cẩn thận liếc mắt khắp nơi xác định
không có người quen và nguy hiểm mới bắt đầu ngồi xuống còn chưa nói được câu
nào thì
“Linh lực của ngươi đang giải phóng rất tốt nhờ vậy mà rất nhanh ngươi sẽ đạt
Nhập Linh cảnh cấp 2, có điều chú ý kiểm soát khí chất một chút nếu không sẽ
có phiền toái” Linh Lung nhỏ giọng
“Cái khí chất này? Là gì vậy?” tôi ngờ ngợ những cô gái chú ý đến tôi hẳn là
bị ảnh hưởng bởi nó
“Hấp dẫn a, đơn giản giống như lần trước ta cho ngươi ăn thính nhưng yếu hơn
rất nhiều” Linh Lung vừa nói vừa ăn kem phảng phất như chuyện này chăng liên
quan gì đến nàng cả
“Tại sao lại như thế tôi nhớ tôi mới chỉ uống 1 cốc trà của cô, ặc chẳng lẽ”
“Phải rồi a, cái đó để mở khóa linh lực của ngươi mỗi khi linh lực ngươi mạnh
hơn lại sẽ có một loại khí chất khác nhau hơn thế nữa tính cách cũng có thay
đổi nhỏ” Linh Lung bổ sung
“Linh Thuật là cách thức vận dụng Tinh thần lực và Linh hồn lực, đừng gộp
chung chúng lại với nhau, chúng nó là 2 loại sức mạnh bản nguyên của sinh vật
có điều những người có thể vận dụng nó luôn rất ít và ngươi là trường hợp duy
nhất ta gặp ở Cấp F mà có thể vượt cấp tu hành Linh Thuật”
Linh Lung quay sang nhìn tôi chằm chằm như thể muốn hiểu thấu tôi vậy
“Kỳ lạ a nếu nói Linh thuật huyền diệu như thế sao tôi vẫn thấy những người có
thể điều khiển người khác hay thậm chí nhìn thấy linh hồn người đã chết” tôi
đã đọc thấy khá nhiều trường hợp tương tự
“Hahaha cái đó mà gọi là Linh Thuật? thôi để ta cười đã thứ rác rưởi đó mà gọi
Linh Thuật thì ta cũng không cần sống làm chi nữa a”
Linh Lung môi cong lên nở một nụ cười trào phúng
“Tất cả những thứ ngươi thấy chỉ là Hồn Lực vận dụng mà thôi, vài người có Hồn
Lực mạnh mẽ hơn rất nhiều so với người khác, họ có thể sử dụng sức mạnh đó để
cộng hưởng với một tâm linh khác từ đó chiếm quyền điều khiển thân thể của
người kia, còn về vấn đề nhìn thấy người chết nếu ta nói cho ngươi biết bất cứ
ai chết đi cũng đều tan biến ngươi tin sao?” Linh Lung nói ra một đống lý
thuyết tôi chẳng thể nào hiểu nổi
“Từ từ đã cô nói rằng người chết đi đều tan biến vậy sao có đầu thai được? còn
những bóng ma được nhìn thấy thì giải thích thế nào?” những bí mật này có thể
là câu đố muôn đời mà loài người muốn tìm hiểu.
“Dục tốc bật đạt chờ ngươi đạt tới Trọng Linh cảnh ta sẽ giải thích còn bây
giờ ngươi nhận lấy” dứt lời Linh Lung giơ 2 tay lên đan vào nhau tạo chỉ thấy
các ngón tay nàng bay múa tạo thành một hình tròn sáng rực phất tay một cái nó
đã bay đến chỗ tôi trực tiếp xuyên thấu cơ thể mà vào. Trong giây lát một
lượng thông tin khổng lồ tràn ra trong óc khiến tôi cảm thấy choáng váng
“Những kiến thức này … thật tuyệt vời” tôi không còn từ nào khác đê miêu tả
cảm giác này nữa.
“Đi thôi, dù sao ngươi cũng là Nhập Linh cảnh đến lúc phải thể hiện chút rồi”
Linh Lung không mặn không nhạt nói ra đồng thời nắm lấy tay tôi
“Cô…” tôi nghẹn lời mặc dù đây không phải lần đầu tiên tôi nắm tay con gái
nhưng đây rõ là lần đầu tiên có một cô gái chủ động nắm tay hắn
“Ngại sao? ta đây không ngại ngươi ngại cái gì? Nhìn thấy chứ nếu ta không
nhầm thì đám người kia đều là bạn của ngươi đúng không?” Linh Lung hất cằm về
phía bắc khu công viên chỉ thấy 1 đám người đang chơi tàu điện siêu tốc người
ngồi đầu hẳn chẳng phải ai xa lạ Nhã Tuyết chứ ai
“Nhiệm vụ của ngươi là khiến cô ta không nhận ra ngươi có điều không được ngụy
trang gì hết” Linh Lung đưa ra một nan đề
“Cái gì vậy sao được? tôi không làm được đâu” tôi nhăn nhó đây là nhiệm vụ gì
chứ rõ ràng bất khả thi a
“Mở Linh pháp dành cho nhập linh cảnh chương thứ 2” Linh Lung liếc xéo
“Ẩn thuật khi thi triển sẽ thay đổi khí tức đồng thời đánh lạc hướng lâm linh
người khác khiến họ rất khó nhận ra” có vẻ như không rõ ràng lắm a
“Từ từ thôi, đây là bước đầu tiên để xác thực lực lượng của ngươi nếu ngươi có
thể làm được, dù chỉ một chút thôi cũng có thể chứng minh thiên phú của ngươi
rất cao” Hiếm thấy khi nào Linh Lung giải thích rõ ràng như vậy
“Vậy cứ để tôi” Tôi hít sâu một hơi dựa theo Linh Pháp kêu gọi cái sức mạnh
không tên trong cơ thể kia ban đầu còn khó khăn vì nó chạy loạn khắp nơi nhưng
dựa theo Linh Pháp dẫn dắt cuối cùng sau 5p tôi cũng đã ngưng tụ được Linh Ấn
(biểu hiện của việc sử dụng Linh Thuật). Linh ấn không phải thực thể ngưng tự
xong lập tức biến mất, tuy có chút lo lắng nhưng tôi vẫn kiên quyết bước đến
gần chỗ Nhã Tuyết kia.
“Khá lắm ngay lần đâu tiên thi triển Linh thuật mà chỉ mất có 5p rất không tệ
a” Linh Lung lầm bầm tán thưởng
“Bạn có biết mình là ai không” tôi đến bên Nhã Tuyết rồi hỏi nàng có vẻ thực
sự không nhận ra tôi khi tôi tới gần để chắc chắn tôi quyết định hỏi lại
“Thầy An thầy nói gì vậy ạ? em đương nhiên là nhận ra thầy” Nhã Tuyết lễ phép
đáp
“Cái gì ?????” tôi không nghe nhầm đấy chứ?
“Cái gì ???? Linh lực biến dị?” Linh Lung mồm miệng há hốc