Hỗn Độn Lôi Âm


Người đăng: thanhlt801@

"Phan Trưởng Lão, e rằng Giao Quang Tháp thuộc về chúng ta a!" - Hồ Tử Uyên
uốn éo nói.

Chính Minh đã bị thương nên bọn trưởng lão quyết định cho hắn bỏ cuộc, chỉ còn
Lý Minh cùng Hoàng Nam tham chiến vòng cuối, chiều tối muộn, mặt trời đã lấp
ló sau Thái Dương Viện, người Chử Đạo Viện chuẩn bị đèn đuốc sẵn sàng, một mặt
chuẩn bị cho Lưỡng Nghi Tràng đánh qua buổi tối, một mặt chuẩn bị sau núi,
đánh nhau lớn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Vòng tiếp theo bốc thăm, vì Chính Minh bỏ cuộc nên sẽ có một suất nghiễm nhiên
vào vòng tiếp theo mà không cần đánh, mọi hy vọng của bên Chử Đạo Viện đều đặt
cả vào Lý Minh cùng Hoàng Nam. Lý Minh đang làm gì, hắn cùng Hắc Quy và Từ
Thức đang mắt nhìn tròng chọc vào lão Nông Bắc Phát xem lão bốc thăm chọn địch
nhân, ba thằng miệng khấn lầm rầm mong bọn hắn rút được quẻ thăm lẻ kia.

"Lý Minh!" - Lão Nông Bắc Phát đọc tên, Hắc Quy nhảy dựng cười ha hả, Từ Thức
cũng cười lớn, Lý Minh thì ngửa cổ lên trời ra dáng chỉ điểm thiên hạ, bọn đệ
tử chỉ trỏ cho rằng tên này được phúc tinh chiếu rọi. Phía Doãn Nhai Đường
chính là muốn gặp Lý Minh vòng sau để rửa nhục, thấy hắn bắt được quẻ lẻ đều
ra vẻ không vui, nheo mắt đợi thời cơ.

Chợt lão Nông tiếp tục đọc: "Lý Minh, không có tên trên quẻ", cả ba tên đăng
tung tăng bỗng nhiên đứng khựng lại, toàn trường thấy vậy cười lớn, cho rằng
như thế là hợp thiên lý.

"Con mẹ nó, lão già thất đức." - Hắc Quy chửi đổng, hắn có biết sợ ai bao giờ,
lão Nông nhìn về phía ba bọn hắn cười tươi, răng vàng ố do hút thuốc lào quá
nhiều, mặt trông cực kỳ gian xảo.

Thiên Hoa Tông Tôn Lệ mới là đối thủ của Lý Minh, Vô Vi Tông Vũ Thảo hoàn toàn
bị Tôn Lệ áp đảo, thậm chí tấn công không tới vạt áo nàng, Tôn Lệ là đệ tử của
Hồ Tử Uyên, nhìn cũng vưu vật không kém sư phụ nàng, nhưng khí chất có vẻ lạnh
lùng cao ngạo, xét chiến lực Đặng Sơn ước đoán nàng ở nhị thập bát trọng Phá
Cốt Cảnh. Về chiến lực của Lý Minh, hắn khai vừa đột phá nhị thập tứ trọng,
nhưng Đặng Sơn dựa theo những gì Lý Minh thể hiện, ước đoán hắn vào khoảng nhị
thập lục trọng, cơ hội chiến thắng không phải là không có.

Hoàng Nam sẽ đánh nhau với Bá Sanh, Hắc Ma gặp Đường Yên, Mã Khởi là quẻ thăm
lẻ, xem như ngồi nhìn. Trận đầu Hắc Ma gặp Đường Yên, bọn Lý Minh mang chiêng
trống ra gõ vang trời, cỗ vũ cả hai bên, ấy vậy mà để bọn hắn thất vọng, Hắc
Ma cùng Đường Yên chỉ đánh nhau cho có, cuối cùng tên mặt trắng Hắc Ma không
cần làm gì cũng thủ thắng, Đường Yên tự rút lui, mới múa may chưa tới mười
chiêu.

Chạy trời không khỏi nắng, Lý Minh đành bước lên chiến đài gặp Tôn Lệ, phía
dưới bọn Đỗ Gia bùi ngùi, không ngờ người bọn hắn đòi chém chém giết giết hôm
nay chính đang đứng lên thay mặt bọn hắn dành mặt mũi với ngoại tộc, quả là
trêu ngươi, Đỗ Hoàng vẫn rất bình tĩnh quan sát, không có vẻ gì là thất vọng
vì thua Hắc Ma.

Tôn Lệ âm công lợi hại, cầm khí đánh ra bao phủ kín cả chiến đài khiến Vũ Thảo
chịu thua nhanh chóng, ai cũng tò mò không biết Lý Minh sẽ dùng cách gì đối
phó. Phía đối diện Tôn Lệ đã ngồi chéo chân, bàn tay vuốt dọc cây Thất Huyền
Cầm, ngực ưỡn mông cong. Lý Minh phía bên này đang nghĩ nếu trận này là Từ
Thức ra tay thì chẳng mấy mà thắng con yêu tinh kia, Từ Thức lợi hại trong
đánh nhau tầm xa, hắn thì cứ phải áp sát mới nói được chuyện.

Tôn Lệ gẩy đàn, nàng đã được Hồ Tử Uyên ra lệnh phải giết chết Lý Minh, chắc
có lẽ Doãn Nhai Đường và Thiên Ma Giáo nhờ cậy. Thất Huyền Cầm gồm bảy dây
Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ - Văn - Võ, cầm khí từ dây Cung bắn ra, hàng
loạt phi tiễn lao về phía địch nhân, Lý Minh lập tức rút trường côn gạt bay
phi tiễn, từng bước tiến lên áp sát Tôn Lệ, phi tiễn vun vút chấn cho Âm Dương
Côn hắn rung bật bật, phi tiễn dày đặc tới nỗi Lý Minh bước lên không nổi, lùi
liên tiếp về sau, hắn múa cong cả Âm Dương Côn của mình để gạt phi tiễn.

Tôn Lệ lối công bá đạo đẩy Lý Minh vào hiểm cảnh, lăng lệ hơn lúc tấn công Vũ
Thảo rất nhiều, mưa tiễn dày đặc chẳng cho Lý Minh thi triển thân pháp, đối
phương đã hiểu rõ lối đánh của Lý Minh, tiễn lực mạnh tới nỗi màn hộ tráo xung
quanh chiến đài như sắp bị bắn thủng. Âm Dương Côn của Lý Minh xoắn tít, hắn
đánh ra một vùng lốc xoáy chắn trước mặt, tiễn pháp vào trong phạm vi đều bị
nghiền nát, hắn lại tiếp tục bước tiến lên áp sát. Tôn Lệ chuyển ngón tay qua
dây Chủy, tiếng đàn réo rắt vang lên, cầm khí bắn ra biến thành phi đao, phi
đao bay thẳng, phi đao vòng từ sau lưng, phi đao quay lắt léo khiến khiến Lý
Minh cực kỳ vất vả, từ đầu trận tới giờ hắn múa côn không ngừng nghỉ tay, Tôn
Lệ gẩy thêm dây Thương, cầm khí bắn ra trường thương vù vù, đao thương tiễn
liên hợp công kích địch nhân cực kỳ lăng lệ.

Lý Minh bị một phi đao chém vào lưng, máu rách một vạt áo lớn, máu chảy nhuộm
đỏ lưng, địch nhân công kích quá bá đạo, tay gẩy đàn không ngừng nghỉ, nhìn
bên ngoài mọi người thấy Tôn Lệ nhàn nhã, kỳ thực mỗi một lần dây đàn rung lên
tiêu hao không biết bao nhiêu nội lực của nàng, vì muốn tuyệt sát Lý Minh nên
nàng không tiếc sức lực của mình.

Lại thêm một đạo chủy thủ chém vào chân Lý Minh, Từ Thức cùng Hắc Quy nhảy
dựng, các trưởng lão than thở trong lòng, về phần Lý Minh hắn biết rõ đối
phương cũng dụng không ít sức lực, trường côn của hắn mấy phen muốn tuột khỏi
tay, thủ pháp lão Đinh luyện cho hắn là lợi hại cỡ nào, nói vậy để biết lực
lượng cực lớn của Tôn Lệ.

Lý Minh chịu thêm một phi đao chém sượt qua vai thì bước được bảy bước về phía
Tôn Lệ, khoảng cách lúc này đã đủ gần, côn pháp hắn lập tức biến đổi, mỗi một
chiêu khuyên thủ dùng đánh bay vũ khí địch nhân được hắn điệp gia thêm một cái
lắc cổ tay, chữ Lực trong Việt Thiên Quyết được hắn vận dụng, Tôn Lệ bỗng
nhiên thấy binh khí của mình đổi hướng vòng quay lại tấn công chủ nhân, nàng
khá bất ngờ nhưng nhanh huy động cầm khí hóa giải, đệ tử dưới tràng cũng ồ lên
một tiếng, ít nhất Lý Minh đã phản công, tuy là ít ỏi.

Chữ lực Lý Minh dùng chính là phản lực, bình thường hắn vận dụng với binh khí
thực thụ không thành vấn đề, nhưng đây lại là cầm khí, tương tự như đao khí,
kiếm khí, hư vô mơ mịt, chỉ là một đạo linh lực sắc bén khiến hắn còn chưa
thích nghi, từ sau khi được lão Tế Tửu chỉ điểm, hắn mang Việt Thiên Quyết ra
tu luyện nửa tháng trời, thực sự Lưu Gia công pháp chính là nói về việc dụng
lực, dụng lực vận khí, dụng lực tấn công, dụng lực phản công, lúc đầu hắn ngộ
ra chỉ là mãnh lực, vì vậy linh khí hắn vận chuyển ồ ạt, tấn công lăng lệ
nhưng tản mát tứ phương thiếu đi sự hiệu quả của mình.

Dần dà hắn quen hơn, côn pháp phản chấn hầu như toàn bộ tiễn đao thương quay
lại bắn phá Tôn Lệ, hắn đã áp sát tới quá giữa sân. Tôn Lệ ban đầu còn chủ
quan khinh địch, nhưng mỗi bước của Lý Minh về phía mình khiến nàng nhận ra
đối thủ chẳng phải Vũ Thảo, nàng dốc nghiêng Thất Huyền Cầm gẩy mạnh, một cây
đao đen kịt khổng lồ từ trên trời chém xuống Lý Minh, cây đao tốc độ quá nhanh
ma sát với không khí tạo ra hắc hỏa cháy hừng hực, kỳ lạ là xung quanh còn có
hoa mai trắng từ thiên không rơi rụng xuống.

Đã tới thời khắc phân định thắng thua, Tôn Lệ dùng tới tuyệt kỹ Mai Hoa Tam
Lộng - Thiên Hoa Tông trấn sơn công pháp, đây là chiêu thứ nhất Cửu U Mai Đao,
một đao chém xuống từ Cửu U, hoa mai rơi rụng đầy trời như khóc than đưa tiễn
địch nhân tới cửu u hoàng tuyền, nếu thiên đao kia hạ xuống, chiến đài ắt hẳn
tan tành không còn nguyên vẹn, Lý Minh cũng vậy.

Hồ Tử Uyên đã từng dùng Địa Huyền Cầm đánh ra một chiêu này diệt sát toàn bộ
nhân mã của một môn phái chống lại triều đình, một đao chém nát sơn môn thành
bột mịn, môn phái kia từ đó tuyệt diệt khỏi tu chân giới.

Thời khắc sinh tử, Lý Minh đầu óc trống rỗng, cả người hắn như một cái thiên
lô, linh khí ào ào đổ về phía hắn, toàn bộ động thiên linh khí trào dâng sôi
sục, hai chân hắn chùng xuống, tay trái giơ cao quá đầu, tay phải đỡ một đầu
Âm Dương Côn nghiêng người sang phải lấy lực, hắn đẩy Âm Dương Côn từ tay phải
hắn lao lên, đầu kia hiện ra một trương Thái Cực Đồ khổng lồ xoay nhanh hút
toàn bộ thiên không vào bên trong nghiền nát hết thảy, ngay cả ánh sáng mặt
trời cũng bị Thái Cực Đồ hút vào khiến Lưỡng Nghi Tràng buổi chiều bỗng nhiên
tối đen như mực, Âm Dương Diệt Phá được Lý Minh đánh ra.

Cửu U Mai Đao chém vào Thái Cực Đồ, linh lực va chạm nhau nổ tung thiên không,
dư chấn tràn ra ngoài đẩy bay đệ tử quanh chiến đài, vài người thực lực yếu bị
chấn tới hộc máu, Diệt Phá Thái Cực Đồ ban đầu bị Cửu U Mai Đao cắt đôi, nhưng
âm dương nhị khí một trắng một đen từ thiên không đổ về bù đắp liên tục vào
Thái Cực Đồ, Cửu U Mai Đao tốc độ dần chậm lại, cuối cùng bị cầm cố giữa Thái
Cực Đồ không thể nhúc nhích.

Tôn Lệ cắn răng ngón tay như chớp lướt trên Thất Huyền Cầm, Cửu U Mai Đao càng
thêm đen nhánh nhấn Thái Cực Đồ hạ xuống, Lý Minh thấy vậy tung người nhảy lên
đấm một quyền vào Âm Dương Côn phía dưới đang nâng đỡ Diệt Phá Thái Cực Đồ,
Thái Cực Đồ tăng tốc xoay mạnh, như cái cối xay nghiền nát vạn vật, Cửu U Mai
Đao răng rắc gãy thành vô số đoạn bị Diệt Phá Thái Cực Đồ nghiền thành bột
mịn, Thất Huyền Cầm bật tung một dây đàn, Tôn Lệ bị phản phệ bật ra sau, một
dòng máu đỏ chảy ra từ miệng rơi xuống vạt áo trắng tinh của nàng.

Không cho đối phương thời cơ khôi phục, Lý Minh đạp Long Du Cửu Vân chạy như
mãnh long lao về phía Tôn Lệ, một tay giơ ra phía sau triệu hồi Âm Dương Côn,
Diệt Phá Thái Cực Đồ biến mất, Âm Dương Côn từ thiên không lao về tay Lý Minh,
hắn cầm côn điểm thẳng về phía Tôn Lệ đang ngồi xếp bằng, Tôn Lệ tung mình lên
không quần áo trắng muốt như tiên nữ, một tay ôm một tay gẩy đàn đánh xuống Lý
Minh, đột ngột một đầu mãnh long theo đầu quyền Lý Minh lao lên gầm thét vang
trời khiến Tôn Lệ cầm khí vừa đánh ra bị chấn tan, Hoàng Long Hống Sơn khiến
nàng đầu óc quay cuồng rơi xuống.

Nhưng Tôn Lệ không phải dạng vừa, nàng rút một dây đàn ra cầm trên tay, đợi
lúc Lý Minh vừa áp sát lập tức như ma ảnh vòng ra sau lưng Lý Minh muốn dùng
cầm ti sắc bén cắt đôi Lý Minh, Thiên Hoa Tông làm Thất Huyền Cầm dùng tơ của
Thiên Tàm bện thành dây cầm, cầm khí sắc bén vô cùng, không gì không phá được,
mà ngay bản thân dây đàn cũng sắc bén như vậy, có thể cắt binh khí như đậu hũ.

Cầm ti bị Lý Minh chặn lại, cuốn chặt vào Âm Dương Côn của hắn, Tôn Lệ muốn
đoạt trường côn của Lý Minh, hai người dụng lực giằng co. Bất ngờ Lý Minh
buông tay bỏ luôn trường côn, chân bước Âm Dương Bộ đánh ra từng quyền tạo ra
từng đợt sóng chấn liên miên đập về phía Tôn Lệ, đây là đệ ngũ chiêu Mãnh Long
Lãng Hải, Tôn Lệ bị xung chấn hộc máu bắt buộc phải buông trường côn địch thủ
quay về phòng thủ, tay áo nàng phất ra đánh tan từng đợt xung chấn.

Trường côn về tay, Lý Minh bám Tôn Lệ như hình với bóng, Thân Pháp của Tôn Lệ
như mai hoa đu đưa theo gió, phiêu giật giữa thiên không tránh né liên tục côn
pháp từ Lý Minh, cầm ti được linh khí của nàng gia trì như một sợi liễu kiếm
mấy lần chém rụng cả tóc hắn, đối phương áp sát quá rát, nàng cần có khoảng
cách để thi truyển Mai Hoa Tam Lộng đệ nhị chiêu tuyệt sát.

Nhưng Lý Minh kinh nghiệm chiến đấu phong phú, một khi bám sát địch nhân làm
sao có thể buông tha, hắn lấy Tôn Lệ làm trung tâm, chân đạp Âm Dương Bộ chạy
quanh nàng, tốc độ càng lúc càng tăng cao, chính xác là một đầu mãnh long vờn
địch nhân không để cho Tôn Lệ thở. Tôn Lệ càng ngày càng xuống sức thấy rõ
nhưng vẫn múa cầm ti phòng thủ kín kẽ khiến hắn không cách nào tới gần. Trưởng
lão cùng đệ tử phía dưới hồi hộp căng thẳng, không ai ngờ tới Lý Minh lại đang
ép Tôn Lệ tới như vậy, Hồ Tử Uyên đang nhíu mày lo lắng, bộ côn pháp kia giống
như nàng đã từng xem qua ở đâu đó.

Bóng trường côn nửa trắng nửa đen đột ngột phủ kín cả chiến đài, đâu đâu cũng
là bóng côn vờn quanh Tôn Lệ hình thành một thái cực âm dương vây quanh nàng,
mọi người nghe thấy tiếng côn vi vu rít gió, một cảm giác tang thương ập về.
Đột ngột tất cả bóng trường côn cùng bay lên trời theo Lý Minh, hắn từ trên
không hướng Tôn Lệ đập xuống một côn, vô vàn côn ảnh theo động tác của hắn đập
xuống, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp Hống Sơn như lôi gầm cửu thiên, muông
thú quanh Hống Sơn nằm rạp run rẩy, trên đầu Lý Minh tràn ra hư vô mờ mịt khí
tức, lôi âm lao xuống bổ vào người Tôn Lệ khiến nàng phun máu, đầu óc hôn mê,
cả người bị âm chấn bay ra khỏi chiến đài như hoa mai rơi rụng, quần áo tả tơi
rách nát lộ cả da thịt trắng ngần, đầu tóc nàng rối bù thê thảm.

Đệ tử toàn trường vẫn đang bịt tai co quắp, trong đầu bọn hắn vẫn còn ong ong
tiếng lôi đình, một lúc sau khí Lý Minh hạ xuống, lúc này toàn trường mới hoan
hô vang trời. Đặng Sơn, Nông Bắc Phát, Phan Trí Kiên, Khai Quốc Vương, Trần
Lộc nhìn Lý Minh với con mắt rất khác, phía tam phái Hồ Tử Uyên, Trương Dương,
Chế Mật trong mắt lại có chút kiêng kị nhìn hắn, vừa rồi bọn hắn đã nhận biết
ra một chiêu kia chính là Hỗn Độn Lôi Âm trong Âm Dương Hỗn Độn Côn Pháp đã
thất truyền cả vạn năm nay, không ngờ tuyệt kỹ này còn có thể tái hiện nhân
gian, một côn vừa rồi trên đầu Lý Minh hiện ra hỗn độn khí tức, bọn cao thủ
cảm nhận cực rõ như trở về thái cổ hồng hoang, tang thương vô cùng.

Trần Lộc như một đạo thiểm điện nhảy lên chiến đài ôm Lý Minh lui về sau, tại
chỗ Lý Minh vừa đứng bỗng nhiên bị một đạo sóng âm chấn nổ tan tành, Hồ Tử
Uyên âm thầm ra tay, bọn hắn tuyệt không để người như Lý Minh trưởng thành.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #36