Người đăng: thanhlt801@
"Lý Minh, hôm nay ngươi không lên núi sao?" - Lão thợ rèn Nguyễn Khiên hỏi.
"Ta qua đổi một cây rìu khác, tiện thể trả tiền thúc!" – Lý Minh đáp.
"Ngươi chăm chỉ kiếm tiền vậy, định mua món lớn gì sao?"
"Ta định làm quan!" – Lý Minh ngô nghê trả lời.
"Làm quan, sao tiểu tử ngươi muốn làm quan?"
"Thúc không thấy bọn quan binh quyền thế vậy sao. Muốn bắt muốn chém đều
được!"
"Ngươi muốn hối lộ để vào quan trường, là lão Tả Ao dạy ngươi?"
"Ta thấy lão Lý trưởng Lý Lác chẳng phải cũng hối lộ đấy sao?"
"Làm quan đôi khi khó giữ cái mạng mình a!" - Nguyễn Khiên cảm thán.
"Thúc yên tâm, ta làm quan rồi, sẽ mở cho thúc một tiệm rèn lớn, ta còn muốn
mở sòng bạc kỹ viện, khi đó tiền sinh tiền, ai đòi giết ta, ta nhét tiền, mỹ
nữ vào miệng hắn!" – Lý Minh chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời ra dáng phú
khả địch quốc.
Bịch, lão Khiên cho hắn một đá vào mông, chửi: "Con mẹ người, tý tuổi đã muốn
mở kỹ viện, sòng bạc."
Bịch, bịch liên tiếp, mặc kệ hắn thi triển Long Du Cửu Vân tránh né vẫn ăn
liên tiếp thêm hai phát cước, hắn há miệng ngoác mồm ôm mông chạy. Thực ra,
hắn muốn làm quan cũng vì muốn điều tra thân thế của mình, muốn tìm cha mẹ
hắn, nơi nào thông linh bằng triều đình tin tức, lão Tả Ao nói quan trường
tiền quyền song hành, hắn muốn dấn thân ắt hẳn phải có vốn liếng, mà ở xứ khỉ
ho cò gáy này cũng chẳng làm gì ra được tiền, muốn buôn bán một chút ắt hẳn bị
lão Lý Lác truy thu quá bán.
Hôm nay hắn lại vác đồ lên núi tìm kiếm cơ duyên, nhưng chẳng thấy nhóm đệ tử
nào, hắn đâm chán nản: "Chẳng lẽ lão tử phải làm sơn tặc hay sao?"
Lững thững qua mé phía tây, tới một con thác nhỏ, hướng này hắn ít khi đi vì
thú vật không có một con, thảo dược chẳng còn một cọng, cây cao cổ thụ đã bị
đám tiều phu đốn nhẵn. Rửa mặt uống nước, nằm vắt chân chữ ngũ trên tảng đá
cạnh suối, suy nghĩ vẩn vơ, khua tay khoắng chân bỗng nhiên đau điếng thì ra
hắn đụng phải một thân cây con cạnh bên.
"Dám làm cụt hứng của ta, chặt ngươi làm đòn gánh!" - Tính trẻ con nổi lên,
hắn mang rìu ra chém lia lịa, nhưng không khác gì chém vào sắt, rìu lại mẻ,
hắn thầm chửi Khiên thúc vô dụng, hắn tung một cước vào thân cây để trút bực
bội trong lòng.
"A uiii, chân taaaaa~!" - Hắn kêu trời, ba máu sáu cơn phi về nhà mang một cây
rìu khác lên, nhưng đâu lại vào đấy, lại đành phải quay về.
Một canh giờ sau hắn tiếp tục xuất hiện, nhưng không phải rìu mà là cuốc xẻng:
"Quá tam ba bận, Lão tử đào chết ngươi!"
"Đinh gia, Đinh gia, ngài xem ta mang về gì!" - Hắn vác trên vai một cây nhỏ,
thân như cổ tay, vẫn nguyên cành lá rễ.
"Tiểu tử, người định trồng cây sao?" - Lão Đinh đang cầm bó hương, khói bay
nghi ngút, thò đầu ra hỏi.
Một lát sau hai ông cháu loay hoay không làm sao chặt được dù chỉ một cành,
hỏng không biết bao nhiêu đao búa, thân cây quá cứng, lão Đinh suy nghĩ một
chút, nói: "Đây là Thiết Hoàng Mộc trong truyền thuyết.".
"Bán được nhiều tiền chăng?" - Hắn nhanh nhảu.
"Còn hơn thế, cơ duyên lớn, loại cây này do linh khí trời đất tạo thành, rất
khó phát hiện, có thể rèn đúc ra cực phẩm binh khí!".
"Binh khí nào bán được nhiều tiền?"
Lão Đinh trắn đầy hắc tuyến, thằng này trong đầu chỉ có tiền, lão mặt đầy mồ
hôi giải thích với hắn cực phẩm binh khí quý giá quan trọng cỡ nào, lúc này
hắn mới chịu để lão Đinh giúp hắn rèn binh, hắn chọn trường côn, phần chính vì
có thể dùng gánh củi, lại có thể dùng làm gậy chăn trâu, gậy leo núi,làm que
cởi lò cũng không tồi, đập nhau với bọn bên sông cũng tuyệt, hắn luôn đặt lợi
ích lên hàng đầu.
Lão Tả Ao bàn với lão Đinh mang đi nhờ lão Khiên rèn binh, cũng giúp hắn khắc
trận pháp lên trường côn. Hai tháng sau binh khí về, hắn nhận được một cây
trường côn đen nhánh, nặng chịch, thân côn cao quá đầu, nhờ trận pháp của lão
Tả Ao hắn thu nhỏ thành một đoạn giắt bên hông, hắn đặt tên là Âm Dương Côn,
theo tên bài côn lão Đinh truyền thụ. Lão nói trường côn là vũ khí cân bằng,
một đầu âm một đầu dương, côn pháp có thể áp dụng triệt để biến hóa của âm
dương ngũ hành bát quái khi tấn công di chuyển, còn có thể tá lực, khuyên,
điểm, bật, xiết.
Tiện thể khai côn, hắn làm một gánh củi ra chợ Mộc, kiếm một góc ngồi, đợi
thương nhân bên sông sang đổi. Bỗng nhiên trên đường huyên náo, thì ra công tử
nhà Lý Lác - Trịnh Tuấn đang dẫn gia nhân đi tuần, cha hắn chính là lý trưởng
vùng này, chuyên hà hiếp thôn dân, không ai yêu nổi, có lẽ làm ác nhiều nên
trời phạt mắt lác.
"Chúng bay, dẹp chỗ kia cho ta!" – Trịnh tuấn vênh mặt, thằng này cậy nhà có
tiền quyền không xem ai ra gì, quát to. Đám gia nhân đá bay gánh hàng của bà
hàng nước.
"Xin công tử tha cho lão, lão còn phải nuôi cháu nhỏ!" - Bà quỳ xuống, chắp
tay vái lạy, nước mắt tràn ra lớp da già nhăn nheo đen xạm trên khuôn mặt cả
đời cực khổ.
"Mụ già khốn kiếp, ba tháng không chịu đóng tiền, đánh mụ cho ta." - Trịnh
Tuấn lạnh lùng quát.
Hai tên gia đinh xông lên, một tên đạp vào người bà cụ, một tên tiếp tục đập
phá gánh hàng. Bỗng ầm một tiếng, cả hai tên bay dính vào tường, Lý Minh đỡ bà
lão dậy, mặt đằng đằng sát khí quát to: "Bọn súc vật!"
"Tưởng ai, hóa ra tên ăn mày trong miếu, ngươi cản bổn thiếu gia làm việc,
muốn ăn đòn? Aaaaaaaaaa!" - Trịnh Tuấn đang nhếch mép cười đểu, định gọi người
xông lên tẩn Lý Minh thì đầu đã sưng to, hắn bị Lý Minh nhanh chân áp sát đập
một côn vào đầu.
"Trường côn còn có thể đánh chó lác, không tệ không tệ!" - Hắn gật gù, chửi
xéo, bồi thêm cho mấy tên gia đinh mỗi người một côn, thằng nào cũng mặt mũi
cũng sưng như bị ong đốt, cúp đuôi chạy.
"Thằng ăn mày, người nhớ!" – Trịnh Tuấn một tay ôm đầu, một tay chỉ vào người
Lý Minh. Lý Minh dậm chân một cái, Trịnh Tuấn chạy càng nhanh.
"Rồi có ngày lão tử đập cả nhà ngươi!" – Lý Minh quát to, hỏi han bà lão, nắn
bóp một chút, cho thêm chút tiền, thiên hạ nhân sinh vốn bất công, hắn cũng
không thể quản hết.