Toán Kinh


Người đăng: thanhlt801@

"Lý Minh, rốt cục tu vi huynh thế nào?" - Lưu Linh mắt cười hỏi, nàng xinh đẹp
như tiên tử đang cùng Lý Minh và Nguyễn Phong tháo dỡ cơ thần nỏ trong quân
xưởng, Nguyễn Phong cũng cực kỳ tò mò.

"Phá Cốt Cảnh." - Lý Minh cười hòa, Lưu Linh chu mỏ ra điều bực bội.

"Huynh bói một quẻ xem liệu chúng ta có mất mạng ở Hoan Thành?" - Lưu Linh
trầm tư, Lưu Gia đệ tử trên Hống Sơn chết không ít, cả Lưu Tuấn hay đi cùng
bọn hắn cũng đã bỏ mạng.

"Muội yên tâm, chúng ta chắc chắn sống." - Lý Minh an ủi, hắn xem thiên tượng
nhiễu loạn cực kỳ, tứ phương tinh tú dao động, sao chổi liên miên, thế cục
nhiễu loạn, nhìn vị sư muội hồn nhiên vẫn như lần đầu gặp mặt, hắn thầm hứa
trong lòng sẽ che chở nàng.

"Hống Sơn còn không chết, nơi này tính là gì." - Nguyễn Phong ồm ồm.

Cơ Thần Nỏ bên trong khắc trận văn, trận pháp sẽ chuyển hóa lực lượng nguyên
thạch thành tiễn linh, trận pháp được các vị tiền bối mô phỏng theo Quy Thần
Nỏ, chỉ khác là Quy Thần Nỏ quy tụ thiên địa lực lượng, một tiễn bắn ra uy lực
khôn cùng. Phía bắc có mấy mỏ nguyên thạch lớn cung cấp cho quân đội, mấy mỏ
này khiến bát phương thế lực cực kỳ thèm thuồng, nắm trong tay một mỏ Nguyên
Thạch này có thể sản xuất ra lực lượng tương đương một môn phái lớn. Công bộ
triều đình chế tạo cũng cực kỳ tinh vi, từng chi tiết nhỏ một gắn kết với nhau
đều làm từ huyền thiết, Lý Minh đếm nhẩm cũng phải trăm loại, Nguyễn Phong
cũng là một tay đại gia chế tạo vũ khí trong gia tộc hắn, tháo lắp cực kỳ mau
lẹ.

Lý Minh suy tư, trận pháp này phỏng chế có phần còn sơ hở, một lượng lớn
nguyên thạch không có chuyển thành tiễn linh mà lãng phí ra xung quanh, hắn hì
hục thử cải tiến một chút trận văn, nhờ Nguyễn Phong đổi một vài chi tiết
nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu, thậm chí còn chữa lợn lành thành lợn què. Thất
bại liên tục khiến Nguyễn Phong đâm chán nản, Lưu Linh thì lo lắng nhưng Lý
Minh vẫn cặm cụi, lại được Hắc Quy vừa mò về báo tin đêm nay hẳn giặc tràn vào
thành, cả đám cùng chạy tới quân xưởng hỏi han nhưng tình hình chẳng chút tiến
triển, chỉ có Lý Minh mặc kệ hắn vẫn ngồi khắc lung tung, tới buổi chiều mà
vẫn chẳng có thành quả nào, mọi người chỉ còn trông vào phép mầu.

"Lý Minh, ngươi không bày bố thêm được một hỏa trận sao?" - Từ Thức sốt ruột,
bày trận pháp còn cần thiên địa linh khí, sơn xuyên địa mạch, ở đây không phải
Hống Sơn, hắn biết vậy nhưng cứ hỏi.

"Lý Minh!" - Từ đằng xa có tiếng Tiểu Vũ gọi, hắn vừa chạy từ Hống Sơn xuống,
mang theo mấy chục đệ tử.

"Vô khố ngươi không ở Hống Sơn, tới đây tìm chết sao?" - Hoàng Nam hỏi.

"Phiền các huynh đệ ra ngoài, ta có chuyện riêng muốn nói với Lý Minh"

"Vô khố ngươi chuyển từ hận thành yêu sao?" - Hắc Quy chỏ mõm trêu chọc, cả
đám lui ra ngoài.

Lý Minh bỗng nhiên đứng dậy nhìn Tiểu Vũ từ đầu tới chân, ánh mắt khác lạ, hắn
muốn hành hạ tên tiểu mũi trâu này, ước mơ một thuở lại cháy bỏng, Hống Sơn
biến loạn khiến hắn chưa thực hiện được, lại thêm hắn đang ức chế chỗ Cơ Thần
Nỏ, cần có nơi động tay động chân.

"Đừng đừng, ta bây giờ không phải đối thủ của ngươi, đợi mấy năm nữa!" - Tiểu
Vũ hốt hoảng, không phải hắn sợ Lý Minh mà quả thực tên kia có phần mạnh quá
đáng, không may bị hắn thiêu chết quả thực oan uổng, hắn tự tin tu hết Chử
Huyền Kinh Lý Minh cũng chẳng phải đối thủ.

"Ta tới đây là trưởng bối nhờ vả, Đặng sư thúc tổ nhờ ta chuyển tới ngươi, Sư
thúc tổ nói ngươi cứu lấy Hoan Thành" - Từ Thức nhanh nhảu đưa một hạt châu
nhỏ cho Lý Minh được Đặng lão nhân gửi gắm, đoạn nhanh chân lủi mất.

Lý Minh cầm hạt châu đưa lên đưa xuống, thậm chí cho cả vào mồm cắn cũng chẳng
thấy gì, cho rằng Tiểu Vũ lừa hắn bền muốn ra ngoài tìm đập một trận, lúc hắn
nổi nóng khiến một tia khí cơ tiết ra, hạt châu bỗng nhiên vỡ nát, một đạo ý
thức tinh thần ập vào não hải của hắn.

"Tặng cho người hữu duyên!" - Giọng nói Đặng lão nhân vang lên, kèm theo đó là
toàn bộ Huyền Cổ Tinh Đồ cùng Lạc Việt Độn Toán.

Tinh đồ mênh mông bát ngát không có điểm cuối, hắn đang đứng trên một tinh hệ
với một quả cầu lửa đỏ rực nóng bỏng, gần chục ngôi sao xoay xung quanh, từ
đây nhìn ra bát phương tinh vân mờ mịt, tinh hệ nhiều không đếm xuể. Quyển
toán kinh ghi rõ toàn bộ phương thức tính toán cho tinh đồ, đủ các loại quy
luật thêm bớt, một lượng tri thức khổng lồ khiến đầu hắn như muốn nổ tung, từ
sâu thẳm bên trong não hải tự tràn ra một đạo tinh thần hư vô bảo vệ thần hồn,
hắn chìm đắm trong thế giới tinh đồ, cả vũ trụ như bị hắn soi rõ, thiên địa
quy luật trong lòng bàn tay, hắn dùng toán kinh thiết lập trận pháp, di chuyển
tinh vực, đoạt tinh thần nhật nguyệt lực lượng, khống chế âm dương nhị khí.
Tính toán tiêu tốn một lượng tinh thần lực khổng lồ, như trặm vạn cái đầu suy
nghĩ từng chút một ghép lại với nhau, hắn đắm chìm trong suy diễn, Chử Đạo
Viện tính toán đoạt vận thiên địa, phong ba vạn năm truyền thừa không đứt
chính là dựa vào bộ tinh đồ và toán kinh này.

Một canh giờ sau Lý Minh mở mắt, đầu đau như búa bổ, mồ hôi chảy đầm đìa, tinh
thần lực hư hao khiến hắn chỉ muốn thiếp đi, Phạm Tuyết vội vàng lấy một viện
đan dược nhét vào miệng mới khiến hắn ổn hơn, nãy giờ cả đám vẫn đang trông
chừng cho hắn.

"Các ngươi tới giúp ta!" - Lý Minh loạng choạng, hắn dùng tri thức vừa học
được chỉnh lại trận văn trên cơ thần nỏ, một chút sai lầm trong điều chỉnh hấp
thu nguyên thạch lực lượng, trong mắt hắn bây giờ nhìn thoáng qua có thể phát
hiện ra, trước đó tiêu tốn cả ngày trời không xong, đủ để thấy bộ toán kinh
kia lợi hại ra sao.

Nhoáng một cái hai chiếc cơ thần nỏ được chỉnh ghép lại, cả bọn mang ra bãi
thử, vù vù mấy phát, tiễn linh khoảng cách xa hơn gấp đôi, lực lượng lại không
bị giảm đi thậm chí còn tăng lên, một loạt hắc thạch bị bắn tan tành, cả bọn
vui mừng khôn xiết. Ngô Tuấn lập tức ra lệnh triệu hồi toàn bộ cơ thần nỏ quay
lại quân xưởng, người tháo kẻ lắp, Lý Minh khắc trận cực kỳ mau lẹ, tới chiều
tối toàn bộ đã xong, Khai Quốc Vương cùng Mai Trình nhận được tin tức tốc tới
xem, mừng suýt rơi nước mắt.

Đột ngột bên ngoài có tiếng trống trận nổi lên, thám quân báo quân địch di
chuyển trận hình, Lý Minh chạy tới trấn lột Phạm Tuyết thêm mấy viên đan dược
nhai rau ráu khiến vị cô nương đẫy đà tiếc chảy máu mắt, mỗi viên Tinh Hồn Đan
này nhiều khi giá trị bằng cả tòa Hoan Thành, đấy là vốn liếng của nàng để đột
phá Tụ Thần Cảnh.

"Sau này ta sẽ đền muội!" - Lý Minh ba hoa

"Huynh nhớ." - Phạm Tuyết phị mặt dậm chân bình bình.

Từ phía đông lửa cháy ngùn ngụt, tiếng voi gầm vang trời, y như một rừng đom
đóm đang bay tới, Chiêm quân xưa nay chỉ đánh vào ban đêm, là lúc bọn Doãn
Nhai Đường lợi thế nhất, nhiều lúc bọn hắn chỉ cần cắt đầu chủ tướng là trận
đánh xong xuôi, Khai Quốc Vương lửa đốt trong lòng.

Lý Minh xét trận hình quân địch, thò ngón tay ra bấm bấm, thiên địa vạn vật
tuân theo ngũ hành bát quái, binh pháp trận hình cũng vậy, không thoát khỏi
suy diễn của Lý Minh, bình thường hắn còn phải mất cả canh giờ nhưng bấy giờ
được Đặng lão nhân ưu ái, hắn nhẩm một chốc là ra, giống như đang đi bộ bỗng
dưng cưỡi ngựa phi vậy, tất nhiên là phải dựa trên thiên phú của hắn, cùng tri
thức đưa cho bọn Hoàng Nam, ngồi cả ngày chưa chắc bọn hắn đã tính ra.

"Ngô Tuấn, Lý Đạo Thành, các ngươi di chuyển toàn bộ cơ thần nỏ về về mạn đông
và nam!" - Lý Minh nói, Ngô Tuấn chẳng chút nghi ngờ, hắn lập tức cho người
điều động quân binh, một thoáng sau đâu vào đấy, quân binh vũ khí tăng cường
hai mặt đông nam, Lý Minh đứng nhìn hai bọn hắn chỉ trỏ đủ thứ việc thầm lè
lưỡi.

Hoàng Nam ôm Độc Huyền Cầm ngồi chính giữa hai mặt thành, xung quanh được Tiểu
Vũ, Đỗ Hoàng, Lưu Linh bảo vệ, bọn hắn là kiếm đạo hành binh, có thể kết hợp
trận pháp khiến uy lực tăng vọt. Tiếng tù và nổi lên như quỷ tru trong đêm
tối, Chiêm quân cách Hoan Thành ba dặm, Trà Toàn ra lệnh Doãn Nhai Đường xuất
phát, hắn ngồi trên một chiếc ghế xa hoa lộng lẫy được chiến tượng lớn nhất
cõng, xung quanh có mỹ nữ đứng hầu khóc thút thít, chính là Việt tộc mỹ nhân
hắn bắt được tại Kỳ Ninh Thành đêm qua, hắn không quên đưa tay sờ xoạng vân
vê, ngồi hưởng thụ đợi cổng thành mở ra.

Hơn trăm Doãn Nhai Đường sát thủ biến mất trong bóng tối, Hắc Quy hô lớn, hắn
tai thính mắt tinh, Độc Huyền Cầm của Hoàng Nam bắt đầu réo rắt thê lương, cầm
âm lan tỏa như sóng nước trải dài phủ kín tòa thành, ánh lửa phản chiếu giúp
quan binh có thể nhìn rõ. Đột nhiên mặt sóng dao động, xạ thủ lập tức chỉnh cơ
thần nỏ oanh kích về phía ba động, tiễn linh đỏ rực như hỏa pháo đốt cháy màn
đêm, một tên Doãn Nhai Đường rơi rụng, ngực bị xuyên một lỗ lớn, tiễn linh đan
chéo bầu trời bay vun vút, cầm âm réo rắt như câu dẫn hồn người về cửu u, Doãn
Nhai Đường sát thủ đã chết mấy chục nhân mạng, bọn hắn thoát được mưa tiễn lập
tức xà xuống áp sát cơ thần nỏ nhưng bị Mai Gia cùng Chử Đạo Viện đệ tử cầm
chân, đích thân lão Mai Khúc tới gặt hái từng cái đầu một, lão như một hung
thần tắm máu địch nhân, cả người đỏ thẩm.

Bọn sát thủ hiểu ra vấn đề ập về phía tiếng cầm phát ra, chủy thủ ám khí va
vào kiếm trận bảo vệ Hoàng Nam kêu leng keng, Hoàng Nam cầm cần lay lắt, mấy
tên sát thủ thân thể chia năm sẻ bẩy, rơi lịch bịch xuống đường. Tên sát thủ
cầm đầu đang rình rập Khai Quốc Vương bị Hắc Quy chỉ trỏ lập tức ăn một trận
mưa tiễn linh, cả người thành một con nhím.

Trà Toàn thấy bầu trời Hoan Thành mưa tiễn giăng ngang lập tức đứng bật dậy,
ra hiệu người truyền bọn sát thủ rút lui ngay lập tức, nhưng bọn hắn chẳng còn
có thể quay về.

"Cúttt!" - Trà Toàn vung tay tát một Việt tộc thiếu nữ đang khóc thút thít bay
từ lưng chiến tượng xuống đất, tất nhiên nàng chẳng thể sống sót, những thiếu
nữ khác thấy vậy ngất lịm đi.

Trà Toàn mặt hầm hầm, mắt trợn ngược, răng nghiến chặt rút đao ra lệnh tấn
công, ba dặm phía ngoài thành tù và thổi vang trời, voi chiến gầm rống, trong
thành phụ nữ người già co rúm một góc, trẻ con khóc oa oa vì sợ, nam nhân đều
lên giữ mặt thành.

Hai dặm, một dặm rưỡi, thám quân liên tục thông báo tình hình, Ngô Tuấn vẫn
lạnh lùng, quân địch đã vào tầm bắn nhưng hắn chưa ra lệnh khai nỏ, Lý Minh
cùng Hắc Quy Hoàng Nam Từ Thức đã biến mất, không rõ bọn hắn đi đâu.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #41