Sơ Nhập Man Hoang


Người đăng: thanhlt801@

Man Hoang nằm chính giữa đại lục, bước qua ngọn núi phía trước Man Thành liền
đặt chân vào Man Hoang, Lý Minh cảm nhận rõ khí tức hồng hoang đang ép chặt
lồng ngực, Man Hoang như một đầu man thú đang phả từng hơi vào người hắn, cảm
giác nguy hiểm luôn rập rình có thể tước đoạt tính mạng bất cứ lúc nào. Hắc
Quy trên vai thoáng run rẩy, bọn hộ vệ giả bảo vệ bọn hắn đã bước qua đây
không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đặt chân là mỗi lần trầm trọng, linh
khí nơi này ít ỏi thê lương tới mức pháp lực bọn hắn chỉ còn năm thành, thực
lực càng cao áp chế càng lớn, bởi vậy bọn cường giả rất ít khi dám bước chân
vào man hoang, mất mạng dưới tay kẻ yếu hơn mình là điều hoàn toàn có thể. Tuy
vậy Man Thành Phủ Chủ có công pháp đặc biệt, có thể lợi dụng điều động Man
Hoang lực lượng, bởi vậy Man Thành sừng sững vạn năm đều có nguyên do của nó,
tất nhiên bọn hộ vệ đi theo Lý Minh chưa phải ở đẳng cấp kia.

Man Thành Chủ Khúc Bạch cử ba người đi theo bảo vệ bọn Lý Minh, đều là Thâu
Linh đại thành cường giả, từng bôn ba lão luyện ở Man Hoang, trước khi đi Khúc
Bạch dặn dò bọn hắn kỹ càng tuyệt đối không đi quá xa, gặp nguy hiểm liền trở
về.

"Quản gia, tại sao ta không thể xác định phương hướng nơi này?" - Lý Minh hỏi
lão quản gia đi theo, bọn hắn đang giữa một rừng cổ thụ, chẳng thấy mặt trời,
thú vật chẳng có.

"Bẩm công tử, Man Hoang vốn tồn tại nhiều pháp trận cổ xưa, tới nay uy lực
chưa tiêu tan, chúng ta đang đi qua khu vực có huyễn trận." - Lão quản gia
giải thích, chân đạp theo lối đường mòn mà lão đã đi không dưới trăm lần.

"Đồ Tể huynh, mặt ngươi không cười được một cái sao?" - Từ Thức nhìn vị trung
niên mặt mũi cả ngày nghiêm trọng, nặng như hai miếng mông lợn treo trước hàng
thịt. Đồ Tể nhe miệng cười như khóc, hàm răng vàng khè khấp khiểng phô ra
khiến cả đám hết hồn.

"Ngươi bình thường lại dùm ta." - vị tiều phu đi bên cạnh dù đã quen cũng
không chịu nổi.

"Trong cấm khu, thực lực không phải là điều quyết định, cái mạng của các ngươi
giữ được hay không là nhờ vào ứng biến và kinh nghiệm, đừng tự tin thái quá!"
- vị tiều phu nhắc nhở, bọn hắn đang bảo vệ vị sư đệ của chủ nhân, thần thức
tập trung cao độ, hơn nữa bọn hắn nghe đồn vị sư đệ này gây thù chuốc oán với
cả Thiên Ma Giáo, Thiên Hoa Tông, quả thực đau đầu.

Tầm mấy dặm đường, bọn hắn bước khỏi huyễn trận, từ rừng rậm cổ thụ bạt ngàn
chuyển tới khu vực đầm lầy, tanh hôi tử khí bốc lên nghi ngút che hết lối đi,
dưới đầm nhô ra từng bộ xương khổng lồ, có thanh to bằng cả người Lý Minh gẫy
nát như bị búa đập, có thanh bị chém làm đôi, đi một đoạn bọn hắn liền thấy
một mai rùa lớn to như cái sân, trên mai lưu đầy các vết kiếm, Hắc Quy nhìn
đầy nghi hoặc. Cả bọn lạnh lùng tiến lên, đạp trên còn đường mòn nhỏ giữa đầm
lầy.

Quỷ Môn Quan, lúc này Nhật Tôn cùng mấy vị tướng lĩnh đang ngồi đăm chiêu suy
nghĩ, cả Ngô Tuấn cũng trong số đó, ai nấy chân mày nhíu chặt, binh sĩ liên
tục trúng loại độc kỳ lạ, thần trí trở nên mơ hồ, chạy loạn lung tung, mấy
ngày sau liền héo rũ như hoa tàn biến thành lão nhân, cả người khô quắp mất
mạng.

"Thái tử, xin người cứu lấy các huynh đệ!" - Bên ngoài quân phủ, một nhóm quan
binh khóc lớn, mang mấy chiếc cáng cõng bọn binh sĩ trúng độc tới, người nằm
trên cáng mấy hôm trước còn khỏe mạnh cưỡi ngựa giao tranh với phản quân, hôm
nay đã khô héo già nua, da dẻ nhăn nheo, đôi mắt đục ngầu.

Vị Thái y than thở lắc đầu, đây là hồn độc của Tráng tộc, bọn hắn không biết
thuốc giải, chỉ hơn một tháng đã mất gần ngàn mạng người. Pháp Vân Tự cao thủ
báo tin, chỉ có Moan tộc sinh sống trong sâu bên trong Man Hoang mới có thể
khắc chế hồn thuật, Nhật Tôn đã đưa thư cầu cứu Lý Minh, bọn hắn chỉ còn biết
chờ đợi, hy vọng Quỷ Môn Quan không thất thủ cho tới lúc Lý Minh mang tin tốt
quay về.

Trong đầm lầy bọn Lý Minh vẫn từng bước một cẩn thận tiến lên, bọn hắn cầm
trong tay bản đồ mò mẫm từng bước theo ba vị hộ vệ giả, thi thoảng vang lên
tiếng hú ghê người, chướng khí mù mịt khiến khu đầm lầy càng trở nên ma quái.

"Lý Minh, chúng ta nên quay về a!" - Hắc Quy vốn rất mẫn cảm với khí tức nguy
hiểm, từ khi thâm nhập Man Hoang, nó luôn trong tình trạng thấp thỏm, Lý Minh
chịu ủy thác của Nhật Tôn, hơn nữa Quốc Tử Giám đã mật lệnh điều tra Man Hoang
dị động, chưa đạt được chút thành quả sao có thể quay về.

Hắc Quy chưa dứt lời, từ phía sâu trong đầm lầy đã vang lên một giọng nói âm u
- "Đã tới sao không ở lại một lúc."

"Giả thần giả quỷ." - Quản gia quát.

Từ phía sâu trong đầm lầy bay ra một đám châm độc, cùng tiếng cười rợn người -
"Lý Minh, lão phu xin ngươi một chút máu tươi tế hồn tôn nhi của ta, khéc khéc
khéc".

Đồ tể vung dao như nhanh như chớp giật, đánh bay toàn bộ châm độc, tiếng leng
keng vang lên không ngớt. "Ở lại, ta đi." - Mấy câu cụt lủn, Đồ tể đã tung
mình về phía địch nhân, sâu bên trong đầm lầy vang lên tiếng binh khí giao
nhau chát chúa. Cả bọn vòng ra sau một bộ xương thú lớn, đứng sau một chiếc
đầu lâu to như ngọn núi nhỏ, đợi một lúc lâu chẳng thấy Đồ tể quay lại, Quản
gia sốt ruột vô cùng.

"Tiều phu, ngươi ở lại, nếu một nén nhang không thấy ta quay lại, ngươi mang
công tử quay về." - Quản gia dặn dò, rút một cây thiết tiên quấn quanh hông
lao về phía tử khí.

Cả bọn lo lắng không thôi, quả nhiên ứng nhiệm, đã nửa canh giờ nhưng chẳng
thấy Quản gia quay lại, Tiều phu y lời thỏa thuận, xách búa dẫn bọn Lý Minh
đường cũ quay về, cả khuôn mặt căng thẳng cao độ, bọn Lý Minh tay cũng đã lăm
lăm binh khí.

Đột ngột từ hắc vụ dưới đầm lầy, từng thân ảnh áo đen bay ra, một cơn mưa châm
độc phóng về phía bọn hắn, Tiều phu chẳng thể phòng thủ tứ mặt, vội vàng chém
một búa về đám địch nhân, hóa ra một cây huyễn phủ khổng lồ bổ rụng năm sáu
tên áo đen, Lý Minh rút trường côn múa tít tạo ra tiếng gió vù vù đánh bay
châm độc, Hắc Quy biến lớn lấy mai rùa che chắn được một góc, từng cây châm
đen kịt cắm xuống đất còn bốc lên độc khó xám xịt.

"Man Thành Phủ Chủ nhân mã, mong các vị huynh đệ nhường đường!" - Tiều phu hô
lớn.

"Ha ha, Man Thành là cái quái gì, Khúc Bạch gặp ta còn phải cung kính một
hai." - Từ hắc vụ, một lão nhân áo đen đi ra, phía sau có hơn mười vị đệ tử.

"Thiên Ma Giáo, hỏng bét" - Tiều phu nhìn đường lui đã bị nhân mã Ma Giáo vây
kín, hắn lạnh lùng lấy thêm một cây búa, song phủ trên tay, toàn lực vận khí
bổ về phía hắc phục lão nhân, miệng quát lớn- "Nhanh chạy!".

Lý Minh hiểu ý, lập tức chân khí bạo phát, song cước đạp Âm Dương Bộ Pháp muốn
đi, nhưng nào có dễ dàng vậy, phía sau hắn cũng đã có một đám Thiên Ma Giáo
nhân mã đợi sẵn, kịch chiến lập tức bạo phát, ma khí bao phủ tràn lan. Hoàng
Nam cùng Từ Thức hộ vệ phía sau, Lý Minh cùng Hắc Quy đi trước mở đường, lối
mòn nhỏ hẹp cũng giúp bọn hắn áp lực giảm bớt phần nào, Lý Minh mỗi chiêu đều
vận toàn lực, mỗi côn vung ra gió rít vù vù, Hắc Quy phun băng tiễn tập kích
vào sơ hở của đối thủ, nhưng bọn Thiên Ma Giáo quá đông, cảnh giới dường như
đều ở Tụ Thần, bọn Lý Minh không chiếm được ưu thế bao nhiêu, hơn nữa thực lực
bị Man Hoang áp chế, vận dụng cực kỳ khó khăn, bọn hắn chậm rãi nhích lên từng
chút một.

Phía sau Hoàng Nam cùng Từ Thức chẳng khá hơn, mười mấy tên ma giáo nhăm nhe
loan đao bổ liên tục về phía bọn hắn, Hoàng Nam chẳng có thời gian thi triển
âm công, tiện tay dùng cây Độc Huyền Cầm của hắn làm vũ khí phang lên phang
xuống, Từ Thức tốc độ cực kỳ đáng sợ, thiết phiến của hắn như u ảnh khi trái
khi phải, ba tên thiên ma giáo đã mất mạng dưới cây quạt sắt này. Bọn ma giáo
đệ tử vây ráp không hiệu quả lập tức đổi chiến thuật, một đoạn đây dài được
bọn hắn tung ra quấn chặt vào từng bộ xương nhô lên từ dưới đầm lầy, từng tên
lướt đi trên sợi dây, dùng ám khí tầm xa tấn công bọn Lý Minh phía hai mặt
trái phải, trận thế phòng thủ lập tức đại loạn, Lý Minh phân tâm ngăn trở ám
khí, bị một đao chém sượt qua vai, máu tươi chảy ra, Từ Thức bị đạp một cước
hộc máu, Hoàng Nam cắn răng chịu một đao vào lưng, thủ pháp biến hóa kỳ ảo gẩy
mạnh Độc Huyền Cầm, âm công biên hóa ra thiên binh cầm trường đao lập tức ập
về phía đám ma giáo đệ tử chém đứt từng sợi đây, bọn ma giáo không kịp nhảy
trở về lập tức rơi xuống hắc vụ phía dưới đầm lầy, từng tiếng gào rống thê
lương vang lên, một lát sau liền im bặt.

"Hắc Quy, dây!" - Lý Minh tỉnh ngộ, ra hiệu cho tên rùa đen này xử lý nhân mã
phía hai cánh, từng đạo băng nhận dày đặc chém liên tục về phía các sợi dây,
Từ Thức cũng tung thiết phiến tấn công tầm xa, nhưng bọn ma giáo cũng chẳng
phải tay vừa, mỗi dây đứt bọn hắn liền phất tay áo ném ra một sợi dây khác,
như một mạng nhện giăng kín phủ lấy bọn Lý Minh.

"Man Thành có thù oán gì với các ngươi?" - Tiều phu khóe miệng vương máu, song
phủ nắm chặt hỏi, thực ra hắn đã biết trước câu trả lời.

"Hai tôn nhi của ta a!" - Hắc phục lão nhân nhìn về phía Lý Minh đang vung côn
loạn đả, nhớ về hai đứa cháu của hắn, Trương Viễn cùng Mã Khởi nếu còn sống
giờ này thực lực cũng không hẳn thua tên Việt tộc thiếu niên kia, ấy vậy mà
đều bị hắn đốt chết tới mức xương cốt cũng không còn, Trương Dương vô dụng tới
nay vẫn chưa quay về, nếu trở lại cùng đừng hòng thoát khỏi liên lụy với lão.

"Ngươi là ai?" - Tiều phu gằm mặt hỏi.

"Ngươi dù sao cũng chết, tới Cửu U Hoàng Tuyền nhớ lấy tên của ta, Lỗ Đan." -
Hắc phục lão nhân cười khẩy, tay chắp sau lưng.

"Thiên Ma Giáo Tả Hộ Pháp!" - Tiều phu kêu lớn.

“Hai vị huynh đệ của ta đâu?” – Tiều phu quát hỏi. Lão nhân hờ hững chỉ xuống
phía đầm lầy. Tiều phu nghiến răng ken két - “Ngươi cậy già bắt nạt tiểu bối,
có đáng với thân phận.”.

“Giết vài tên mọi rợ các ngươi cũng không có gì là quá đáng, lão phu là Ma
giáo a, hahaha.”.

Biết hôm nay khó sống, Tiều phu lập tức muốn đồng quy vu tận cùng địch nhân,
hắn thần hồn thiêu đốt, thực lực tăng cao tới Huyễn Nhu cảnh giới, cộng thêm
một chút công pháp điều khiển Man Hoang lực lượng, hắn dụng song phủ huy động
khí tức bổ về Lỗ Đan, hỏa diễm cháy hừng hực, thủy thương như mưa, phong nhận
gào rít, đại địa rung chuyển. Lỗ Đan thấy địch nhân muốn ôm hắn cùng nhảy
sông, hết sức e dè phòng thủ kín kẽ, Man Hoang áp chế không thể dùng lẽ thường
tính toán, một chiếc lồng năng lượng lớn được lão huy động bao phủ quanh thân
chống lại từng đợt công kích hủy diệt từ phía Tiều phu. Tiều phu từng bước áp
sát, tình báo tin tức sai lầm có lẽ khiến cái mạng của hắn phải bỏ lại ở đây
hôm nay.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #48