Thiểu Tộc Man Lực


Người đăng: thanhlt801@

"Tử chiến, không được lùi lại!" - Chính Hóa quát lớn, hắn tuy bản lĩnh có phần
thua kém Chính Minh nhưng ngược lại làm việc quả quyết, hắn phát hiện ra nếu
lui lại để làn khói độc công tới tòa thành sẽ là một hồi đại họa.

Trên mặt thành Lê Đô Thống sót ruột vô cùng, lão đành trơ mắt nhìn từng tên
Huyết Tăng dần đuối sức bị Phản quân vây lại, mấy lần lão định giương cung
nhắm ngay trận địa bắn hạ bọn Thần thông giả nhưng Ngô Tuấn lại ra sức can
ngăn, như vậy sẽ dẫn động thêm cường giả phía địch nhân trong khi tương quan
lực lượng của địch nhân bọn hắn chưa nắm rõ.

Theo lệnh Thiệu Thái, một vài tên tướng sĩ cấp Tụ Thần cũng rời thành nhảy vào
vòng chiến trợ giúp bọn Huyết Tăng, nhưng cục diện rối càng thêm rối, bọn
tướng sĩ kinh nghiệm đánh trận vô số, nhưng Tu chân giả chiến đấu lại không có
bao nhiêu, càng thêm vướng chân vướng tay bọn Chính Hóa phải phân sức bảo vệ,
nhiều vị không cẩn thận còn trúng Hồn độc trực tiếp mất mạng tại trận, khiến
cho quân binh trên thành lòng như lửa đốt.

"Tử chiến!" - Một tên Huyết Tăng tế xuất ra Hồn binh hô lớn, ôm một tên Hãn
tộc đồng quy vu tận, vụ nổ khiến máu thịt văng tung tóe, cường giả hai bên bị
hất văng tạo một khoảng rộng.

Chính Hóa đỏ mắt quát lớn: "Ngu ngốc, bảo toàn trận pháp.", lập tức bọn tăng
nhân khỏe mạnh nhảy ra vòng ngoài kéo bọn bị thương vào trong trận, La Hán
Trận tuy lung lay nhưng không sụp đổ, chỉ thu hẹp lại cùng Phật quang yếu ớt
hơn, Pháp Vân Tự trận pháp có chỗ bất phàm riêng.

Phía Phản quân Thần thông giả vẫn còn chục tên đạp pháp bảo lơ lửng quan
chiến, dẫn đầu là một tên Triệu gia khác, tên gọi Triệu Túc, hắn lại là một
thiếu niên trẻ tuổi cầm đầu một đám trung niên nhân, nhưng bọn trung niên nhân
kia lại tuyệt đối nghe lời, quả thật là kỳ lạ.

Triệu Túc nhìn Chính Hóa gật đầu có ý khen ngợi, xem ra Chính Hóa chính là
dùng thực lực bản thân đột phá Tụ Thần Cảnh, cũng tương tự như hắn, không hề
nhờ sự trợ giúp của Linh Tuyền, vì vậy chiến lực có chỗ hơn người, mỗi chưởng
Chính Hóa đánh ra đều kèm theo một Phật Ấn chói lòa ép bọn Thần thông giả chật
vật, không ít hơn năm tên đã mất mạng dưới chưởng lực của hắn, Phản quân Thần
thông giả tuy áp đảo nhưng tiến lên cũng cực kỳ khó khăn.

Triệu Túc quyết định rút kiếm hướng Chính Hóa công tới, Thiên Thừa Kiếm Pháp
lăng lệ bá đạo của Triệu gia xuất ra, ngàn vạn bóng kiếm thanh sắc xuyên qua
màn Phật quang tìm tới vị hòa thượng trẻ, Chính Hóa bị bất ngờ vội vung Phật
Ấn ra đập, kiếm ấn chạm nhau kêu leng keng, Chính Hóa loạng choạng ôm lấy tay
trái lùi về sau mấy bước, Phật Ấn bị kiếm khí chém văng ra ngoài chiến địa.

Chính Hóa giật một góc áo quấn lấy cánh tay bị thương, nhíu mày nhìn Triệu
Túc, Chính Hóa cũng hiểu rõ thực lực của địch nhân, hắn cắn răng thôi động
Phật pháp cố gắng duy trì La Hán Trận, một tôn Phật tướng to lớn hiện ra sau
lưng, muôn vàn Phật thủ hướng địch nhân vỗ tới, cùng kiếm khí va chạm nổ bùm
bùm.

Triệu Túc phất tay, chín tên cường giả còn lại mỗi người một ví trí vừa vặn
cùng hắn tạo ra vòng vây năng lượng ôm lấy bọn Thần thông giả chiến địa. Tiếng
tù và từ phía Phản quân nổi lên, làn khói tím đen bất ngờ xông qua chiến địa
tiến thẳng về phía Chi Lăng Thành, Phản quân nhung nhúc lao lên, toàn bộ dư ba
thần thông đều bị nhóm Triệu Túc chặn lại, Chính Hóa

vô pháp công ra ngoài.

Hỏa Thạch Pháo lại nổ lớn đì đoàng báo hiệu đợt công thành mới ác liệt hơn,
nhưng lần này bọn Phản quân khí thế khác hẳn, đều trở nên hung hăng không sợ
chết, làn khói kia giống như làm cho bọn hắn mất hết lý trí, trở thành những
cỗ máy giết chóc thực thụ. Ngoại trừ Bảo Thắng Quân một chiêu đoạt mạng, các
lộ quân thủ thành khác đều vất vả vô cùng, Phản quân bị chém không gục, lại
tiếp tục đứng dậy cầm đao vồ giết về phía Việt quân, quân thủ thành trong chớp
mắt thiệt hại hàng nghìn nhân mạng.

Thảm họa chưa dừng lại ở đó, làn khói tím đen gió thổi không đi, lửa đốt không
cháy, giờ phút này ập tới mặt thành, kéo theo hàng loạt nhân mạng Việt quân
sụp đổ rơi rụng, kể cả Bảo Thắng Quân cũng không ngoại lệ. Hồn độc lần này
mạnh hơn cả trăm lần, Cơ Thần Nỏ quân binh nhanh chóng xụi lơ khiến thiên
không Hỏa Pháo Cầu như mưa rơi xuống, lửa cháy ngùn ngụt, loạn thạch lẫn máu
thịt văng tung tóe, Cơ Thần Nỏ nổ tan tành, mặt thành chốc lát hiện lên hàng
trăm lỗ lớn lỗ nhỏ theo tiếng Hỏa Pháo nổ ran.

"A di đà phật!" - Mấy vị Cao tăng Pháp Vân Tự đồng loạt hướng thủ chưởng về
phía làn khói vỗ ra Phật sắc quang tráo, nhưng chung quy vẫn vô dụng không thể
hủy đi làn màn khói độc,hơn nữa còn xúc động đám cường giả phía địch nhân, lập
tức có mấy chục luồng thần thức ép về phía này khiến bọn Cao tăng không dám
manh động làm quá.

"Lui quân!" - Lê Đô Thống quát lớn, lão cùng Thiệu Thái cầm đao quét ngang một
góc tường thành giữa làn khói mù mịt, hỗ trợ binh lính lui tránh khói độc cùng
Hỏa Pháo Cầu.

"Bùmmm!" - Một tiếng nổ lớn chói tai vang lên, loạn thạch văng tung tóe, mấy
chục tên binh sĩ xác văng ra tứ phía.

"Đô Thống!" - Thiệu Thái hô lớn, Lê Phụng Hiểu bị Hỏa Pháo Cầu nổ ngay bên
cạnh, tưởng đã mất mạng nhưng không hiểu sao lão vẫn xách trường được đao mò
ra, cả người cháy đen như củ khoai nướng.

Quân binh lui toàn bộ về sâu trong thành theo Ngô Tuấn tìm đường rút ra cửa
Tây vòng sát tới Man Hoang lui binh, Lý Đạo Thành đoán phía Nam thành có phục
binh, vì vậy bọn hắn đổi kế hoạch trong chớp mắt.

Hỏa Thạch Pháo nã trực tiếp vào trong tòa thành khiến hàng trăm nóc nhà bốc
hơi tức khắc, dân chúng hùa ra đường theo quan binh chạy loạn, khói lửa ngợp
trời, xác chết đầy đường,tiếng trẻ con khóc thét vì lạc mẹ, tiếng người cha
gào rống đau thương vì mất con, tiếng người mẹ điên cuồng la hét bới gỗ đá tìm
con trong đống đổ nát.

Phản quân đã nhảy tới phá khối cự thạch chặn cửa Bắc để đón viện binh. Quan ải
thất thủ trong phút chốc, làn khói đen dường như muốn nuốt chửng tòa thành.

"Trăm năm, đã hơn trăm năm a!" - Lê Đô Thống cùng binh tướng bảo hộ nạn dân
lui dần về phía cửa Tây ngửa đầu lên trời cảm thán, Quan Ải vững vàng hơn trăm
năm sắp sụp đổ trong tay hắn.

Có mấy tên binh sĩ già của Bảo Thắng Quân đôi mắt ướt nhòe, bọn hắn dành cả
thanh xuân để sống chết cùng Quan Ải, chứng kiến bao sự thăng trầm đổi thay,
tham gia bao nhiêu trận đánh bảo vệ quốc thổ, nhặt bao nhiêu xác huynh đệ,
chôn bao nhiêu tộc nhân bị quan binh Hãn tộc sát hại.

Hai hàng nước mắt bọn hắn chảy xuôi qua đôi gò má nhăn nheo xám xịt đầy sẹo vì
năm tháng chiến đấu, bọn hắn khóc vì bất lực, khóc vì những người huynh đệ đã
chết, khóc vì quốc thổ rồi đây sẽ tan nát tiêu điều.

Bầu trời bất chợt mưa bay lất phất, giống như đang cùng bọn hắn khóc thương,
giống như xoa dịu đi nỗi uất ức bất lực trong lòng, giống như giảm bớt đi sự
đau thương tang tóc của tòa tử thành nơi biên ải.

Nhưng kỳ lạ thay, làn khói tím đen mù mịt kia đang vây lấy nửa tòa thành bỗng
dưng nhạt nhòa đi thấy rõ dưới cơn mưa nhẹ, mỗi hạt nước mưa giống như bạch
ngọc long lanh hút lấy màn khói đem chúng hòa tan vào hư vô.

Một nhóm quan binh vẫn đang ra sức chém giết với Phản quân trong từng ngõ
ngách, cố gắng tranh thủ một khắc thời gian cho bách tính phía sau rút lui.
Nơi cổng thành còn đạo Bảo Thắng Quân gần trăm tên xếp thành vòng tròn tử thủ,
lưng tựa vào khối đá, xung quanh bọn hắn là hàng nghìn xác chết địch nhân, bọn
hắn có sống cố chết bảo vệ cổng thành tới thời khắc cuối cùng.

Bất chợt mấy tên lão binh còn tiếc nuối chưa rời đi bỗng nhiên hô lớn: "Khói
độc tan, Bảo Thắng quay về tử chiến__!"

Tiếng hô giống như hồi chuông thức tỉnh con người thoát ra cõi u mê, bọn Bảo
Thắng đang rút lui nhất loạt trừng mắt quay đầu nhìn về phía sau hô lớn:
"Giếttttttttttttt!"

---oo0oo---

Trên một ngọn núi nhỏ cách Chi Lăng Thành độ một dặm đường, trên núi có một
thiếu niên mặt mũi kiên nghị, thân hình rắn rỏi, làn da cổ đồng, đôi mắt sâu
thăm thẳm. Song thủ của hắn đang đánh ra vô vàn quyền ảnh, liên miên như nước
chảy hướng tới thiên không Chi Lăng Thành đập tới, kèm theo đó là vô số cổ tự
ấn ký kỳ lạ khắc vào vào mỗi chiêu quyền.

Thiếu niên đó chính là Lý Minh, hắn đang chăm chú đánh ra Pháp Vân Tự Đại Vũ
Quyền học trộm từ lão Nghiêm, quanh thân hắn hơi nước tụ về mù mịt, hóa thành
thực chất ướt đẫm cả ngọn núi nhỏ, bầu trời mưa nhẹ bay lất phất bao phủ một
dặm xung quanh.

Cơn mưa kéo dài trong thời gian một chén trà xua tan toàn bộ màn khói độc,
khiến cho đám Pháp sư Tráng tộc điên cuồng múa may nhưng không cách nào điều
khiển. Nùng Trí Cao thoáng chút ngạc nhiên nhưng hắn chỉ nhếch mép cười khẩy,
Binh tướng của hắn đã trèo thành vào tới cả vạn người, còn chưa kể bọn Tụ Thần
Cảnh cao thủ đang nghiền ép đám tăng nhân, cục diện còn có thể vãn hồi sao,
hắn quay sang vui vẻ nói với Lý Tiến: "Thái sư, thù cướp ngôi của ngươi sắp
trả được a!"

Lý Tiến khuôn mặt mừng vui, trừng lớn đôi mắt hèn mọn của hắn nhìn về quan ải,
mơ tưởng về ngày hắn quân lâm thiên hạ, ôm ấp hàng ngàn mỹ nữ trong tay, vàng
bạc châu báu chất đầy cung cấm.

Nhưng có lẽ vị Vũ Đức Vương này đã vui mừng hơi sớm, từ phía quan ải vẫn vang
lên tiếng hô chém giết, tiếng quan binh hò nhau rút lui, nhưng vị thế bấy giờ
lại đổi ngược, người hô chém giết là quân thủ thành, người chạy lại là bọn
Phản quân.

Lý Tiến khuôn mặt bỗng nhiên cứng đơ, Nùng Trí Cao cùng Thẩm Khởi đứng bật
dậy, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, Tráng quân phút chốc đột nhiên hò
nhau tháo chạy, thậm chí không quan tâm tới nguy hiểm trực tiếp nhảy từ tường
thành cao trăm trượng xuống đất hòng thoát thân, giống như bầy ong vỡ tổ vậy.

Một lát sau tất cả đều rõ, một tên thiếu niên lạnh lùng dẫn theo một đám thiểu
tộc mặc khố hung mãnh, mỗi tên đều để mình trần vẽ đủ hình quái thú kỳ lạ, đầu
vấn khăn thô, cơ bắp cuồn cuộn ôm lấy từng thân cây lớn hướng về phía Phản
quân hung hăng đập loạn, mỗi phát đập như vậy kéo theo cả mấy chục tên bỏ
mạng, kể cả Việt tộc quan quân cũng hoảng sợ tìm chỗ cách xa đám thiểu tộc
này.

Hơn trăm tên thiểu tộc cứ như vậy càn quét tới mặt bắc thành, đơn giản là dùng
man lực quét ngang, phía cổng thành hơn ngàn phản quân đang vây chặt gần trăm
tên Bảo Thắng, chỉ mấy phát đập xuống, Phản quân lập tức tán loạn bỏ chạy, Bảo
Thắng Quân lúc đầu còn trố mắt ngạc nhiên nhưng ngay lập tức xách thương đuổi
theo truy sát, cảnh tượng náo loạn vô cùng, quả thực còn hơn cả trận công
thành hồi nãy.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #75