Người đăng: votinhlangtu995@
“Ây, chúng mày cho tao xem cái coi” tôi lên tiếng
“Ồ mày cũng quan tâm cơ à? Tưởng ngoài sách và phim ra mày ko quan tâm cái gì
khác? À quên mày cũng thích con gái cơ à hahaha” câu nói của tôi khiến đám con
trai sững sờ một lúc rồi lập tức quay sang trêu trọc, tôi không để ý đển việc
đó, chỉ lấy từ tay thằng đeo kính cái ipad rồi xem qua vài bức ảnh
“Quả nhiên là rất… xinh đẹp” Linh lung theo như trong hình cao khoảng 1m65,
thân hình cân đối, số đo 3 vòng đều rất chuẩn, khuôn mặt vline, má có núm đồng
tiền …. Tóm gọn là chỉ qua ngoại hình thôi cũng đã vượt mức hotgirl rồi. Sau
khi xem vài tấm ảnh nữa tôi lại trả chiếc ipad cho thằng đeo kính rồi đi về
chỗ ngồi
“Ơ chỉ vậy thôi à?” thằng đeo kính lại ngạc nhiên
“Thế thôi” tôi trả lời ngắn gọn, ngay sau đó là mấy câu trêu chọc kiểu như
“Hừ tao đoán là nó đang nhớ cái id về để quay tay”,
“Thằng này nhìn thế nhưng mà nguy hiểm lắm” …
Tôi cũng không biết làm gì hơn ngoài cười nhạt rồi lại tiếp tục đọc sách, bỗng
dưng ngoài cửa có tiếng vài tiếng
“lạch cạch”, âm thanh quen thuộc với tôi đến mức trước kia dù đeo tai nghe bật
nhạc to nhất nhưng chỉ cần nó vang lên là lập tức tôi sẽ nghiến răng nghiến
lợi. Giờ trây lì hơn nhưng nó vẫn gây ra sự khó chịu cho tôi, chủ nhân của âm
thanh đó không lạ gì chính là lão chủ nhiệm tên Tân. Vẫn cái áo vest mà chúng
tôi gọi vui là 10 năm không giặt, cùng với đôi giày cũ hiệu cá sấu lão là kẻ
đã gieo rắc sự kinh hoàng cho tôi trong liền 2 năm trời. Mà khoan! bên cạnh đó
còn có tiếng bước chân, theo tiếng bước chân chắc chắn đây là nữ hơn nữa trọng
lượng cũng không có vượt quá 45 cân.
“Đừng nói là đúng như dự cảm của mình”
ôi rất nghi ngờ một khả năng có thể xảy ra dù là rất nhỏ. Cả lớp cũng nghe
thấy âm thanh đó nên tạm thời im bặt, trên thực tế từ bài học của tôi chúng nó
không dại gì mà động vào thấy Tân như tôi đã từng làm =)) người đi sau phải
hơn người đi trước chứ?
Thầy Tân bước vào lớp trong sự im lặng đến mức con ruồi vỗ cánh cũng có thể
nghe rõ
“Các em ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta việc vui đây” thầy Tân nở một nụ cười
hòa ái, có điều trong mắt tôi cái nụ cười hòa ái ấy chẳng khác gì một mụ phù
thủ đang cố gắng dụ bạch tuyết bằng nụ cười đểu giả nhất.
“Do lớp C đã đủ người nên Linh Lung sẽ chuyển qua lớp ta, vì là lần đầu trò ấy
học ở trường mình các em hãy giúp trò ấy nhé” đoạn thầy quay ra cửa gọi
“Linh lung vào đi, làm quen với các bạn trong lớp” quả nhiên đúng như tôi dự
đoán.
“Dạ vâng thưa thầy”
giọng nói dịu dàng, thanh mảnh mang lẫn sự ngoan ngoãn vọng vào từ cửa. Ngay
cả tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, không thể ngờ kẻ tự coi mình là “hiền giả”
như tôi cũng có thể bị rung động bởi giọng nói này. Tôi đã thế đám con trai
thì lại càng không kiềm chế được bắt đầu gọi to gọi nhỏ nhau, còn lũ con gái
sắc mặt cũng không dễ coi chút nào đoán chừng chúng nó cũng biết mình với
người ngoài cửa khác biệt bao nhiêu.
Linh lung bước vào lớp đó là thời khắc mà sự bị phá vỡ, cô nàng Linh Lung này
đúng như cái tên “lung linh” như bước ra từ tiểu thuyết. Cô mặc một váy dài
màu xanh nhạt, mái tóc thả trôi, phía trên đầu còn có một chiếc nơ nhỏ bên
hông thì đeo một chiếc cặp màu đen. Linh lung cười rồi cúi đầu chào mọi người
theo kiểu nhật
“Mong mọi người giúp đỡ”
Chỉ một câu này thôi, tôi nghĩ rằng nàng dù có yêu cầu lũ con trai trong lớp
đi nhảy lầu hẳn là chúng cũng đi ngay lập tức hơn thế nữa còn xếp hàng có thứ
tự.
Tôi cũng chăm chú nhìn Linh Lung cảm thấy nàng quả thật rất đẹp phải nói đẹp
nhất trong số những người hắn từng gặp thậm chí nhìn qua tivi. Ở nàng ngoài
ngoại hình còn có 1 thứ khí chất vô hình khiến người ta chỉ cần gặp qua là lập
tức yêu thương rồi. Tôi liếc nhìn ngực Linh Lung, rõ ràng không phải loli? Cái
khí chất này đào ở đâu ra vậy? Quan sát thêm một lát tôi thấy nàng không có
chút gì gọi là xấu hổ hay lúng túng, khi bị cả đám con trai soi mói từng cm
trên người cả. Dù là một chút cũng không, hoàn toàn tự nhiên, tự nhiên đến mức
hơi bất bình thường. Kết thúc công việc dò xét “học sinh mới” tôi lại tiếp tục
đưa ánh mắt của mình về đúng nơi của nó. Tôi không hề biết rằng ánh mắt của
mình ngay từ đầu đã bị Linh Lung để ý, nàng lợi dụng lúc tôi không theo dõi
lén nhìn về phía tôi rồi cười 1 cách bí ẩn. Tôi hoàn toàn không biết truyện gì
xảy ra tiếp theo cho đến khi giọng nói của lão Tân vang lên
“Bạn nào nhường chỗ cho Linh Lung?” lập tức sóng âm thanh tăng đến ngưỡng con
người có thể chịu đựng
“Em, em, em thừa thầy”,
“Không em thầy ơi”,
“Chúng mày thôi đi để em cho”, tôi ngạc nhiên khi trông thấy thằng béo gần 100
cân nó nói câu này? Đừng đùa mày ngồi không là hết nguyên cái bàn rồi, 3 cái
bàn hỏng dưới lớp là của mày hết đó, định nhường chỗ để thay bàn mới hả?
Có thể các bạn không biết thằng béo chết tiệt này là cháu thầy Tân nó phá mấy
cái bàn rồi và các bạn biết thằng nào phải chịu trách nhiệm không? Chính là
tôi đấy và cái bàn thứ 4 nó ngồi cũng đang kẽo kẹt không biết có sống sót qua
nổi 1 tháng nữa không ấy thế mà nó còn dám xung phong nhường chỗ ngồi?
Linh Lung vẫn đứng nguyên tại chỗ cười không nói, chỉ hơi gật đầu biểu lộ mình
rất là vui.
“Này sao cậu không nhường ghế cho Linh Lung?” Nhã Tuyết huých tôi một cái, mặc
dù quen với việc tôi luôn lười biếng mọi thứ nhưng ngay cả trước mặt
“Tuyệt đại giai nhân” cũng thấy tôi vẫn như thế nên nàng làm kỳ hỏi
“Không với được không quan tâm” tôi chỉ lẳng lặng nói thế với Nhã Tuyết
“À,à ra là vậy” Nhã Tuyết trầm ngâm một chút rồi quay sang tán gẫu với con bé
bàn bên cạnh. Biểu lộ này của tôi lại rơi vào mắt Linh Lung một lần nữa, nàng
hơi nhăn mặt nhưng lập tức biến mất không còn 1 chút dấu vết. Đời đéo như mơ
tôi vẫn luôn là cái đích mà lão Tân nhìn thẳng vào.
“Hoàng Vân đứng dậy nhường chỗ cho Linh Lung đi”
Đang định nói “Thầy nói gì là em phải nghe hả?” thì tôi phải nuốt lại vì nhìn
thấy đôi mắt như viên đạn 20 li của thầy
“Dạ… được Linh Lung bạn ngồi đây đi” nhưng trong tâm tôi thì thầm nghĩ cái bàn
này đủ 3 người ngồi làm quái mình phải nhường nhỉ. Tôi đứng lên đi thẳng về
phía cuối lớp nơi chứa mấy cái bàn hỏng rồi tìm một chỗ để ngồi.
“Chờ chút, em thấy bàn cũng rộng không cần phải chuyển đi đâu”
“Chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được?” tôi kinh ngạc thầm nhủ
Cũng không đợi sự cho phép của tôi, Linh Lung liền ngồi vào chỗ trống còn lại
của cái bàn. Khiến cho cái bàn vốn rộng rãi sáng sủa của tôi lập tức thiếu đi
một khoảng quờ chân quờ tay cũng khó khăn hơn nhiều. Cái quan trọng là áp lực
từ 4 phía dồn lại. Nếu các bạn thay thế vị trí của tôi thì sẽ cảm nhận rõ ràng
một loại áp lực vô hình đến từ 4 phương 8 hướng và vô số con mắt đang dồn về
đây.
“Rất vui làm quen với cậu Hoàng Vân còn cậu này là?” Linh Lung đưa tay chủ
động làm quen
“Mình là Nhã Tuyết, hân hạnh gặp cậu” Nhã Tuyết đưa tay ra bắt tay Linh Lung,
tôi thở phào cái bắt tay này nguy hiểm à nha không hẳn hoi là sẽ bị ăn đập
đấy. Có điều Nhã Tuyết vẫn để tay ở đó hơi chếch một chút sang phía tôi,
“Xong, quả thật là lựu đạn”, tôi thò tay lên định bắt tay Linh Lung thì áp lực
từ 4 phương 8 hướng tăng vọt. Nếu có công tơ đo độ thù hận thì chắc là sắp max
đến nơi rồi
“Hừ anh đây cũng cóc sợ chúng mày?” là một kẻ ít quan tâm đến người khác lần
đầu tiên bị khiêu chiến cấp độ này, tôi phải chứng minh cho bọn chúng biết tôi
dù có đối mặt với thử thách khó khăn hơn nữa cũng đừng hòng bắt tôi khuất
phục. Tôi đưa tay lên và bắt tay linh lung, trong khoảnh khắc 2 bàn tay chạm
vào nhau tôi có cảm giác như bị điện giật
“WTF?” dù là tôi có Fa lâu năm nhưng không đến nỗi chưa nắm tay con gái bao
giờ và tôi chắc chắn là cảm giác này không nên xuất hiện mới đúng. Trời ạ,
tình yêu sét đánh chỉ là ẩn dụ thôi, chứ đâu phải theo kiểu “Sét đánh” như thế
này. Cảm giác điện giật trôi qua và tay tôi lại cảm giác bị thứ gì đó hút
chặt, trên mặt không cảm tình nhưng thực tế tôi đang rất hoang mang vì thời
gian bắt tay có vẻ lâu hơn bình thường rồi đấy, ánh mắt của Linh Lung khiến
tôi hơi hoa mắt có điều chỉ giây lát là bình thường không còn cảm thấy gì. Sau
khoảng 10s, Linh lung đảo mắt một cái, rồi cũng buông lỏng tay ra để tôi có
thể rút tay về điều kỳ lạ là không thể từ ánh mắt Linh Lung đọc ra bất cứ điều
gì cứ như đó là khoảng không vô tận. Cô nàng bắt tay xong liền đảo mắt xung
quanh lớp 1 vòng trên miệng nở một nụ cười tươi tắn và thế là áp lực liền tan
biến. Khoảng thời gian còn lại là văn nghệ, tin tôi đi bạn éo muốn nghe lũ
ngựa đực này rống đâu bình thường lũ này cũng chỉ biểu diễn vài bài mà thôi ấy
thế mà hôm nay như được tiêm thuốc kích dục chúng nó điên cuồng hát hết bài
này đến bài nọ. Tra tấn, lỗ tai của tôi. Chỉ có mỗi phần biểu diễn của Linh
lung thì coi như tôi được mở rộng tầm mắt
“Anh yêu ơi hãy quay về bên em mãi mong chờ”
“Để cho tình mình mãi bên bờ”
…..
Tôi cũng phải vỗ tay, không thể phủ nhận độ hay của những ca khúc Linh Lung
biểu diễn người vừa đẹp vừa hát hay không kém ca sĩ. Tôi tự hỏi sao cô nàng
không gia nhập luôn showbiz cho rồi đi học làm cái quái gì nữa?
“Tùng tùng tùng tùng” 4 tiếng trống báo hiệu ngày học hôm nay đã kết thúc,
Ai ai cũng bắt đầu thu dọn sách vở ra về, Linh Lung cũng vậy cô nàng thu dọn
sách vở sớm nhất
“Chào mọi người mình về trước, bữa liên hoan tuần sau mình mời”
Sóng âm thanh lại bùng nổi 1 lần nữa… Tôi có thói quen đợi mọi người ra về hết
mới về vì thật là khó để chen người ra khỏi cái cổng trường bé như lỗ mũi kia.
Dù sao cũng đã 60 năm tuổi đời, sao hiệu trưởng không nghĩ đến việc làm lại
cái cổng mới nhỉ? Mà thôi đi về đã, tôi còn phải xem nốt
“Men in black 4” nữa một bộ phim mà tôi phải cười sằng sặc khi xem.
“Omega, K đây vẫn chưa thể khoanh vùng được đối tượng” một giọng nói quen
thuộc vang lên
“Rõ rồi K, tiếp tục nằm vùng đồng thời bảo vệ trường học”
“OK”
“Cái tròng mắt này, thay thế nào nhỉ” tôi lén nhìn qua gương phản chiều từ một
cánh cửa gần đây và các bạn biết tôi nhìn thấy gì không?
Linh Lung chính là nàng ta và đáng sợ hơn là cô ấy đang cố gắng móc mắt mình
ra trên tay là 2 khỏa nhãn cầu đang xoay đi xoay lại. Một trong số chúng đã
nhìn thấy tôi.
“Là ai đi ra” Linh Lung hét lên
“Tôi thấy… có điều gì đó … sai sai thì phải?” tôi tái mét mặt .