Người đăng: thanhlt801@
Hang Hao Sơn nằm chính giữa Hoàng Liên Sơn Mạch, nhìn từ thiên không, ngọn núi
trông như một chiếc vạc khổng lồ, bao bọc chính giữa một vùng thung lũng rộng
lớn, hai tai vạc nhìn từ hai bên trông như một cặp Phượng Hoàng chực chờ vỗ
cánh phá không bay đi, đây là nơi cư trú đời đời của Ư Việt tộc.
Ư Việt vốn là một nhánh Bách Việt, tương truyền tộc này vốn nắm giữ thượng
thừa nguyên thần công pháp, cùng sự xuống dốc của Việt tộc, Ư Việt cũng như
nhiều chi khác, cùng biến mất trong bụi bặm lịch sử vạn năm.
Đỉnh núi Hang Hao quanh năm tán Hoàng Đàn phủ kín, những gốc cây già nua thân
mang phong sương sần sùi chai sạn, to lớn tới mười mấy trai bản ôm không xuể.
Hoa Hoàng Đàn trằng muốt lả tả rơi rụng theo gió quanh năm bay đầy thung lũng,
mùi thơm thoang thoảng khiến con người ta tâm tĩnh hồn thanh, từng nhành cây
du đưa theo gió, vươn dài như những bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt ngọn núi nơi
đây.
Hoàng Đàn mọc ở đây đã từ lâu lắm, xa xưa hơn cả bản dân, lão Đại Mo Sư kể với
đám trai trẻ rằng cha ông từ khi về đây đã thấy trăm gốc Hoàng Đàn sừng sững
nơi này, chưa từng suy chuyển. Bởi vậy dân bản tin lắm, nói Hoàng Đàn đã có
linh, trăm gốc đều có thần minh cư ngụ, thường mỗi năm lúc thu hoạch mùa màng
xong xuôi, đều làm lễ cúng bái tế tạ. Đáp lại sự kỳ vọng, trăm gốc Hoàng Đàn
giống như một hộ tráo vô hình bao bọc thung lũng, thảo yêu man thú chưa khi
nào vượt núi tấn công thôn bản, Hoàng Liên Sơn Mạch nổi tiếng phong vân lôi
đình, mưa gió sấm chớp là vậy, cũng chưa từng có một đạo đánh xuống nơi đây.
Ngay cả khi Lý Minh bày Thiên Ngục Hỏa Trận, lửa đỏ nóng chảy thung lũng, cây
cối trên núi vạ lây cháy xém hóa tàn tro, trăm gốc Hoàng Đàn vẫn sừng sừng
giữa thiên địa.
"Thủ Mộ Giả!" - Lão Tả Ao gào lớn, Ly Tào Pháp Thân nện từng thủ chưởng ầm ầm
xuống đại địa, thung lũng chấn động lắc lư, đất đá từ trên núi ào ào lăn
xuống.
"Ta phải đi bây giờ." - Lão Đại Mo Sư nói lời từ biệt với Lý Minh, lão mở hộp
gỗ đeo bên thân, lấy dao nhỏ rạch một đường ở cổ tay, nhỏ máu vào hai hình nộm
trông giống hệt như điểu tượng thần, đoạn lão nhỏ máu vào bên trên tế đàn.
Thạch động đột nhiên rực sáng, xung quanh cổ tự chú ngữ đan xen tạo thành từng
bức tường vô hình xoay tròn xung quanh lão Mo Sư, cổ tự nhảy nhót phía bên
trên. Lão Đại Mo Sư phóng xuất nguyên thần lực lượng, vận Cửu U Linh Quyết,
miệng quát lớn: "Địa Ngục Chi Môn, Mở!".
Nguyên thần lực lượng lão mạnh chưa từng có xưa nay, từng bức tường cổ tự tự
động vận chuyển xắp xếp xoay tròn trên đầu, nguyên thần ào ào tuôn ra như bài
sơn đảo hải, cổ tự như chìm sâu khắc vào không gian, một tòa hắc động mở ra
ngay trên đầu lão, lờ mờ trong đó có thể thấy một cây cầu lớn bắc qua con sông
nước đục đen ngòm chảy xiết bên dưới, từng đám linh hồn người chết khó nhọc lê
bước, tiếng xích sắt leng keng, âm binh lâu la hung hăng đạp từng đám linh hồn
xuống sông, tiếng kêu ai oán thấu trời hòa lẫn tiếng
quái vật gầm rống dưới dòng nước ma quỷ, đây chính là Nại Hà Kiều cùng Vong
Xuyên Giang ở Cửu U Giới, gần đó có một tòa trảm đài lớn dựng từ Cửu U Linh
Thạch ngay sát bờ Vong Xuyên.
Cách đó không xa có hai đầu Phượng Hoàng linh hồn, bọn hắn bị xích sắt trói
chặt song dực, vuốt sắc, mỏ nhọn bị gồng cùm kìm kẹp, Phượng Hoàng Thiên Hỏa
bị Cửu U pháp tắc kiềm chế cháy nhập nhèm, bọn hắn chuẩn bị lên Vong Đài chịu
trảm, hình thần câu diệt.
Hai đầu Phượng Hoàng bị kéo lên Vong Đài vùng vẫy trong tuyệt vọng, cắn răng
chịu từng roi sắt vụt mạnh lên thân thể, thiên hỏa vừa bùng lên lập tức tắt
ngấm, hai thanh đại đao khổng lồ chực chờ hạ xuống, đoạt mạng bọn hắn. Tuyệt
vọng tới cùng cực, không cam chịu mệnh trời, Phượng Hoàng gào thét như muốn
chấn nát thiên không, thoạt nhiên trong đầu bọn hắn vang lên âm thanh lạ: "Địa
Ngục Chi Môn. Thủ Giả Triệu Hồi".
Vô hình quy tắc đối lập hạ xuống Cửu U, cổ tự kỳ lạ bừng sáng tràn ngập Vong
Đài, cổ tự phá vỡ Cửu U quy tắc, đập nát xiềng xích giam cầm, từng tên Âm Sai
gào rống lao về phía hai đầu hỏa phượng, Âm Sai va vào cổ tự lập tức hóa thành
khói xanh bốc hơi trong chớp mắt.
"Kẻ nào dám loạn Vong Đài!" - Một tiếng quát lớn chấn động Vong Xuyên Giang.
"Khúc Tào, đợi bổn Vương quay lại sẽ tính toán đầy đủ món nợ với ngươi." - Một
đầu Phượng Hoàng gầm to, bứt phá gông xiềng, hóa thành một tên nam tử hoang
dã, tóc tai bay loạn, tên nam tử phóng ra thiên hỏa ngập trời, âm binh hàng
ngàn tên bị thiêu rụi thành than trong chớp mắt.
"Lớn mật!" - Triệu Vương Hành Khiển, Khúc Tào Phán Quan đứng trên mặt Vong
Xuyên Giang, thân thể to lớn như một tòa núi, nước xông đen ngòm dâng lên nâng
đỡ thân thể hắn, tay phải đâm ra một thương kéo lên nước ngập đầy trời, Vong
Xuyên hắc thủy theo mũi thương đâm về phía Vong Đài.
Bùm một tiếng lớn, hai tên Phượng Hoàng nam tử một chiêu hợp lực, phóng thiên
hỏa hừng hực đẩy lùi Tam Thập Lục Thương, đốt nước sông tới bốc hơi khô cạn,
tung mình nhảy vào hắc động mở ra chính giữa Vong Xuyên Giang biến mất. Khúc
Tào gầm rống, thủy thương mạnh mẽ đâm vào hắc động, cổ tự quang mang bảo vệ
hắc động tự động hợp thành một đầu thủy thương khác đâm mạnh về Tam Thập Lục
Thương của Khúc Tào, hắc động sụp đổ biến mất.
Cũng lúc đó trong Hang Hao thạch động, lão Mo Sư miệng phun máu, dư chấn từ
một thương của Khúc Tào gõ thẳng vào ngực lão, từ hắc động bay ra hai đạo Hỏa
Phượng linh hồn dung nhập tức thì vào cặp hình nộm, hình nộm lập tức hóa thành
hai đầu tiểu Phượng Hoàng vỗ cánh bay về phía điểu tượng thần trên tế đàn, vỏ
tượng thần sụp đổ lộ ra bên trong hai cặp hỏa phượng đúc từ đồng đỏ au, chi
tiết sinh động như thật, trên tượng thần cũng khắc đầy cỗ ngữ, tương tự như
lúc lão triệu hồi Cửu U linh hồn.
Tiếng gáy Phượng Hoàng trong veo vang vọng khắp thung lũng, linh hồn bị lão Mo
Sư thi pháp dung nhập vào cặp tượng đồng sống dậy, Hỏa Phượng chở theo lão Mo
Sư phá trần thạch động bay vút lên trời phun lửa đỏ xuống thung lũng, thiên
hỏa phủ kín Ly Tào Pháp Thân, lão Mo Sư bấy giờ trông như một vị thần minh,
khí tức tỏa ra trấn áp Man Hoang, lão đứng trên thân Phượng, nguyên thần thiêu
đốt, cả người tắm trong biển lửa.
Cửu U khí bị phượng hỏa khắc chế, Ly Tào hành động muôn vàn khó khăn, gầm lên
một tiếng, Ôn Phán Bút của hắn như một ánh chớp theo khổng lồ hắc động bay
tới, hắn bị Hoang Giới pháp tắc hạn chế, thân thể không thể xuyên giới tới nơi
này, nhưng hắn còn có thủ đoạn triệu hồi vũ khí của mình.
Lão Mo Sư thấy vậy phất tay, một đầu Hỏa Phượng tách ra xé gió lao đi đưa vuốt
chộp mất Ôn Phán Bút, Ly Tào càng điên cuồng thiêu đốt pháp thân, nện từng
quyền hung mãnh xuống đại địa.
Lão Mo Sư thủ pháp biến đổi, đầu Phượng Hoàng còn lại chở lão lao xuống, đôi
cánh sắc bén như cặp thiên dực song đao chém thẳng vào Ly Tào, thiên hỏa quấn
chặt như sợi dây khiến hắn không cách nào cử động, xoẹt một tiếng sắc lạnh,
Phượng Dực lướt qua chẻ Ly Tào thành hai mảnh, pháp thân to lớn ầm ầm sụp đổ.
"Hỏng bét!" - Lão Tả Ao thầm hô.
Đại địa bị Ly Tao nện bấy giờ nứt ra một rãnh lớn, hàn khí bốc lên từng đợt,
lòng đất lộ ra hơn trăm chiếc quan tài đen ngòm bị xiềng xícg treo lơ lửng,
mỗi chiếc quan to lớn đủ để đựng cả ngọn núi nhỏ vào bên trong.
Một cỗ ngôn ngữ tối nghĩa từ Cửu U hắc động tiếp tục truyền tới, một chiếc hắc
quan đột nhiên động đậy mạnh kéo xiềng xích kêu leng keng, xiềng xích phía
trên khắc muôn vàn cổ ngữ hình thành trật tự quy tắc tự động trấn áp cỗ hắc
quan kia.
Nhưng hắc quan đột ngột bạo động mạnh, một sợi dây xích đứt ra, từ bên trong
hắc quan thò ra một thủ chưởng xanh xao nấm mốc, chỉ có da bọc xương chụp lấy
dây xích quăng lên trời, uy lực bá đạo tuyệt luân, nơi sợi xích đi qua Cửu U
lực lượng bạo phát cắn nát không gian, đầu Hỏa Phượng đang cắp Ôn Phán Bút lập
tức bị dây xích đập thành biển máu, Phượng Hoàng linh hồn bị sợi xích trói
buộc kéo vào trong hắc quan, tiếng nhai rau ráu lạnh gáy vang lên.
Đầu Phượng Hoàng còn lại thấy huynh đệ của mình bị giết cất tiếng gáy chấn
động thung lũng, vỗ cánh há miệng phun thiên hỏa về phía hắc quan, lão Mo Sư
miệng lầm rầm, thủ pháp biến đổi liên miên bất tuyệt, cổ tự trên ba sợi xích
còn lại sáng mạnh, cùng thiên hỏa nung hắc quan tới đỏ rực, lão Tả Ao đánh bật
Cao Biền, nhanh tay điều thêm một đạo lôi đình thô to sáng lòa bổ xuống, trong
hắc quan vọng ra tiếng thét chói tai như quỷ tru, đạo xiềng xích đổi hướng vụt
về lão Mo Sư, đầu Hỏa Phượng vội vã nghiêng mình né tránh, chao đảo giữa không
trung, xiềng xích vòng qua tìm tới lão Tả, mặt Hắc Hình Kỳ lay động, xiềng
xích bị giam lại lơ lửng giữa không trung, không cách nào dịch chuyển, lão Tả
quát lên: "Diêm Vương, ngươi ở nhân gian cũng chỉ là sâu kiến. Thủ Mộ Giả,
phong ấn hắn!".
Lão Mo Sư ném trong hộp gỗ ra hơn chục lá bùa đỏ vẽ đầy hoa văn phù chú, xích
lệnh phù lao tới dính vào hắc quan, phù chú đỏ rực như một màn lưới bao lấy
hắc quan thiêu đốt, phù chú chạm vào thủ chưởng tiếng gào thét càng ghê rợn,
thủ chưởng hoảng sợ vội vã lui vào trong quan, sợi xiềng xích trên không quay
về một đầu trói lại một góc hắc quan, một đầu cắm vào vách đá dưới lòng đất.
"Phụttt." - Đột ngột lão Mo Sư ăn ngay một chưởng vào sau lưng, đầu óc choáng
váng, lệnh phù mất đi người điều khiển tắt ngấm, nắp quan lại mở ra một góc,
một tiếng cười lớn vang khắp thung lũng.
"Lão Diêm Vương, đội mồ sống lại đừng quên bản cung. Hahaha." - Một đầu Hắc
Hiao to lớn bay lượn, Hắc Vực Chủ Hắc Long hiện thân tập kích Thủ Mộ Giả, đồng
thời mang tới một chiếc đỉnh đựng toàn máu huyết thủy yêu, hướng xuống đại địa
vết nứt dội vào một cỗ hắc quan khác.
"Các vị, thực đông đủ, Lệ Mỗ tới góp vui a!" - Thiên Ma Giáo Chủ Lệ Hoằng tay
cầm một cây chủy thủ đen nhánh, lướt tới Cao Biền, chỉ trong một thời thần đâm
ra mấy chục chiêu khiến Cao Biền chân tay bấn loạn, nói: "Thái Sư, việc của
bản giáo ngươi muốn can thiệp có hỏi qua Lệ Mỗ?", đoạn Lệ Hoằng lạnh lùng ném
ra mấy chiếc đầu lâu, đều là Thiên Ma Giáo trưởng lão bị Cao Biền mua chuộc,
khống chế.
Lệ Giáo Chủ nổi tiếng tàn độc, công pháp lại độc đáo, tốc độ vô song, Cao Biền
mưu mô chồng chất lợi dụng lão bế quan muốn thao túng Thiên Ma Giáo, nhưng tai
mắt lão khắp nơi, chẳng qua lão chưa muốn động thủ chờ đợi, quả nhiên Cao Biền
dẫn lão tới đây không mất chút mồ hôi công sức, Lệ Giáo Chủ cũng mang theo bên
mình một vạc nhân tộc máu huyết lớn dội vào một chiếc hắc quan, miệng lầm rầm
tế tự. Lại thêm Tây Lâm nhúng tay, cục diện không khống chế nổi.