Người đăng: thanhlt801@
Chi Lăng Thành - Quân Phủ Đại Soái, Lê Đô Thống cho gọi tất cả các bộ tướng có
mặt, kể cả tướng soái canh giữ mặt thành cũng không thiếu một ai, lão điểm qua
có tới gần trăm người, bèn thầm than thở một tiếng trong lòng, chỉ mới có chục
ngày từ sau biến cố loạn ngục mà lão đã mất mười mấy người, chỉ yếu do bọn hắn
tự ý dẫn quân ra ngoài thành báo thù cho Lý Minh cùng bọn huynh đệ bị tập sát,
lọt vào bẫy phục kích của đối phương.
Lão đề khí nói lớn: "Hành quân đánh trận, điều quan trọng nhất là gì?", tiếng
lão oang oang gõ vào lỗ tai bọn tham tướng, mái ngói trên đầu bị thanh âm lão
chấn cho kêu lạch cạch rớt xuống từng đám bụi nhỏ.
Thiệu Thái từ vị trí cao nhất hàng bên phải bước ra ôm quyền nói: "Bẩm Đô
Thống, hành quân đánh trận, quan trọng nhất là tinh thần ý chí."
"Vậy các ngươi đang làm cái gì?" - Lê Đô Thống quét mắt nhìn qua bọn tướng sĩ
một vòng, không kẻ nào dám trực diện đối mắt với lão, Thiệu Thái cũng cúi gằm
mặt không nói.
Phó tướng của Thiệu Thái là Bế Mặc vốn nổi tiếng với tài khéo ăn khéo nói bèn
đứng ra tâu: "Đô Thống bớt giận, bọn mạt tướng đã biết tội, tất sẽ xốc lại
tinh thần ba quân."
Lê Đô Thống hừ lạnh, nói: "Ta biết có kẻ trong quân phao tin đồn thất thiệt,
trước hết Thiệu Thái ngươi điều tra kỹ lưỡng, mang ra chém đầu bêu trước Bắc
môn cho ta."
"Mạt tướng tuân lệnh!" - Thiệu Thái hô lớn.
Lê Đô Thống lại hỏi tiếp Bế Mặc: "Nhà ngươi lắm mưu nhiều kế, nói cho bọn hắn
xem nguyên do vì sao Hãn tộc lại lập chiến đài khiêu chiến trước quan ải."
Bế Mặc suy tư một chút rồi nói: "Mạt tướng học ít nhưng có biết qua một chút
binh pháp, theo ngu ý của mạt tướng, bọn hắn chính đang muốn dùng kế khích
tướng, nếu đám Triệu gia đệ tử hạ sát hết đệ tử phe mình, phỏng chừng chúng ta
không thể không ra tiếp cứu, khi đó tất sẽ rơi vào phục binh của bọn hắn."
"Đúng vậy. Thay vì chờ đợi để rơi vào tròng của bọn hắn. Bản tướng quyết định
sẽ mở cuộc hành quân đánh úp ngay trong chiều nay, nhân lúc bọn hắn đang tập
trung vào chiến đài." - Lê Đô Thống gõ ngón tay lên thành ghế nói.
"Đô Thống. Binh bất yếm trá, tiểu tướng e rằng bọn hắn đã đề phòng phục sẵn
phía ngoài, chúng ta rời thành sẽ rơi vào phục binh của địch, mong Đô Thống
suy nghĩ lại" - Lý Đạo Thành từ phía sau đứng ra tấu trình can ngăn. Một lúc
sao lại có thêm Thiệu Thái, Ngô Tuấn cũng rất nhiều bọn tướng sĩ lâu năm nữa
đứng ra khuyên can.
Lê Đô Thống đập mạnh tay vào thành ghế, pháp lực lão truyền lan xuống mặt đất
chấn cho bọn quân tướng ngả nghiêng, lão quát: "Câm miệng! Bản Đô Thống đã
quyết, các ngươi sao dám căn ngăn."
Một vị lão tướng tầm sau chục tuổi kêu lên: "Đô Thống, Đô Thống, xin ngài nghĩ
lại."
"Hỗn láo, mang hắn giam vào trọng ngục cho ta." - Dứt tiếng quát của Lê Phụng
Hiểu, một toán binh sĩ mặc trọng giáp đen kịt, lưng mang trường đao chạy gô cổ
vị lão tướng kia đi, trong phủ không còn ai dám ho he cãi lời lão nữa.
Toàn trường im thin thít không ai dám thở mạnh, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng
của vị lão tướng bị bắt kia vẫn đang kêu gào chỉ trích lão Đô Thống bỗng dưng
hồ đồ từ cách đó mấy dãy nhà lớn. Lê Phụng Hiểu nhìn chúng nhân phân phó: "Vào
chiều tối muộn lúc gà lên chuồng, toàn quân sẽ xuất phát. Thiệu Thái đem bảo
Thắng Quân từ cổng bắc âm thầm vòng ra phía Nam qua ngọn Hàm Quỷ tập kích bọn
Hãn Thiết Kỵ, Ngô Tuấn ngươi đi theo ngọn Mã Yên...."
Bọn tướng sĩ còn đang oán trách trong lòng rằng vị Đô Thống có lẽ đã mất đi sự
linh mẫn vốn có, nhưng nghe lão phân phó việc quân cực kỳ tỉ mẫn, bày bố binh
trận đâu vào đó khiến bọn hắn phải thán phục trong lòng,
niềm tin thắng trận được khôi phục mấy thành, cũng quyết liều một phen đem
tính mạng ra cá cược cùng lão Đại soái.
---oo0oo---
Phía trước quan ải mấy dặm, nơi chiến đài đang nổ ra trận tỷ thí ác liệt giữa
Thất Hùng cùng Hoàng Nam, chúng đệ tử vẫn không hay biết gì kế hoạch của Chi
Lăng Thành, tất cả đều đang tập trung quan sát trận chiến khốc liệt giữa hai
vị thiên tài cao thủ, bọn hắn đều đắm chìm trong chiêu thức, dường như không
còn lý gì tới xung quanh.
Chuyện là Tà Ám nhất quyết không chịu thượng đài, đem trách nhiệm đùn đẩy sang
vị sư huynh của hắn là Chính Minh, nhưng bản thân Chính Minh trong người vẫn
còn chút ám thương từ Man Hoang chưa khỏi, ngày đó hắn bị tên Đế Vi dùng sinh
mệnh lực phong bế kỳ kinh bát mạch, tuy đã được lão Vô Từ trục xuất phần lớn,
nhưng còn phải mấy tháng mới khôi phục được đỉnh phong. Thế là Chính Minh lại
mang mặt mo chạy sang chỗ ba tên đang đứng mô phật cầu xin bọn hắn giúp đỡ, cả
bọn thảo luận quyết định để Hoàng Nam thượng đài, lý do chính là Thiên Môn Đạo
khinh công tuyệt đỉnh, sẽ không thua thiệt so với gã Thất Hùng kia.
Quả nhiên trên chiến đài mọi người chỉ thấy hai cái bóng lờn vờn qua lại,
giống như Cửu U u ảnh đang đuổi bắt nhau. Thất Hùng kiếm pháp công kích rất
mạnh, chưởng kình lại càng kinh nhân, gã đã luyện được mấy thành bản lĩnh của
lão Triệu Thất, nhất quyết áp sát không để cho Hoàng Nam thi triển cầm thuật
âm công của hắn.
Nhưng Hoàng Nam nào có phải tay vừa, Thiên Môn Đạo pháp môn cổ quái huyền ảo,
khinh công phiêu dật vốn đã là đệ nhất trong giới Tu chân, hắn lại được thêm
lão Đinh truyền dạy Bát Quái Bộ Pháp một thời gian, mỗi bước hắn di chuyển cực
kỳ ảo diệu, chẳng theo quy luật gì khiến Thất Hùng không sao nắm bắt, phần lớn
kiếm chưởng của gã đều đánh vào khoảng không. Hoàng Nam mỗi lúc thoát được
địch nhân đeo bám, gã lại giơ Độc Huyền Cầm lên gảy mấy nhịp, cầm âm như làn
sóng vô hình đánh ra, lại lờ mờ ẩn hiện một tia tử sắc hắn lĩnh ngộ được từ
Cửu U Linh Quyết, một đạo ập vào mặt Thất Hùng khiến gã đầu đau như búa bổ,
kiếm chưởng liền loạn nhịp mất đi uy thế vốn có.
Nhưng Thất Hùng nguyên thần cực mạnh, gã chỉ bị choáng váng một chút liền vận
linh khí ổn định, thời gian đó không đủ để Hoàng Nam chiếm tiên cơ. Thất Hùng
còn ẩn dấu nguyên thần công kích trong kiếm chưởng đánh về phía Hoàng Nam,
nhưng dường như gã Thiên Môn Đạo đệ tử này có pháp môn phá nguyên thần, đất
phương Nam quả thực lắm người cổ quái. Thất Hùng cũng nhận thấy khinh công
mình đã cực kỳ cao minh, không ngờ gã lại không bắt được cái vạt áo của địch
nhân, gã bèn mang tuyệt học Thiên Thừa Kiếm Pháp ra sử, một đòn Tam Trọng Đảo
Hải vây lấy cả chiến đài, kiếm võng tạo ra lực ép xuống cực mạnh, quả nhiên
khiến cho Hoàng Nam tốc độ đại giảm.
Hoàng Nam thấy kiếm võng lơ lửng trên đầu không còn nơi tránh né, hắn dừng lại
không dịch chuyển nữa, xếp bằng ngồi xuống kéo căng dây đàn, tả thủ lay nhẹ
cần cầm, hữu thủ gảy mạnh, thủ pháp cực nhanh khiến bọn đệ tử phía dưới trông
thấy bàn tay phải của hắn biến thành một đạo hư ảnh. Từ Độc Huyền Cầm của
Hoàng Nam đánh ra ngàn vạn mũi kim thêu dệt giữa không trung, từng mũi kim
giống như ánh chớp đan quan đan lại, chỉ trong nháy mắt đã tạo ra một chiếc
lưới lớn, mỗi sợi tho to như bắp tay chặn lại kiếm võng của Thất Hùng ngay
trên đầu.
Thất Hùng bỗng thấy kiếm võng của gã bị chặn lại thì vô cùng ngạc nhiên, gã
khều thanh trường kiếm chém xuống, cả màn kiếm võng giống như mấy tòa núi theo
kiếm chiêu ập xuống, nhưng kỳ lạ là tấm lưới của Hoàng Nam chỉ trùng xuống chứ
tuyệt nhiên không bị chém nát, giống như bốn mặt của tấm lưới bị đóng vào vòm
trời vậy, không cánh nào gỡ ra.
"Khá lắm!" - Thất Hùng khen một câu, đoạn gã tung trường kiếm đi, thanh trường
kiếm vẫn lăng không phía trên duy trì lực ép của kiếm võng, còn gã huy động
song thủ lướt về phía Hoàng Nam, dưới kiếm võng nhưng thân thể gã dịch chuyển
như tên bắn, không bị chút cản trở nào.
Hoàng Nam vừa mới chặn lại được một chiêu trong Thừa Thiên Kiếm Pháp, ngoảnh
lại đã thấy hai tay Thất Hùng bóng chưởng loang loáng, chợt trên chợt dưới,
hướng toàn các yếu huyệt của hắn vỗ tới, xem ra đây chính là Thất Biến Chưởng
Pháp nổi danh của lão Triệu Thất. Hoàng Nam tuy cản lại được kiếm chiêu, nhưng
áp lực vẫn còn nguyên đè nặng trên thân thể, điều này khiến hắn đánh mất đi
lợi thế về thân pháp của mình, chỉ còn cách chính diện đội đầu cùng Thất Hùng.
Hoàng Nam đeo Độc Huyền Cầm sau lưng, hai chân vận pháp lực đóng đinh vào
chiến đài, chưởng đối chưởng cùng với Thất Hùng, chỉ nghe kình phòng giao nhau
nổ ầm một tiếng, Hoàng Nam bị địch nhân đánh lùi mấy bước, lục phủ ngũ tạng
nhộn nhạo, khóe miệng chảy ra một tia máu, chưởng pháp của Thất Hùng cương
mãnh tới đáng sợ, song thủ của hắn tê dại cả đi.
"Khá lắm, đỡ được một chưởng Nhất Biến Bát Thuần Càn của ta mà không chết,
ngươi xứng đáng làm địch nhân của Thất Hùng này." - Thất Hùng la lên, lại sử
tiếp một chưởng nữa đập về phía Hoàng Nam, kình phong rít lên cực mạnh, ẩn
chứa trong đó mãnh lực chí dương chí cương, kình khí nóng rát phả vào mặt
Hoàng Nam.
"Ngươi ba hoa cái gì!" - Hoàng Nam vận linh khí ổn định thương thế, đoạn thủ
pháp hắn cực nhanh phóng một chưởng tiếp tục lấy cứng đối cứng cùng Thất Hùng,
mọi người đều ồ cả lên, không hiểu vì sao gã lại đi lấy sở đoạn đầu với sở
trường của địch nhân, Bát Thuần Càn là chiêu thức chí dương chí cương trong bộ
Thất Biến Chưởng Pháp, cách tốt nhất là dùng nhu kình hóa đi, hoặc khả dĩ nhất
là tìm cách tránh né, Hoàng Nam sử chiêu như vậy là chín phần muốn tìm chết.
Mọi người đang chăm chú xem kết cục thảm bại của Hoàng Nam thì đột nhiên thấy
Thất Hùng gào lên một cách ghê rợn, hữu thủ của gã có một lỗ cực nhỏ giống bị
cây kim xuyên qua, mà trên tay Hoàng Nam lúc này xuất hiện một cây kiếm cực
nhỏ dài mấy tấc, nếu nhãn lực không tốt tuyệt không thể nhìn thấy, may mắn bên
trên còn vương một chút máu đỏ, nhờ vậy bọn đệ tử phía dưới mới lờ mờ nhận ra.
Có kẻ tinh mắt liền hô lên thanh tiểu kiếm kia chính là sợi dây đàn của Hoàng
Nam, quả nhiên Độc Huyển Cầm sau lưng hắn khiếm khuyết một sợi cầm tơ.
Thất Hùng thủ chưởng bị xuyên thủng nhưng gã lại ôm đầu gào thét, thanh trường
kiếm lơ lửng trên không mất đi người khống chế bèn tự động quay về sau lưng
gã, màn kiếm võng lập tức tan đi trong không trung. Hoàng Nam vừa rồi lại dùng
Cửu U Linh Thuật một chiêu giấu vào cầm tơ, hắn vậy linh khí biến cầm tơ thành
trường kiếm, bất ngờ xuất thủ đâm thủng hữu thủ Thất Hùng. Lúc kiếm võng biến
mất hắn liền như cá gặp nước, nhanh như chớp công về phía Thất Hùng, kiếm tơ
đâm ra liên tục, kiếm khí mỏng manh như sợi chỉ phóng đi liên miên không dứt.
Thất Hùng bản lãnh cũng cực cao minh, sức chiến đấu rất kinh người, gã chịu
đựng nỗi đau đớn cắn xe trong nguyên thần, tay trái mua tít trường kiếm chống
lại Hoàng Nam, cả màn tơ võng lơ lửng trên không của Hoàng Nam chụp xuống cũng
bị gã băm nát, kiếm khí gã phóng ra mạnh mẽ hơn Thất Kiệt rất nhiều. Hai bên
càng đánh càng hăng, mỗi bên đều có cơ hội kết liễu đối phương nhưng chung quy
không thể tận dụng, trận đấu đã qua mấy canh giờ nhưng tuyệt nhiên không kẻ
nào chịu thua, mặt trời chuẩn bị khuất núi, nếu cứ đà này e rằng phải đánh
nhau tới sáng. Bọn Triệu gia suốt ruột vô cùng, bọn hắn không ngờ tới chiến
trận lại xuất hiện nhiều biến số như vậy.
---oo0oo---
Lúc này trời nhá nhém tối, cũng là lúc bọn binh sĩ đổi ca trực, nghỉ ngơi cơm
nước. Từ trong Chi Lăng Thành, mấy chục toán quân dẫn đầu bởi Lê Đô Thống theo
đường nhỏ không một tiếng động xuất phát, bọn hắn giống
như một màn khói sương mờ ảo lúc trời chiều buổi đông nhẹ nhàng biến mất sau
rặng núi, trên mặt thành binh lính vẫn đốt đèn, từng nhóm tuần tiễu như chưa
từng xảy ra điều gì.
Ở đầu bên kia, trong Doanh Trướng của Thẩm Khởi, lúc này cả Nùng Trí Cao, Lý
Tiến cùng bọn tướng sĩ cũng có mặt đông đủ không thiếu một ai, Thẩm Khởi đưa
lên một con tiểu trùng nhỏ bằng ngón tay út, gỡ từ chiếc sừng của nó ra một
phong thư nhỏ như sợi chỉ mành, lão vận pháp lực trừng mắt đọc xong, đoạn cười
lạnh nói: "Địch nhân đã xuất phát, theo đúng kế hoạch tiễn đưa bọn hắn!"