Có Hứng Thú


Người đăng: votinhlangtu995@

Mọi thứ trên thế gian này đều có cái lý của nó, ngay cả những thứ vô nghĩa
nhất thì nó vẫn có nghĩa. OK, thật sự thì tôi cũng chẳng biết mình đang nói
cái gì đâu, có thể sau này thì các bạn sẽ hiểu. Tôi là Hoàng Vân cũng chính là
nhân vật chính trong câu truyện này, rất cảm ơn tên tác giả đã cho tôi tự kể,
chứ không định dùng một giọng nói thần bí nào đó blabla kể xàm xàm như biết
hết mọi thứ vậy. Câu truyện này cho những người yêu thích sự hài hước, không
muốn bị trói buộc suy nghĩ bởi cuộc sống hiện tại …
Hôm nay, 21/09/2016 một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác.
“Reng, Reng, Reng…” tiếng chuông báo thức kêu
Là học sinh cấp 3 việc của tôi chẳng có gì khác là đi học và như thường lệ tôi
vẫn trễ giờ đến lớp. Thật khó khăn để đi đến lớp đúng giờ khi mà bạn thường
xuyên xem phim và đọc truyện đến tận 1-2 sáng. Cơn buồn ngủ luôn ập tới bất cứ
khi nào bạn cố gắng vươn tay tắt cái đồng hồ báo thức. Bộ não thì luôn báo cho
ta biết rằng ta cần phải “NGỦ NGỦ NGỦ” nhưng lý trí lại bắt ta phải “THỨC THỨC
THỨC”, cuộc chiến ấy sẽ kết thúc với tỷ lệ 90% bạn tiếp tục nằm nướng thêm một
lúc nữa và kết quả thì chỉ có 1 mà thôi. Tôi lê cái xác mệt mỏi đi ra khỏi
giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt đồng thời tiện tay với lấy nắm xôi mà mẹ
đã để sẵn trên bàn. Tất nhiên việc nghe cải lương là không thể tránh khỏi và
sau 15p tra tấn “đều đặn” tôi cũng leo được lên con xe đạp để đi học. Con
đường đến trường của tôi khá là đẹp, 2 bên 2 rặng cây xanh ngắt những tia nắng
buổi sáng chiếu qua tán cây tạo thành vô số những hình thù kì dị bắt mắt, gió
thổi dìu dịu, chim kêu líu lo khiến tâm hồn của tôi cảm thấy dễ chịu. Ôi chao,
một ngày tuyệt vời để đi chơi ấy thế mà tôi lại phải đến trường, đến cái ngôi
trường mà tôi căm ghét suốt 2 năm nay. Trường của tôi có tên là “Vân Nội” ngụ
ý là bên trong những đám mây, sở dĩ được đặt tên là như thế vì truyền thuyết
xa xưa có kể rằng vùng đất xây dựng trường trước kia luôn được bao phủ bởi
sương mù, nhìn qua giống như được những đám mây dày che phủ khiến cho việc
khai phá nơi đây trở nên rất khó khăn. Tôi chẳng tin truyền thuyết này lắm, vì
đã 2 năm nay đi học cũng có thấy sương mù nhiều bao giờ đâu họa may chỉ có vài
lần vào mùa đông mà thôi. Hì hục đạp suốt 7 km cuối cùng thì cũng đã thấy
trường của tôi, ngôi trường này đã có đến 60 năm tuổi đời cũng là một trong
những trường đầu tiên trong khu vực. Mà phải rồi tôi chưa có nói tại sao tôi
lại căm ghét nó như thế phải không? Lý do đơn giản là ngôi trường lâu đời như
thế cơ sở vật chất khá là nghèo nàn và lạc hậu. Trời ạ! trường thì lớn có
những 5 dãy nhà với cả 3000 học sinh vậy mà mấy cái ghế bị hỏng suốt cả học kỳ
vẫn chưa được thay, làm tôi lúc nào cũng phải thấp thỏm lo lắng về việc chiếc
ghế sẽ sập bất cứ lúc nào. Còn chưa hết trường thường xuyên tổ chức hoạt động
nhóm, vệ sinh môi trường và hàng tỷ việc giống như kiểu
“Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”
1 sự phí phạm thời gian và lợi dụng sức lực học sinh một cách trầm trọng, nhất
là với một thằng không ham hố thể thao như tôi. Sau tất cả, lý do quan trọng
nhất là lão chủ nhiệm 2 năm rồi không hề đổi giáo viên chủ nhiệm và thế là tôi
phải tiếp tục sống dưới ách thống trị của lão. Chỉ vì hay cãi lại lão nên tôi
thường xuyên bị điểm trung bình môn toán ngay cả khi tôi đã làm đúng đáp án
tôi nhận được những dòng phê bình như
“Chữ quá xấu không đọc được bước giải, suy nghĩ chưa logic, copy bài của bạn”
Dù rất nhiều lần tôi đã ý kiến lên hiệu trưởng nhưng cuối cùng cũng chẳng giải
quyết được gì kết quả vẫn là tôi chịu thiệt. Ức chế, khó chịu dần trở thành
trơ lỳ tôi chẳng thèm học toán cho đàng hoàng nữa tôi chỉ học đủ để qua được
môn mà thôi. Học hành linh tinh như thế nên kết quả học tập của tôi cũng không
khá lắm + việc ít khi chịu nói chuyện với ai khiến tôi trở nên vô cùng mờ nhạt
hay đúng hơn là trở thành 1 “cái bóng”, dù là bạn học trong lớp cũng rất ít
chơi với tôi. Không đẹp trai, không học giỏi lại không khéo miệng?
Vậy thì đành FA thôi. Có điều tôi cũng không quan tâm lắm, tôi có tiểu thuyết
và phim ảnh chẳng lý do gì tôi lại phải buồn chán cả.
“Tùng tùng tùng” 3 tiếng trống vang lên báo hiệu vào giờ học, tôi liếc đồng hồ
hôm nay là thứ 6 chỉ có 4 tiết và chiều lại được nghỉ nữa thật tuyệt vời. Cô
Lan bước vào lớp vẫn với chiếc áo dài nâu như thường ngày chỉ khác là lần này
cô mang theo thiết bị trợ giảng. Năm nay cô đã 40 tuổi trên nét mặt đã xuất
hiện nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc và cực kỳ nghiêm khắc, cô nổi tiếng
với việc trị cả những lớp cá biệt nên chúng tôi cũng không dám trêu đùa gì
trong giờ của cô hết.
“Cả lớp lấy sách vở ra ngay, cô kiểm tra bài cũ”
“Hoàng Vân trò đầu tiên”, cũng không ngạc nhiên tôi trình cho cô xem vở bài
tập. Cả lớp đưa mắt nhìn tôi đa phần là thở phào vì ít nhất không phải mình vì
thời gian kiểm tra bài tập có hạn cô chỉ kiểm tra được 5 bạn là tối đa rồi, ít
đi thằng thì càng đỡ. Bài tập làm xuất sắc lắm nhưng có 1 câu hỏi cô cần trò
trả lời lại
“Vì sao lại có nạn phân biệt chủng tộc-vùng miền?”
“Chẳng phải em đã trả lời rồi sao ạ?” giọng tôi bình tĩnh
“Cô muốn trò trình bày trước cả lớp” cô Lan gật đầu rồi trỏ xuống phía dưới
lớp, tuy rất hoài nghi tại sao cô yêu cầu như thế nhưng tôi còn hoài nghi hơn
liệu lũ ở dưới có hiểu mình nói cái gì không?
“Nạn phân biệt chủng tộc – vùng miền rất đơn giản chúng bắt nguồn từ nỗi sợ,
sợ bề ngoài, sợ tính cách, sợ tai tiếng… nhất là sợ cái chết!” tôi nhấn mạnh 2
từ “cái chết”. Cô lan cũng lên tiếng
“Em nói không sai nhưng có vẻ như câu trả lời này không giống học sinh 17 tuổi
có thể nghĩ ra được” cô nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc
“Thực tế là em copy trên mạng thôi cô ạ” tôi trả lời
“10 điểm về chỗ”
“Ồ Ồ Ồ, cái gì cơ” tiếp theo là một tràng tiếng xì xào, lần đầu tiên cô Lan
cho điểm 10 cho 1 đứa đi copy lời giải trên mạng? thật không thể tin được ngay
cả đứa ngồi cùng bàn khi trông thấy tôi đi về cũng miệng chữ 0 kinh ngạc nhìn
tôi. Nhưng sự tình quỷ dị vẫn chưa kết thúc! lần này cô dùng cả tiết để kiểm
tra toàn bộ vở bài tập và trong ¾ số vở bài tập đều bị điểm 0 vì đi copy bài
trên mạng. Chúng nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt hậm hực miệng thì lẩm nhẩm
vài câu là thiên vị này nọ…
“Hừ nếu các cậu copy được câu đó trên mạng thì các cậu cũng đã được 10 điểm
rồi” tôi nghĩ thầm còn vẻ mặt cũng tỏ ra không biết gì cả.
“Này sao cậu được 10 điểm hay vậy?” Nhã Tuyết ngồi cạnh tôi nhỏ giọng hỏi
“Chịu khó đọc truyện + xem phim nhé” tôi nhìn liếc qua Nhã Tuyết một cái rồi
lại chúi đầu vào quyển truyện đang đọc. Mặt dù Nhã Tuyết cũng rất khá ít nhất
bề ngoài cũng không tệ, tính cách cũng ổn nhưng dù đã ngồi 2 năm với cô nàng
tôi vẫn chẳng thấy có chút tình cảm nào vượt qua danh giới “bạn bè” cả. Tuy
Nhã Tuyết cũng đã có người yêu nhưng nếu muốn thì tôi cẩm thấy vẫn có thể
“Giành thức ăn từ miệng hổ được”
chỉ là thực hiện sẽ mất chút công sức. Sự lười nhác không cho phép tôi thực
hiện việc đó. Đôi khi tôi cảm thấy mình như sống ở 1 chiều không gian khác nên
tôi rất ít khi để ý hay quan tâm đến người khác trừ người thân của mình. Tôi
gọi đó là
“Cuộc sống của một hiền giả”. Đến nay thì nó đã hoàn toàn dung nhập và trở
thành một phần của tôi mất rồi và thực khó để từ bỏ. Thật không ngờ 2 tiết còn
lại cũng không học gì các thầy cô đều vắng. Cứ ngỡ là tiết sinh hoạt cuối tuần
cũng như thế đơn giản là chờ hết giờ rồi về thì …. Một việc bất ngờ xảy ra
“Chúng mày biết cái gì chưa? Có học sinh mới chuyển đến trường mình đó”
“Hình như là ngay lớp C bên cạnh phải không?” một tên hưởng ứng
“Đúng rồi, chu choa là Linh Lung cô nàng cực kỳ xinh đẹp luôn” một thằng mở
facebook lên tra cứu vài cái rồi đáp.
“Xinh quá có gấu dư này chết cũng mãn nguyện”,
“500 anh em đâu sang lớp C không nghe đồn hôm nay Linh Lung đến đấy”
Tất cả đám con trai đều bu lại trừ tôi xem ảnh của Linh Lung, đôi khi có vài
thằng còn chảy nước miếng nữa. Còn tôi thì không nghĩ nhiều
“Không có cửa”
chỉ vậy thôi, tôi không quan tâm đến việc gì ngoài tầm với vậy nên dù Linh
Lung đẹp như tiên thì cũng thế. Cần thì ta có thể lên mạng search thiếu quái
gì cơ chứ?
“Không chỉ xinh đẹp không đâu, cô nàng còn là con gái chủ tịch tập đoàn HC
đấy” và câu này lại dẫn phát 1 làn sóng nuốt nước bọt tiếp.
Tôi đặt cuốn sách xuống, Linh Lung xinh đẹp thế nào tôi không quan tâm, nhưng
tôi có hứng thú muốn biết tại sao cô nàng Linh Lung này chấp nhận về học trong
cái trường tồi tàn thế này đấy?


Bạn Gái Tôi Là Người Ngoài Hành Tinh - Chương #1