Man Thành Chủ


Người đăng: thanhlt801@

Thức ăn ra, cả bốn thằng cật lực đánh chén như lốc cuốn, chẳng mấy chốc sạch
bong, tiếng nhai chóp chép vang vọng cả tửu lâu, còn hơn cả Man Hoang thú gầm,
cả ba góc quay đầu lại nhìn đầy thú vị, vừa lúc có một nhóm nhân mã lên lầu
đụng phải một tên tiểu nhị, bọn hắn chẳng kiêng dè giáng cho tiểu nhị một cái
bạt tai trời giáng, bay thẳng về phía bàn Lý Minh, Từ Thức ngồi ngoài vươn tay
chụp được, nếu không tên tiểu nhị có lẽ loạng choạng bay khỏi cửa sổ rơi xuống
đất chết tức tưởi.

"Có giỏi ngươi đánh thử ba bàn kia!" - Lý Minh nói vu vơ.

Tên thiếu niên vừa xuất thủ lập tức đưa ánh mắt về ba góc còn lại, ba nhóm
nhân mã cũng chẳng vừa, mặt đầy thách thức, chỉ một câu nói của Lý Minh đã làm
không khí căng thẳng tột độ.

"Là người Triệu gia." - Bọn Thiên Hoa Tông thì thầm.

Bọn hắn kiêng dè nhìn nhau không dám xuất thủ, tên thiếu niên phía Triệu gia
đột nhiên tiến về phía bàn Lý Minh, nói: "Các ngươi cút!".

"Hắn bảo ngươi cút, nhanh nhanh xuống lầu." - Hoàng Nam đẩy tên tiểu nhị mặt
sưng húp đi.

"Cútt!" - Tên Triệu gia gằn giọng.

"Hắn bảo ngươi."

"Không phải, rùa đen, hắn bảo ngươi."

"Ta? Không phải, là ngươi." - Bốn người bọn Lý Minh đột nhiên cãi nhau ỏm tỏi.

Tên Triệu gia mắt tóe lửa, cha sinh mẹ đẻ chưa ai dám khinh thị hắn như vậy,
chẳng xem hắn trong mắt, hắn rút thanh trường kiếm sau lưng định bổ về phía
bọn Lý Minh thì bị một chưởng đập lui, lão bản như u ảnh xuất hiện trước mặt,
giọng như chuông đồng giáng vào tai tên thiếu niên, khiến hắn ôm đầu nằm lăn
xuống sàn. Nhân mã ba góc cười cợt, còn bọn Lý Minh vẫn nói chuyện vui vẻ, từ
phía sau lại xuất hiện một tên cao cao tại thượng, mặt mũi như bạch ngọc đúc
thành, lại giơ ra một mai lệnh bài khác khiến lão bản phải lui đi.

"Con mẹ nó, ta cũng có lệnh bài~!" - Lý Minh lôi ra một đống lệnh bài đủ các
môn phái, toàn là ăn cướp được hoặc thu thập trên Hống Sơn, có cả Thiên Ma
Giáo cùng Thiên Hoa Tông lệnh bài, tất nhiên chẳng làm ai sợ.

Các thế lực tề tựu đông đủ, chuẩn bị tiến vào Man Hoang truy bảo, chỉ có Việt
tộc đơn độc bốn người bọn Lý Minh, đã ba ngày trôi qua không thấy bóng dáng
một cường giả nào tiếp viện, bọn hắn đành nằm bẹp trong phủ chẳng dám ra
ngoài, không có trưởng bối đứng sau, mò ra đường cái mạng chính là vứt cho
chó, mấy ngày hôm nay thường có cường giả thám thính quanh phủ, bọn hộ vệ lúc
nào cũng căng như dây đàn.

"Lý Minh, lão nhân Thiên Hoa Tông Hộ Pháp tới bái kiến!" - Bên ngoài một vị
lão phu nhân dẫn theo mấy vị nam nữ đệ tử đứng trước cửa phủ nói vọng vào.

"Chủ nhân?" - Bọn hộ vệ lo lắng hỏi.

"Cho mụ vào." - Lý Minh trầm ngâm, có ngăn cũng chẳng được, hôm nay từ chối ắt
mai lại tới, bọn hộ vệ còn chưa đủ phân lượng với nhân mã Thiên Hoa Tông trong
thành.

Vị lão phu nhân tiến vào phòng trà, đơn độc trò chuyện cùng Lý Minh.

"Lý Minh, chúng ta mến tài, mời ngươi gia nhập, nếu vẫn thái độ như vậy ngươi
đừng trách." - Vị lão phu nhân dụ dỗ Lý Minh nhưng thái độ trịch thượng, nếu
hắn thực lực đủ đã đập một cái rụng răng để mụ về đúng niên kỷ của mình.

"Quản gia, tiễn khách!" - Lý Minh gọi, mấy hộ vệ vào lôi mụ đi.

"Tiểu tử, ngươi được lắm." - Bị đuổi, lão phu nhân ánh mắt lạnh lùng.

Một lát sau thêm bọn người Thiên Ma Giáo cầu kiến.

"Lý Minh, thế cục xoay vần, thần ma lực lượng chẳng phải thứ phàm nhân có thể
kháng cự, ngươi đừng nên u mê." - Vị trưởng lão Thiên Ma Giáo khuyên nhủ trước
khi rời đi. Lý Minh cực kỳ mơ hồ nhưng không tiện hỏi, hắn không muốn dính líu
tới Ma Giáo.

Buổi tối, đúng như hắn dự đoán, mai hoa từ thiên không rơi rụng đầy phủ của
hắn, báo hiệu một chiêu Cửu U Mai Đao chuẩn bị tuyệt sát, Thiên Hoa Tông không
muốn hắn sống, bọn Lý Minh ăn mặc quần áo thương nhân, đứng một góc quan sát,
có cường giả ra tay e rằng bọn hộ vệ không sống nổi. Một thanh đao lớn đen
nhánh từ thiên không xuất hiện bổ về phía tòa phủ, Cửu U Mai Đao mỗi lần hiện
thế đều báo hiệu chết chóc, lực lượng vô hình đè nát cây cối phòng ốc, bọn hộ
vệ nằm bẹp ánh mắt sợ hãi, bọn Lý Minh đứng xa cũng bị vô hình áp lực đè không
thở nổi. Ngay giữa lằn ranh sống chết, một cây huyết phủ khổng lồ xuất hiện
chém về phía mai đao, dư chấn bạo phát, Cửu U Mai Đao bị đánh tan giữa thiên
không, huyết phủ tỏa huyết quang đỏ rực chiếu sáng Man Thành hấp thu toàn bộ
dư chấn lực lượng, bảo hộ nhân mã cùng kiến trúc phía dưới, Man Huyết Phủ xuất
hiện, đã lâu rồi Man Thành cường giả chưa thấy thành chủ ra tay.

"Bọn hắn do ta bảo hộ!" - Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ Man phủ chủ, âm u
vang vọng khắp Man Thành.

"Công tử, phủ chủ có lời mời!" - Một u ảnh xuất hiện trước mặt bọn Lý Minh làm
cả đám giật mình, chính là Hoàng Hùng Tửu Lâu lão bản. Bọn hắn đi theo lão bản
thẳng đường lớn về phủ chủ, không ít con mắt địch ý dòm ngó nhưng chẳng một ai
dám ra tay, Man Hoang Thành Chủ thực lực hơn người, lại trong ma đạo ra tay
cực kỳ tàn độc, không ai nguyện ý chọc giận hắn, lực lượng Man Thành từng tiêu
diệt cả một gia tộc lớn ở Thiên Quốc chỉ vì một nguyên nhân đơn giản, bọn hắn
giết một nhân mạng của phủ chủ.

"Tham kiến Thành Chủ!" - Bọn Lý Minh ôm quyền, trước mặt là một vị trung niên
nam tử rất đỗi bình dị, chẳng hề như bọn hắn tưởng tượng.

"Các ngươi gọi ta là Khúc Bạch." - Man Thành Chủ cười thân thiện, bọn Lý Minh
vẫn còn nhìn hắn đầy dò xét, chắc hẳn trong trí tưởng tượng của bọn thiếu
niên, hắn phải là một đại ma đầu.

Cũng phải, lão đại của một đám chủng tộc tạp nham cùng hung cực ác, phạm tội
tày trời há có thể không phải một ma đầu, hắn thở dài một chút đoạn nói: "Ta
vốn là một mục đồng sống ở thôn trang gần Man Thành, một lần thiết kỵ tràn vào
thôn tàn sát, cha mẹ ôm ta trốn vào Man Hoang, yêu thú tập kích, chúng ta chạy
loạn trong rừng, từng người chết đi vì đói khát, vì bị yêu thú bắt đi, hai năm
trời một mình ta lang thang giữa bầy yêu thú, tìm sống trong chết, một lần Ma
Xà tấn công, ta trúng độc nằm dài chờ chết, sư phụ Tả Ao đi qua lôi ta từ cửu
u trở về, còn chỉ điểm ta tu hành sau này, tuy sư phụ chưa nhận ta một lần,
nhưng thâm tâm ta thấy như vậy là đủ!" - Khúc Bạch nói, đôi mắt nhìn về xa
xăm.

"Tiểu sư đệ!" - Khúc Bạch ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Lý Minh, tay trái giơ
ra một lá trận kỳ của lão Tả Ao, ánh mắt này cả đời hắn chỉ xuất hiện vài lần
sau khi từ Man Hoang trở về, đó là để nhìn lão Tả Ao, đó là để nhìn vị thê tử
đã bị Thiên Quốc Lương Gia giết hại.

"Sư huynh." - Lý Minh ôm quyền ra mắt, lão Tả Ao cả đời cô độc, chưa từng bao
giờ nhắc tới vị sư huynh này, nhưng mặt cờ kia tuyệt đối không sai, Lý Minh
cũng có một cái, đưa ra đối chiếu không khác nhau một ly.

Hai huynh đệ hắn tản bộ nói chuyện, Lý Minh biết thêm nhiều điều về gia gia
hắn, lão Tả Ao từng một thời quát tháo phong vân, là cường giả đứng đầu thiên
hạ, chấp trưởng Hình Khí Môn đời tiếp theo không ai ngoài lão, nhưng chí lão
hướng về Việt tộc, trái với bọn sư huynh đệ đồng môn.

Hình Khí Môn lúc ấy đã nát như tương, bị Thiên Quốc thế lực mua chuộc thao
túng, nhân giới vạn tộc cái gì cũng chẳng bằng mỹ nữ ngọc ngà, hiềm khích sư
huynh đệ đồng môn tới đỉnh điểm, sư phụ lão Tả Ao bấy giờ chìm trong tửu sắc,
một thời thần bị đệ tử mê hoặc sai người giết chết cả gia quyến lão Tả, cha mẹ
vợ con chẳng ai sống sót, từ đấy lão tâm trí nguội lạnh, lòng mang dằn vặt bỏ
sư môn đi lang bạt tứ xứ, sư phụ lão cũng vì chuyện này mà hối hận khôn nguôi,
cả đời anh minh sáng suốt, cuối đời lại u mê làm ra tội ác tày trời, mất đi
người đệ tử lão thương yêu nhất trong bốn, ba người còn lại u mê bất chấp, dấn
thân ma đạo, giam cầm lão, thao túng Hình Khí Môn, lão chết trong sầu thảm hối
hận của tuổi già. Lý Minh thở dài, chẳng trách gia gia hắn cả ngày chìm trong
men rượu, chẳng mấy khi tỉnh táo.

Khúc Bạch luôn luôn cho người theo dõi ân sư hắn, lão Tả cũng biết nhưng mặc
kệ sự đời, cái lão cần hàng ngày là rượu.

"Sư huynh, sự việc ở Man Hoang là thế nào?"

"Man Hoang vốn là vùng đất bị phong cấm, cổ thư ghi chép mỗi lần cổ bảo xuất
thế đều mưa gió máu tanh, e rằng lần này cũng vậy!"

"Thiên Ma Giáo nói với đệ có các ngoại giới nhúng tay, điều này nghĩa là sao?"

"Cái này chính ta cũng mơ hồ, e rằng chỉ có cấp cường giả như sư phụ mới rõ,
nhưng đại khái nơi chúng ta đang ở không phải là nơi duy nhất tồn tại luyện
giả.".

Lý Minh chợt nghĩ về Huyền Cổ Tinh Đồ, nơi có trăm vạn tinh vực, vô vạn tinh
thần, hắn như một giọt nước nhỏ lọt thỏm giữa mênh mông đại hải.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #47