Huyết Tăng


Người đăng: thanhlt801@

Quỷ Môn Quan hôm nay rất khác lạ, không phải bởi Phản quân đông nghìn nghịt mà
bởi bầu trời đang bị một màn khí tức âm u quỷ dị phủ vây. Từ phía đám Pháp sư
đang nhảy múa quay cuồng, một màn khói tím đen từ hư không vô hình đổ về theo
nhịp vung của từng cây đầu lâu thiền trượng. Đám Pháp sư mấy chục tên ăn mặc
đồ thổ cẩm, đầu vấn khăn dài, miệng tụng chú ngữ cổ quái ra sức chạy nhảy vòng
quanh một tế đàn lớn chất đầy xác người, xác động vật, xung quanh được thiết
kỵ Hãn tộc bảo vệ nghiêm ngặt. Bụi đất theo từng nhịp chân bọn hắn bốc lên mù
mịt không che được tầm mắt của đám quan binh Việt tộc trên mặt thành.

"Aaaaaaaaaaaaaaa______!"

Một loạt tiếng gào thét tức giận xuyên thấu trời xanh, tiếng kêu thống hận lấn
át cả tiếng Hỏa Thạch Pháo nổ đì đùng. Bọn quan binh thủ thành đỏ mắt gầm lên,
tay nắm vũ khí run bần bật, hai hàm răng nghiến chặt kêu ken két. Trên tòa tế
đàn kia chính là đám huynh đệ từng kề vai sát cánh của bọn hắn, đều là Việt
tộc tù binh đang bị tế sống.

"Chó má!"

Lê Đô Thống gầm lên, tù binh chiến trường bị bắt tuyệt không được giết, đấy là
sự tôn trọng giành cho đối phương, cũng là quy tắc đời đời chưa từng đổi,
không ngờ bọn Phản quân cấu kết Hãn tộc đích thân tế sống mấy trăm Việt quân
trước mặt hắn, dù là Diêm Vương lão tử cũng không kiềm nổi tức giận.

Lê Phụng Hiểu trừng mắt vác trường cung kéo căng, bắn ra liên tiếp hơn mười
loạt tiễn muốn xé nát chiến trường, nhưng toàn bộ bị đám thiết kỵ phía dưới
dùng thiết bản hóa giải, không cách nào giết chết bọn Pháp sư.

Lê Đô Thống càng đỏ mắt muốn xách đao mở cổng thành đánh ra giải cứu binh sĩ,
cả Thiệu Thái cũng không ngoại lệ, nhưng may mắn bọn hắn bị Ngô Tuấn cùng Lý
Đạo Thành nhanh chân cản lại, một loạt trống trận tùng tùng vang lên báo hiệu
quân binh giữ vị trí không được loạn động, giờ phút nguy cấp hai vị tướng trẻ
lại là người tỉnh táo hơn cả.

Khói đen tím ngày càng dày đặc cuồn cuộn tụ trên đầu bọn Pháp sư Tráng tộc, cả
hai bên đều ám binh bất động đợi chờ hiệu lệnh, chiến trường im ắng tới đáng
sợ, thậm chí một đầu ngựa chiến bước đi cũng có thể nghe rõ, đây là khoảng
lặng báo hiệu trước trận bão lớn.

Đột ngột bọn Pháp sư hú lên ghê rợn, không gian thoáng chấn động, toàn bộ màn
khói như một đầu mãng xà chậm rãi bò về phía Chi Lăng Thành, kèm theo đó là
tiếng hô giết chóc đồng loạt vang lên từ phía đám Phản quân. Lốc khói đi
trước, kỵ bộ binh theo sau, địch nhân nhất tề xông lên, Phản quân phen này
quyết tâm hạ thành, bình quan ải.

Trên tường thành, từng tên Bảo Thắng Quân binh nheo mắt lạnh lùng, tay nắm
chặt trường thương, mỗi đội mấy chục người rải đều mấy dặm tường thành sát
cánh cùng các lộ quân khác, ai ai cũng biết đây là thời khắc quyết định sống
còn, toàn bộ tướng lĩnh cũng đã tràn lên mặt thành đốc binh, trong thành dân
chúng tuy đã quen với chiến trận nơi biên giới, nhưng phen này cũng nơm nớp lo
sợ.

Bùm bùm bùm_____!

Nhất loạt hàng trăm Thạch Pháo cùng khai hỏa, một rừng cầu lửa đục lỗ xuyên
qua màn khói tím đen đồng loạt lao về phía Chi Lăng Thành, từng Hỏa Pháo Cầu
xoay tròn kéo theo đuôi lửa dài phía sau, trông như một trận mưa thiên thạch
hướng về quan ải.

Vút vút vút_____!

Đáp trả lại là màn mưa tiễn linh từ Quan ải, hàng nghìn chiếc Cơ Thần Nỏ khai
tiễn, tiễn linh như một rừng cây dày đặc mọc lên tạo ra màn lưới che chở tòa
thành, nhắm hướng phía Hỏa Pháo Cầu bắn hạ, hai bên va chạm nhau nổ ầm ầm trên
không trung liên tiếp không ngừng nghỉ. Bầu trời khói lửa mù mịt, tiếng nổ
chấn cho màng nhĩ kêu ong ong, Hỏa Thạch Pháo nã đạn liên tục.

Sau màn pháo kích là tiếng hô công thành rung trời, Phản quân đã vượt lên phía
trước đám khói đen, nhất loạt áp sát tường thành mặt bắc. Hàng nghìn chiếc
chiến xa chở theo thang sắt nhất loạt khởi động, dụng cơ quan đẩy thang bật
lên áp vào mặt thành, chân thang phía dưới cắm sâu xuống đất không thể dịch
chuyển khiến quân thủ thành cực kỳ khó khăn để xô đổ.

Cùng lúc mấy trăm tên Tụ Thần Cảnh ra tay, tường thành cao mấy trăm trượng bị
bọn hắn nhẹ nhàng dùng pháp lực quăng móc câu bám chặt vào mặt thành, hàng
nghìn chiếc thang dây dễ dàng được tạo ra, chúng đều là thiết xích, đao chém
không đứt, lửa nung không đỏ, bọn Phản quân bắt đầu nhung nhúc leo lên.

Chính giữa cổng thành còn một đầu chiến xa to lớn cõng trên lưng một khối
thiết trụ khổng lồ nặng cả ngàn cân, hai bên có hơn nghìn tên lực sĩ khỏe mạnh
ngực trần đẩy đi, lưng cõng theo thiết bản khổng lồ chống Cơ Thần Nỏ, chiến xa
lù lù tiến lên nhắm ngay cổng thành làm mục tiêu riêng mình.

Hỏa Thạch Pháo bắn quá rát khiến Cơ Thần Nỏ không phút rảnh rang chiếu cố đám
phản quân đen đặc công thành, trống trận vẫn chưa nổi, Bảo Thắng Quân như báo
săn mồi, im lặng tới đáng sợ. Các lộ quân khác trông thấy khí thế địch nhân
lúc đầu còn run sợ, nhưng trông thấy bọn Bảo Thắng liền dốc hết can đảm, khí
thế cùng tăng lên, trừng mắt tìm riêng cho mình một địch thủ đang lổm ngổm bò
trên mặt thành.

Hai trăm trượng, một trăm trượng, khoảng cách hai bên càng gần, đã có thể nhìn
rõ mặt nhau, Phản quân mặt mũi bặm trợn, đầu vấn khăn đỏ, miệng ngậm đao, hai
tay thoăn thoắt bám vào dây xích leo lên, thang sắt số lượng còn nhiều đếm
không xuể, mỗi chiếc gồm cả trăm người cùng đạp lên.

Phật__!

Cờ hiệu từ phía Lê Đô Thống đã phất, trống trận tùng tùng nổi lên, đá, gỗ, dầu
nhất loạt từ mặt thành ném xuống kéo theo hàng nghìn phản quân rơi rụng, tiếng
kêu thất thanh vang khắp chiến trường.

Giết__!

Bảo Thắng Quân binh quát tháo vang trời, đồng loạt ra tay, từng mũi thương đều
nhắm ngay trái tim không lệch một ly, xuyên qua áo giáp cắm vào lồng ngực địch
nhân, hàng trăm tên Phản quân chưa kịp đưa tay bám vào mặt thành lập tức mất
mạng, xác bị đạp bay khỏi mặt thành.

Thấy Việt quân thò ra phía trước chém giết, bên dưới trường cung lập tức bắn
lên rất rát, vô số binh sĩ lui không kịp lập tức mất mạng, trước ngực cắm đầy
mũi tên. Trên mặt thành nỏ tiễn cũng đáp trả không kém, chiến trường trở nên
lăng lệ ác liệt, Phản quân nhóm đầu tiên đã bắt đầu trèo lên được mặt thành
chém giết cùng các lộ quân.

Bảo Thắng Quân chiến đấu cực kỳ lăng lệ, mỗi tên đều thủ sẵn chủy thủ trong
người, trường thương ghim vào địch nhân chưa kịp rút đã móc chủy thủ quét qua
yết hầu, từng đám từng đám địch nhân nhanh chóng mất mạng, xác lại được dùng
làm vũ khí ném xuống phía dưới ngăn cản quan binh leo thành.

Uỳnh uỳnh__!

Cổng thành chế tạo từ huyền thiết rung lên từng đợt theo nhịp thiết trụ giã
vào, từng thanh sắt lớn cài cửa bị đập cong queo, đám lính giữ cừa bị đập văng
bắn ra cả trượng. Bảo Thắng Quân lại hò nhau chở tới một khối đá khổng lồ đem
chắn ngay cổng, nội bất xuất ngoại bất nhập, nếu thất thủ xem như tự chặn đi
lối thoát của chính mình. Thiết trụ nặng nề tiếp tục giã vào cửa, trên mặt
khối đá hiện bắt đầu ra từng vết nứt. Một nhóm mấy chiếc Cơ Thần Nỏ bỏ qua Hỏa
Pháo Cầu quay sang tấn công Thiết trụ, tiễn linh xé gió lao tới va vào thiết
bản kêu leng keng, phía cửa thành Phản quân bị cầm chân không cách nào mở
cổng.

Thời gian một nén nhang trôi qua, Phản quân thiệt mạng hàng mấy nghìn người,
máu nhiễm đỏ cả tường nhưng vẫn không chiếm được mặt thành, Hỏa Thạch Pháo
không xuyên nổi màn phòng thủ từ phía Cơ Thần Nỏ, mặt thành cũng không cách
nào đặt chân lên, hai bên đã quá hiểu nhau. Tuy vậy Việt quân số lượng ít hơn
rất nhiều, cũng chết đi không ít nhân mạng, nhưng bọn hắn càng đánh càng hăng,
giống như mỗi tên đều là cỗ máy giết chóc vậy, cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn.

Lý Tiến thì thầm vào tai, Nùng Trí Cao gật đầu lập tức phất tay, mấy trăm tên
Tụ Thần Cảnh nhất loạt hướng mặt thành đi tới, giống như chạy trên đất bằng,
bọn hắn bắt đầu tung quân bài giấu tay vào chiến trường.

"A di đà phật. Mời các vị quay lại!" - Một đám tăng nhân do Chính Hóa cầm đầu
xuất hiện, trái ngược với bọn Pháp Vân Tự đệ tử, bọn hắn phần lớn không mặc cà
sa nhưng vẫn xuống tóc, vẫn ăn chay niệm phật, tuy nhiên vẻ mặt lại hung hãn
mang theo sát khí, đây chính là Pháp Vân Tự tục gia đệ tử, thường đi theo bọn
Bảo Thắng Quân đánh bắc dẹp đông, từng tắm máu không ít Hãn tộc, Tu chân giới
gọi bọn hắn là Huyết Tăng.

Huyết Tăng thực lực không hề thua kém, lại cũng toàn bộ là Tụ Thần Cảnh Thần
thông giả, cộng thêm bọn Việt tộc tướng lĩnh, hai bên lao vào chém giết một
mất một còn, Bảo Thắng cùng các lộ quân nhanh chân rút về sau, dư âm thần
thông bạo phát chém loạn, không ít quan binh phía dưới chân thành mất mạng,
thân thể chia năm sẻ bảy.

Chiến trường lúc này trở thành nơi đánh nhau của bọn Tu chân giả, pháp bảo bay
đầy trời, thần thông nổ nát thiên không, hồn binh lao vun vút. Bọn Huyết Tăng
chung quy số lượng không bù lại được bọn Phản quân Thần thông giả, càng đánh
càng lui dần về sau, không ít người bị thương nặng, hồn binh nổ tan nát trên
không.

"La Hán Trận!" - Chính Hóa quát to, hơn trăm vị tăng nhân lập tức bỏ địch nhân
tụ lại xếp thành hình chữ vạn, Phật pháp thôi động, Phật quang đại bạo chói
lòa lấn cả ánh mặt trời, chiếu cho bọn quan binh lóa mắt. Bọn Huyết Tăng chiến
trận can qua, phối hợp nhuần nhuyễn chuyển qua nghiền ép lại Phản quân Thần
thông giả, đẩy lui địch nhân ra xa mặt thành, trận thế lại trở nên giằng co
như cũ.

Nùng Trí Cao thấy vậy lại không hề tỏ ra lo lắng chút nào, ngược lại còn nở
một nụ cười khinh miệt, hắn nhẹ nhàng hất hàm, đám Pháp sư liền hú lên như sói
tru, kéo theo làn khí tím đen quỷ dị ập về phía chiến trường bọn Thần thông
giả. Chính Hóa cũng trông thấy sự lạ, lại càng ra sức phóng xuất Phật quang
muốn dụng Phật pháp hóa đi làn khói kia, nhưng hắn liền nhận ra không ổn. Làn
khói kia giống như vô hình, không phải vật chất tồn tại trên thế gian này, làn
khói nhẹ nhàng xuyên qua Phật quang hộ tráo, tràn tới đám Huyết Tăng, mấy tên
đầu tiên hít phải liền cảm thấy linh hồn đau nhức không chịu nổi, trong nguyên
thần không gian giống như bị hàng ngàn sâu bọ gặm nhấm, trong não hải hỗn độn
quay trở về lấn át như muốn chấn nát nguyên thần không gian.

"Phong bế nguyên thần!" - Chính Hóa quát lớn nhưng không kịp, một nửa số tăng
nhân đã trúng phải Hồn độc của Tráng tộc.

Cục diện rối ren lập tức diễn ra, Phản quân thần thông giả dường như miễn
nhiễm với làn khói, nhảy vào chia cắt đội hình Huyết Tăng, mặc dù bọn hắn vẫn
cắn răng chịu đau đớn chiến đấu nhưng uy lực đã giảm đi thấy rõ, La Hán Trận
lung lay như muốn sụp, Phật Quang lúc yếu lúc mạnh thất thường, địch nhân càng
thôi động pháp bảo tấn công ráo riết.

Hồn độc là cỡ nào lợi hại, trước giờ bọn Tụ Thần Cảnh mặc nhiên miễn nhiễm,
nhưng lúc này không rõ bọn Tráng tộc thi triển thủ đoạn gì, Hồn độc quay sang
công kích cả Tụ Thần Cảnh cao thủ.

Nói về loại độc này hẳn cũng không xa lạ, chính là một loại thủ pháp phá
nguyên thần từ Cửu U Linh Quyết của Moan Tộc bị thất truyền ra ngoài, cũng là
phần nằm trong cuồn bí pháp mà lão Đại Mo Sư không muốn cho Tăng Cốc-con trai
hắn học. Về sự vụ khiến bí pháp truyền ra ngoài cũng không thể trách Moan Tộc,
một đời Đại Mo Sư vì bình yên của Man Hoang đích thân ra tay truy sát một đầu
Man Thú, không may lão bị trọng thương chết trận trong Thập Đại Vạn Sơn khiến
bí pháp thất lạc vào tay Tráng Tộc.

Nùng Trí Cao cũng là bậc cơ trí, hắn nhìn ra sự lợi hại của pháp môn, muốn dựa
vào bí pháp gây dựng cơ nghiệp lớn, đó là điều cha hắn chưa từng nghĩ tới. Nay
hắn lại ra sức cố công phục chế nguyên vẹn bí pháp Hồn độc, mới chỉ thành công
một phần đã công kích được bọn Tụ Thần Cảnh, nếu khôi phục vẹn toàn không hiểu
uy lực sẽ tới đâu, hắn cũng không chỉ đơn giản là nhắm tới Đại Việt trả thù
giết cha như vậy, ánh mắt của hắn đầy tham vọng, dường như muốn thôn tính cả
Tu Chân Giới trong tay.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #74