Người đăng: thanhlt801@
Thẩm Khởi chán nản lắc đầu trỏ vào Lý Minh nói: "Các ngươi đều bị hắn lừa!",
đoạn lão lại ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười của lão chất chứa mười
phần chua cay. Bọn Bế Mặc, Cảnh Bì, Dã Bạch mấy khắc sau mới ngộ ra hoàn cảnh
của bản thân, khuôn mặt đều hiện lên nét không cam tâm nhìn về Lý Minh.
Lão Đô Thống trông thấy thế chỉ cười ruồi nói: "Bọn chó má, uổng cho ta tâm
huyết bồi dưỡng các ngươi. Nếu không nhờ mưu kế của Lý huynh đệ, há chẳng phải
ta tiếp tục nuôi ong tay áo sao."
Quay lại chuyện hơn mười ngày trước, từ lúc Man Thành đưa thư cho Lý Minh nói
Triệu Thất muốn giết người, lại e rằng bên trong Chi Lăng Thành có nội gián,
Lý Minh mới bày ra bố cục dẫn dụ toàn quân mắc mưu, kể cả lão Đô Thống tới
trước lúc xuất quân mới biết rõ ngọn ngành.
Đầu tiên hắn đoán định rằng dứt khoát trong đám Triệu gia đệ tử hắn bắt được
hôm đó dứt khoát có cá lớn, chỉ có như vậy mới để lão Triệu thất cất công đối
phó với một gã tiểu tử như hắn, sự thật quả nhiên có một đứa cháu ruột của lão
Triệu Thất trong đó. Hắn lại đoán ra rằng lão già họ Triệu kia chẳng thể hiên
ngang xông vào Quỷ Môn Quan, Vô Từ Đại Sư e rằng bản lãnh còn cao hơn lão một
thành, như vậy lão ra tay bằng cách nào? chỉ có một cách duy nhất chính là
thông qua đám nội gián.
Ngay hôm đó hắn dùng kế ve sầu thoát xác, thế một tên Triệu gia đệ tử vào
phòng mình, cải trang cho gã y như thật, nói về thuật dịch dung thì lão Tả
đứng thứ hai tuyệt không có kẻ đứng đầu, cũng là nhờ phần lớn công lao thua
bạc trốn nợ của lão. Ngay lúc Bế Mặc tập kích, kể cả Phạm Thứ cũng không biết
rằng lão đang liều mình trọng thương bảo vệ một tên Triệu gia, mà Lý Minh lại
thi triển thủ đoạn cực kỳ cao minh đem một loại hương dược không mùi vị phủ
khắp viên trang của hắn, Bế Mặc đã vào tuyệt nhiên không cách nào thoát khỏi
việc dính một chút vào loại hương dược này.
Cuối cùng hắn chính tay biên một phong thư cho Đức Chính, nói rằng có thể đại
phá Phản quân cũng Thiết Kỵ, Đức Chính lại là kẻ hùng tài đại lược, lập tức
mượn Long Trì Chung đi tới Tây Lâm bày mưu tính kế, cho Tây Lâm Cung mượn
đường xông tới phía bắc, thêm lão Triệu Thất mười phần tự tin, thất bại với
Triệu gia là chẳng thể nào tránh khỏi.
Mưu kế bên ngoài trông ra thấy dễ dàng thi triển như vậy, nhưng trong đó có
muôn vàn cái khó, thứ nhất chính là để lão Đô Thống cùng Thiệu Thái không hay
biết gì, phần này hiển nhiên là nhờ công lớn của bọn Bế Mặc. Thứ nữa là để đám
huynh đệ hắn, bọn Hoàng Nam tin rằng hắn xác thực bỏ mạng, công lao phần lớn
là của Vô Từ Đại Sư, lão hòa thượng thủ pháp cao minh, khống chế được cả
nguyên thần bọn Hắc Quy, khiến bọn hắn tuyệt đối tin tưởng huynh đệ mình đã
xong đời. Cuối cùng là việc ra tay trên chiến đài, nói thì dễ nhưng mấy lần
hắn suýt bại lộ thân phận trước Thất Kiệt, may mắn là Pháp Lôi Quyền uy lực
tuyệt luân, hắn chỉ học mót được mấy chiêu của Nghiêm lão quỷ đã vô cùng lợi
hại, cuối cùng thủ thắng mà không phải dùng tới tuyệt kỹ của bản thân.
Tới thời khắc trọng hậu xuất quân, lão Đô Thống mới hoảng hồn khi thấy Đức
Chính Đế thân chinh ngự giá, tới lúc này chính lão cũng mới vỡ lẽ, ngộ ra lâu
nay chính mình cũng là con tốt trên bàn cờ mà lão cũng không hay biết, lão
cười nói: "Các vị cũng như ta, đều là con tốt thí trên bàn cờ. Nhưng ta hơn
các vị một điểm, ta là con tốt của bên thắng cuộc."
Thẩm Khởi nghe tới đây thì lão rút chủy thủ ra đâm xuyên qua tim, tự tay kết
liễu cuộc đời bi tráng của lão. Lê Phụng Hiểu trông thấy thế cũng thầm than
trong lòng, không khỏi nổi lên một tia kính trọng, địch thủ lâu năm mất đi
khiến lão có chút hụt hẫng. Đám người còn lại đều bị lão Vượn già Tôn Sơn một
chưởng đánh ngất, trói mang về trọng ngục trong Chi Lăng Thành.
Đức Chính lại tìm một góc cùng Lý Minh thì thầm to nhỏ, dường như bọn hắn lại
chuẩn bị bày mưu tính kế gì đó, lão Đô Thống nhìn thấy hai người nói chuyện,
lại trông thấy Lý Minh mỉm cười mà lão dựng cả lỗ chân lông, e rằng mình lại
lần nữa trở thành quân cờ trong tay bọn hắn. Bên ngoài chiến trường lúc này
lửa cháy ngút trời, bọn thú yêu Tây Lâm đi tới đâu càn quét tới đó, huyết tinh
nhuộm đầy đất, tanh hôi mấy chục dặm đường, kéo theo tiếng hô ai oán thấu
trời, Phản quân cùng Thiết Kỵ tan vỡ trong phút chốc, xác chết nhiều không thể
đo đếm được.
---oo0oo---
Rạng sáng ngày hôm sau, Chi Lăng Thành Bắc Môn rộng mở chào đón từng toán quân
khải hoàn, dẫn theo vô số tù bình bị xích sắt xâu thành chuỗi dài tới cả dặm,
đính thân Đức Chính đứng trên mặt thành cùng lão Đô Thống chào đón bọn binh
sĩ, khuôn mặt kẻ nào cũng hiện rõ niềm vui xem lẫn tự hào, ôm quyền chào vị
quân vương.
Đột nhiên từ phía xa đường chân trời xuất hiện một đám bụi lớn, mặt đất rung
lên ầm ầm, lẫn trong đó có những tiếng gầm chấn động cả lỗ tai, hiển nhiên là
bọn Tây Lâm Cung quay lại, nhưng có nhất thiết thanh thế phải lớn tới như vậy.
Lão Đô Thống cảm thấy có sự lạ bèn trình tấu đòi Đức Chính Đế đóng cửa phong
bế Quỷ Môn Quan, nhưng vị đế vương này vẫn yên lặng hờ hững quan sát. Lão Đô
Thống lại lén nhìn sang Lý Minh, lúc này vẫn đang giả dạng Tà Ám hòng xem động
tĩnh từ phía hắn nhưng cũng không thấy gì, không biết từ khi nào lão lại coi
trọng gã thiếu niên này tới vậy.
Đám bụi lớn ngày càng gần, tường thành rung nhẹ từng đợt, dần hiện ra đủ loại
yêu thú, Hắc Tượng, Hoàng Báo, Thiên Điểu, Sơn Viên..., trên trời dưới đất
không thiếu thứ gì, lúc nha lúc nhúc, đếm ra cũng phải tới cả vạn, quả là một
cỗ chiến lực khổng lồ. Tôn Sơn cùng mấy vị Yêu Vương đứng trên lưng một đầu
Hắc Tượng đen sì, to như quả núi, trên đầu lão Thiên Điểu lượn lờ xung quanh,
quả là tôn lên phong thái của bậc vương giả. Tôn Sơn hướng Đức Chính nói: "Bệ
hạ, nay Tây Lâm nhân mã một trận chiến đều đã mệt mỏi, bổn Vương muốn mượn Chi
Lăng Thành tá túc nghỉ ngơi mấy hôm."
Nghe Tôn Sơn nói bọn tướng sĩ đều nhíu chặt cặp mày, yêu thú thì phải ở chốn
sơn lâm, cớ sao lại vào thành nghỉ ngơi, đương nhiên là bọn thú yêu này định
giở trò. Đức Chính Đế nói vọng xuống dưới: "Bạch Viên, Trẫm không phải hạng
nhỏ nhen, nhưng giao ước đã lập, các ngươi hướng phía Tây mà quay về đi
thôi!", giọng vị quân vương tuy nhỏ nhẹ nhưng lọt vào tai từng kẻ một, mặc cho
tiếng gầm inh tai nhức óc của đám yêu thú phía dưới.
"Ha ha ha..!" - Tôn Sơn cười lớn, lão còn vận vào đó mấy thành pháp lực cùng
Không Gian Đạo Pháp của Tây Lâm Cung khiến cho đám tướng lĩnh cử động không
xong, chỉ còn cách tái mặt chịu đựng dư chân, hiển nhiên là lão này đã tỏ ý
trở mặt rõ ràng không chút cố kỵ, lão nói: "Bổn Vương đã cất công vạn dặm, há
có thể về không. Ta muốn mượn Chi Lăng Thành dùng tạm mấy năm!", dứt lời, từ
phía sau đám yêu thú kéo ra một chiếc lồng giam lớn khổng lồ kết thành từ
nhưng cây cổ thụ lớn, bên trong nhốt không biết bao nhiêu bọn Việt quân, tính
ra phải tới mấy nghìn người đứng chật như nêm trong lồng, đang không ngừng
thóa mạ chủi mắng, hiển nhiên đây là cánh quân đi theo Tây Lâm đánh Thiết Kỵ
doanh trại bị bọn yêu thú trở mặt bắt giam.
Lê Đô Thống thầm than trong lòng: "Hỏng rồi, hỏng rồi!", lão khẩn trương quay
ngược quay xuôi nhìn xung quanh tìm biện pháp, lại tiến tới chỗ Lý Minh nói:
"Lý.., Tà Ám tiểu sư phụ, chúng ta phải làm thế nào?"
Lý Minh đáp: "Đô Thống chớ vội, kịch hay còn ở phía trước. A di đà phật!".
"Đức Chính, Bổn Vương muốn đổi mấy ngàn nhân mạng ở đây, mượn Quỷ Môn Quan một
năm để đánh lên phía Bắc, nếu ngươi không đồng ý!" - Tôn Sơn sa sầm nét mặt,
một gã Thú Vương vung tay kéo ra một tên Việt quân ném vào đám yêu thú phía
sau, tên này lập tức bị yêu thú xé xác, trở thành mồi trong bụng bọn chúng.
Quân sĩ trên mặt thành trông thấy căm phẫn vô cùng, kẻ nào cũng trong tư thế
giương cung bạt kiếm.
Đức Chính tiếu dung nói: "Chém đầu một gã Thú Vương cho ta!", trên mặt thành
xuất hiện chục tên cấm quân ăn mặc khác biệt, áp giải ra một lão già còng lưng
rụng gần hết răng, vừa đi lão vừa khó nhọc khóc lóc thanh minh rằng lão là
lương dân trong thành. Chỉ khi gã cấm quân giơ đao lên, lão già mới gầm lên
một tiếng hóa thành một đầu vượn lớn, bứt đứt xiềng xích hòng thoát thân. Chín
gã cấm quân còn lại thấy vậy thủ pháp cực nhanh phong bế huyệt đạo, ánh đao
lóe lên, một chiếc đầu vượn từ trên mặt thành bay tới trước mặt Tôn Sơn, bọn
Yêu Vương nhìn nhau kinh hãi không nói nên lời, hiển nhiên bọn hắn có quên
biết với chiếc đầu lâu này.
Đức Chính Đế khoan thai nói: "Trẫm bắt được hai chục tên gian nhân trong
thành, nếu như Bạch Viên muốn đổi người, Trẫm rất vui lòng chiều theo ý Bạch
Viên.", bọn cấm quân lại lôi ra mười mấy tên già có trẻ có, nam có nữ có,
thiếu niên cũng có, đều bị còng tay còng chân, xích sắt lóe lên phật quang,
thủ pháp phong ấn hiển nhiên là của bọn Pháp Vân Tự cao tăng.
Tôn Sơn tái mặt, hiển nhiên lão biết sự việc hôm nay không xong, mấy chục tên
Yêu Vương lão thả vào Chi Lăng Thành lẫn Đại Việt lãnh thổ hòng nội ngoại tiếp
ứng đều đã bị bắt, đây là một cỗ chiến lực cực lớn, nếu so sánh với mấy ngàn
tên binh sĩ hiển nhiên là bọn thường nhân này chẳng ra gì cả, Bạch Viên Tôn
Sơn bèn đổi nét mặt cực nhanh, nhỏ nhẻ nhún nhường nói: "Bệ hạ! Giao ước đã
lập, vậy chúng ta quay về Tây Lâm. Các ngươi mau thả hết bọn huynh đệ Việt tộc
ra!", lập tức có mấy đầu yêu thú kéo chiếc cũi khổng lồ ì ạch tiến về Chi Lăng
Thành Bắc Môn, bọn yêu thú còn lại cũng lần lượt rút về phía Tây.
Đức Chính Đế cũng nhanh chóng thả người, lại không thèm đóng cổng thành, cứ mở
toang ra, Tôn Sơn lưỡng lự mấy lần định xông vào nhưng nhìn thấy vị quân vương
kia bộ dáng bình thản, lão lại lo sợ trong lòng mà không dám tiến lên, lão
kiểm tra thương thế của bọn Yêu Vương vừa được thả thì mặt mũi đen như sắt,
đưa tay lên mặt thành chỉ vào Lý Minh nói không nên lời: "Ngươi ngươi....!",
Hiển nhiên là bọn Yêu Vương này đã bị Lý Minh thi pháp giống Bế Mặc đánh dấu
hương dược vào mỗi tên, hắn lại còn thi triển thủ pháp cổ quái phá đi một phần
nguyên thần của bọn Yêu Vương, hẳn là hồn độc của Tráng tộc, xem ra đám Yêu
Vương này không mất mấy năm thì không khôi phục được bản lĩnh. Tôn Sơn tức
giận phất tay nhắm hướng tây lao đi, lão cùng Hoàng Lâm Cung Chủ khổ công tính
toán cất binh chạy ngàn dặm không ngờ thành công cốc, để bọn Việt tộc hưởng
toàn bộ lợi ích, chân trời phía xa vẫn còn hiện lên đám bụi lớn báo hiệu cho
thế sự mịt mù chốn đây.