Người đăng: thanhlt801@
Bọn Lý Minh lững thững quay về Hoan Thành, thu hoạch lớn khiến Lý Minh cười
không ngậm được miệng, hắn đã chia bớt cho gần ngàn con người lánh nạn nhưng
vẫn còn số lớn, phần kia chỉ là muối bỏ bể, Hắc Quy chui trực tiếp vào lưới
ngồi chồm hổm lên Thiên Ảnh Huyền Thiết, tay chân mân mê cái đầu cọ cọ, không
khác gì đang chăm sóc tình nhân.
"Hắc Quy, ngươi có biết lai lịch tấm lưới này?" - Từ Thức hỏi, tấm lưới này
quả là công dụng muôn phần.
"Huyền Thiết của ta!" - Hắc Quy không nghe rõ vẫn đang mê mẩn.
"Bụppp!" - Lý Minh gõ vào đầu rùa một côn.
"Thích khách, hộ giá!" - Hắc Quy la lớn.
"Ngươi điếc hả, bụppp!" - Hoàng Nam cầm cây đàn một dây gõ thêm cho Hắc Quy
một phát.
"Mẹ kiếp, ta làm sao biết được, lão gọi tấm lưới này Tiên Ti Võng." - Hắc Quy
gắt gỏng, hắn đang mơ tưởng bá chủ thiên hạ, cầm huyền thiết bình loạn khắp
nơi.
"Tiên ti, theo như ta đọc qua thì Tiên tộc ngày trước có nuôi một loại Cổ Nha
Thiên Tằm, sợi tơ dẻo dai cực kỳ, không biết có phải tấm lưới kia!" - Từ Thức
lấy mục tiêu cả đời hắn tìm Tiên tộc, đọc không ít cổ thư.
"Cũng không bền quá đáng như vậy chứ!" - Hoàng Nam chẳng tin.
"Tiên tộc có nhiều mỹ nữ không?" - Lý Minh sáng mắt.
"Toàn mỹ nữ!" - Từ Thức giơ ngón cái.
"Gâuuuu" - Giữa đồng không mông quạnh đột nhiên có tiếng chó sủa, cả bọn dừng
lại, linh cảm mách bọn hắn đây không phải chuyện gì tốt đẹp, quả thực vậy.
"Bọn súc sinh, dám trộm đồ của bản tướng." - Trong đêm vang lên giọng nói tức
giận gầm thét của Trà Toàn.
"Hỏng bét!" - Chẳng ai bảo ai, cả bọn ào ào chạy về phía Hoan Thành, chỉ còn
ba dặm đường, Lý Minh tốc độ dẫn đầu, Hoàng Nam, Từ Thức, Hắc Quy theo sau.
Trà Toàn là một tên sát thủ cấp Đế Lợi, tu vi ở Thâu Linh Cảnh, tâm ngoan thủ
lạt, một trăm cái Lý Minh trước mắt hắn cũng chỉ có đường chết.
Tiếng chó sủa ngày càng gần, bọn hắn cắm đầu cắm cổ chạy, đột ngột Hắc Quy từ
cuối hàng vọt lên dẫn đầu, tên rùa đen này thân hình đã biến lớn, mỗi bước
chạy vọt cả mấy mét, tiếng Trà Toàn cười lạnh như tử thần vang vọng từ phía
sau.
"Phía đông, phía đông!" - Lý Minh hô lớn, cả bọn nhìn thấy phía biển Chiêm
quân chạy loạn, người ngựa xéo lên nhau, lập tức đổi hướng vọt sang phía đó,
bọn hắn đạp qua bãi chiến trường xác chết ngổn ngang, quạ kêu oang oác, chiến
tượng đổ gục rống thê lương, thi thoảng còn gặp người sống cụt hết tứ chi khóc
lớn, tất nhiên là mặc kệ hết thảy, chỉ có cắm mặt chạy, đạp lên xác mà chạy,
chó đang đuổi phía sau.
Hắc Quy càng chạy càng nhanh, Lý Minh sáng ý lập tức vọt lên nhảy một phát
ngồi trên lưng Hắc Quy, Hoàng Nam Từ Thức thấy vậy cũng đề khí vọt lên.
"Nhanh nhanh, địch nhân cách chỉ còn trăm bước!" - Lý Minh ngồi trên lưng dọa,
hiệu quả lập tức tăng vọt, Hắc Quy cắm cổ chạy mà chẳng biết đồng bọn của hắn
ngồi vắt chân cười khẩy trên lưng mình.
Phía sau Trà Toàn khoảng cách chỉ còn mấy trăm bước chân, đột nhiên thấy bọn
hắn biến mất trong màn đêm, hắn vội đề khí cật lực đuổi theo. Bọn Lý Minh vẫn
mặc nguyên quần áo Chiêm quân khiến Trà Toàn nghĩ rằng chính người tông môn
mình ra tay, thực lực địch nhân không đơn giản, ghen ghét đố kỵ hắn không ít
người, hắn xuất hồn khí là một thanh chủy thủ lao về phía địch nhân vừa biến
mất, đuổi theo một sợi khí tức còn lưu lại.
Hắc Quy đang chạy đột nhiên mai rùa chấn động mạnh, cả người lộn tùng phèo,
đau ê ẩm, chủy thủ chém vào mai rùa tuy không sứt mẻ da thịt gì nhưng chấn cho
Hắc Quy lục phủ ngũ tạng chấn động, Lý Minh lập tức vọt lên ôm Hắc Quy đã biến
nhỏ chạy vọt lên sà vào đội hình giặc chạy loạn trước mặt, cũng giả vờ hò hét
chạy về phía biển, phía sau kỵ binh Hoan Thành đang truy sát ráo riết, Hắc Quy
trên vai thở hổn hển miệng chửi cha chửi mẹ, nói bọn Lý Minh là đồ bất nhân,
lừa đảo, lợi dụng sức lực người khác.
Khoảng cách đã khá xa, bãi biển đã trước mặt sóng vỗ rì rào, bọn hắn thở phào
một hơi nghĩ rằng đã thoát, không ngờ tiếng chó sủa lại vang lên, xa xa là Trà
Toàn cùng một đầu Hắc Cẩu đang lao vun vút về phía này. Lý Minh nheo mày,
quăng luôn Hắc Quy vào túi không đáy của hắn, cả đám nhanh chân leo lên
thuyền. Trà Toàn truy tung đột nhiên mất dấu vết, đầu hắc cẩu ngơ ngác vẫy
đuôi, vừa rồi hồn khí của hắn đã lưu lại khí tức nhưng địch nhân đột ngột biến
mất không rõ.
Trước mắt có bốn chiếc thuyền đã ra khơi, ba chiếc bắt đầu căng buồm, quân
lính ồ ạt đạp lên đầu nhau trèo lên thuyền, phía sau vó ngựa kỵ binh Hoan
Thành rầm rập truy kích, Trà Toàn trừng mắt, xuất đao chém nổ tung từng chiến
thuyền, ba chiến thuyền vừa căng buồm lập tức biến thành mảnh vụn, xác người
nổi lềnh bềnh trên mặt biển nhấp nhô theo từng đợt sóng vỗ, chẳng ai sống sót.
Trà Toàn ngoan độc phá hết chiến thuyền còn lại, lục soát khắp nơi nhưng vẫn
không thấy tung tích địch nhân, hắn leo lên một con thuyền nhỏ chèo đuổi theo
bốn chiến thuyền phía xa, để lại cả nghìn quân binh của mình gào thét trên bãi
cát, vó ngựa vọng lại càng gần, chính là tiếng quỷ hồn tới đòi mạng, nhiều tên
phát điên lao ra biển bơi về phía xa, nhưng chắc chắn chỉ có làm mồi cho cá.
Lý Minh, Hoàng Nam cùng Từ Thức đã bám lên được chiếc thuyền sau cùng, Lý Minh
cơ trí nhảy xuống nước trước khi Trà Toàn động thủ, chủ động đuổi theo bốn
chiến thuyền phía xa, Hắc Quy lại một phen vất vả chở bọn hắn đuổi theo
thuyền, cũng may là rùa về với nước nên cũng không tốn sức, quan trọng là vừa
rồi hắn đã chén một lượng lớn đan dược trong túi Lý Minh, oán khí vơi bớt phần
nào. Từ Thức muốn cướp thuyền chạy nhưng Lý Minh vẫn bám ở mạn thuyền không
lên, quả nhiên đi được hơn dặm đã thấy thuyền nhỏ của Trà Toàn tốc lực ở phía
xa đuổi tới, Hắc Quy lại phải chở bọn cả đám dạt xuống phía nam, Lý Minh nhìn
lên bầu trời chỉ hướng, phía nam có một đảo lớn tên Sơn Dương, vừa rời đi một
lát đã thấy chiến thuyền nổ tan tành, Trà Toàn quả thực máu lạnh.
Gió thổi vi vu, dưới nước từng đàn mực phát sáng dẫn đường cho Hắc Quy, bầu
trời trăng sáng lờ mờ, phía xa xa đã có thấy một tòa đảo lớn hiện lên trong
đêm, Hắc Quy nhàn nhã cập bến, cả bọn nằm bẹp lên bãi cát thở phù một hơi, mệt
mỏi rã rời thiếp đi. Tờ mờ sáng hải âu kêu oang oác bọn hắn mới tỉnh, lập tức
bổ sung đan dược, hấp thu điều tức, đêm qua dụng lực quá sức, cả người tơi tả.
Hắc Quy mang về một chút tôm cua cá mực, Lý Minh bày hỏa trận nhỏ nướng, Từ
Thức đi chặt dừa, Hoàng Nam thám thính một vòng, đánh chén no say nằm lăn ra
hưởng thụ, buổi chiều bọn hắn có thể quay về.
"Chém giết quả thực mệt mỏi, ước gì ta có thể tiêu dao như vậy a!" - Hoàng Nam
cảm thán.
"Khi nào tìm được Tiên tộc, chúng ta cùng bọn họ sống khoái lạc a!" - Từ Thức
nghịch vỏ ốc mơ mộng.
"Các ngươi không có tiền liền cơm cũng chẳng có mà ăn." - Lý Minh phán một câu
khiến cả bọn đang mộng mơ ở cõi thần tiên bỗng đâm đầu xuống bùn lầy.
Hắc Quy đang muốn xông lên bóp cổ thì bị Lý Minh đè xuống, ra hiệu trong rừng
có động, cả bọn tập trung nghe ngóng, bọn hắn lại lắp râu giả cầm đao thận
trọng tiến lên. Sơn Dương là một tòa đảo hoang, rất có thể chỉ là thú vật gây
động, bọn hắn nhẹ nhàng đạp trên cát, lách qua từng bụi cây chui vào rừng, Hắc
Quy chỉ hướng, xa xa ngồi tựa lưng vào gốc cây là một vị mỹ nhân, quần áo
trắng phau nhuộm máu, đường nét quyến rũ chết người.
"Là mụ!" - Bọn hắn bốn mắt nhìn nhau, Hồ Tử Uyên đang ngồi thở dốc, xem chừng
bị thương rất nặng, loại cường giả này không phải người bọn hắn có thể dây
dưa, lập tức nhẹ nhàng muốn rút đi.
"Các vị, đã tới sao không nói chuyện một lát." - Hồ Tử Uyên rót mật vào tai
bọn hắn, cả bọn biết đi không được đành hiên ngang quay lại, đi ngênh ngang
tiến về phía mụ.
"Ba la ma, tại hạ tiểu binh lạc trận, xin hỏi tiên tử về Chiêm Quốc đi đường
nào?" - Lý Minh chắp tay cầy nguyện, râu ria xồm xoàm.
"Lý thiếu hiệp, Hoàng thiếu môn chủ, các vị thật có nhã hứng a!" - Hồ Tử Uyên
cười quyến rũ, dáng cong mê hoặc, tuy nhiên đứng dậy không nổi, nàng đã phát
giác ra khí tức của Lý Minh cùng Hoàng Nam.
Lý Minh ho khan, nhìn xung quanh có vài xác hươu nai khô máu, lại nhìn sắc mặt
Hồ Tử Uyên, nói: "Ba la ma, Tiên tử nhầm người a!".
"Đầu rùa nhỏ trên vai công tử, ta nhầm được sao?"
"Con mẹ ngươi đồ vô dụng." - Hoàng Nam cầm đàn phang Hắc Quy bay dính vào một
gốc cây khiến hắn la oai oái.
"Hồ tông chủ, xem chừng thương thế ngài không ổn a!" - Hoàng Nam cũng nhìn ra
điểm bất thường.
"Cái gì tông chủ, gọi là tỷ tỷ đi. Tỷ tỷ bị tên không biết thương hoa tiếc
ngọc Đặng Sơn đánh, các ngươi giúp tỷ tỷ a!" - Nàng vừa nói vừa uốn éo, để lộ
một chút bầu ngực căng mọng trắng ngần, đôi chân dài thẳng tắp cũng bị kéo hở,
đôi mắt câu dẫn, lập tức cả bốn tên thần hồn thất điên bát đảo, ánh mắt nhìn
hau háu, miệng há hốc nuốt nước bọt liên tục tiến về phía nàng, lạ là Hắc Quy
cũng bị trúng chiêu.
Câu Hồn Dẫn của nàng kể cả thú vật cũng không thoát, hươu nai chết xung quanh
cũng vì lý do đó, phỏng chừng hấp thu huyết khí của bốn tên này nàng có thể
bình phục một hai thành pháp lực, lúc đó có thể rời đảo, tên súc sinh Đặng Sơn
quả thực đuổi tận giết tuyệt, khiến nàng phải dùng bảo vật thế mạng, cường giả
cả đời may mắn chỉ có một, dùng một lần là xong một mạng, phen này về nàng
quyết dùng toàn lực Thiên Hoa Tông truy sát hắn.
Lý Minh thở dốc bước từng bước nặng nề về phía Hồ Tử Uyên, ánh mắt si dại,
khuôn mặt nóng bừng, bọn Hoàng Nam phía sau không khá hơn.
Hồ Tử Uyên cười khúc khích, nói: "Lại đây tỷ tỷ cho các ngươi sung sướng".
Lý Minh quỳ xuống trước mặt Hồ Tử Uyên, bàn tay xoa nhẹ cặp chân dài thẳng tắp
trắng muốt của nàng, tay hắn dần tiến lên cặp đùi căng mọng, Hồ Tử Uyên đưa
tay mơn trớn khuôn mặt Lý Minh, nàng có thói quen đùa giỡn con mồi, nhiều khi
nàng còn hưởng thụ một chút trước khi cho bọn hắn chết. Lý Minh cũng tính là
cơ bắp nam tính hơn so với tuổi của hắn, nàng nghĩ cảm giác ắt hẳn rất thú vị.
Ánh mắt Lý Minh nhìn khuôn mặt Hồ Tử Uyên đắm đuối, tay trái của đang tiến về
bầu ngực, khung cảnh nóng bức không chịu nổi nhưng đột ngột Lý Minh thủ pháp
mau lẹ điểm liên tiếp mười mấy phát phong tỏa mạch môn Hồ Tử Uyên, rút Tiên Ti
Võng chụp lên người nàng.
"Phi phi phi!" - Lý Minh nhổ nước bọt liên tục, tay chùi liên tiếp vào áo, lão
bà này cũng quá ghê tởm, định đoạt đời trai của hắn thật. Hồ Tử Uyên bị tấm
lưới phong bế cả thần hồn, lập tức bọn Từ Thức tỉnh lại, ngơ ngác không hiểu
chuyện gì xảy ra, trong lưới Hồ Tử Uyên ú ớ, mắt nhìn chăm chăm Lý Minh không
rõ nguyên cớ.
"Ngươi! tại sao? Quy Thần ta đang sung sướng a!" - Hắc Quy hờn dỗi, hắn đang
mơ cảnh xuân mộng thì tỉnh dậy, kêu gào thảm thiết, Hoàng Nam lại phang cho
hắn một phát.
“Con mẹ tên tiểu quái đản, Quy Thần liều mạng với ngươi.” – Hắc Quy hùng hổ.
"Vì sao?" - Hồ Tử Uyên chán nản tự hỏi trong lòng, Câu Hồn Dẫn của nàng chưa
từng thất bại qua, nàng nhìn Lý Minh chăm chăm, mạch môn phong bế khiến nàng
không thể nói.
"Ba la ma, Lão bà đừng nhìn ta sợ!" - Lý Minh chắp tay đánh cái rùng mình, quả
thực lúc đầu hắn trúng Câu Hồn Dẫn của lão bà, nhưng một đạo tinh thần trong
não hải tự động kích phát tràn ra bảo vệ khiến hắn tỉnh lại, đạo tinh thần này
hư vô mờ mịt, lúc có lúc không, theo tu vi hắn tăng lên có thể cảm nhận rõ
hơn, may mắn có điều động, chính là đạo tinh thần Lưu Đạt bắt được lúc truyền
Khả Phong Mãnh Quyết. Lý Minh tranh thủ tương kế tựu kế, cống hiến một chút
xuân sắc, hy sinh thân mình bảo vệ huynh đệ. Hắc Quy vì tội kêu gào nên bị bọn
hắn bắt tiến lên lục soát lão bà.