Người đăng: thanhlt801@
Sang ngày thứ ba, Lý Minh bước chân vào Y Động, thời gian trước đó hắn giam
chính mình trong Côn Động học côn pháp, tưởng như đơn giản lại hóa ra phức
tạp, chiêu thức di chuyển dường như tuân theo bát quái đồ, nhưng cũng dường
như không phải, một loại hà đồ nào đó cao thâm hơn hắn chưa thấy qua, hắn chỉ
suy diễn được vài chiêu đơn giản, kinh văn thì cứ tạm thời ghi nhớ, có thời
gian sẽ nghiên cứu sau.
Y Động ngược lại là đông đúc không vắng vẻ như Quyền Động Côn Động, trong động
rộng rãi có gần chục nam đệ tử đang xếp bằng tu luyện, người đang phối dược,
người đang ghi chép lại kinh mạch đồ hình, Lý Minh nghe nói Y Động cùng Dược
Động, Đan Động chủ yếu là Phạm Gia đệ tử tới học tập, Phạm Gia chính bài danh
Lục đại thế gia, Y Đạo bọn hắn vang danh thiên hạ, đan dược thuốc men triều
đình đều một tay bọn hắn cung cấp.
Lý Minh ngước nhìn nhân đồ, đều là đồ hình kinh mạch, các bộ phận trong cơ thể
con người, cực kỳ chi tiết tỷ mỉ, thậm chỉ cả não hải cũng có ghi chép, hắn
tuy được lão Tả Ao truyền dạy y thuật, nhưng chưa bao giờ chú tâm học tập,
phần lớn thời gian đều dành cho hình lý bát quái côn quyền trận pháp, bên trên
Y Đạo chỉ có căn bản, chưa bao giờ thấy những hình vẽ kỳ dị như vậy, lục phủ
ngũ tạng, tin gan phèo phổi đều có, tất nhiên là ở đây không có trận đồ, thay
vào đó ghi chép nan y bách bệnh, có lẽ hắn chỉ cần chữa được một trong số này
liền tính có thiên phú. Lý Minh cũng khoanh chân ngồi học tập y đồ, hắn say
sưa nhìn ngắm hình vẽ não hải, cấu trúc cực kỳ phức tạp, lúc đó có một trận
gió nhẹ thoảng qua, mùi hương hơi dịu, chỉ ai tập trung tinh tường mới ngửi
thấy.
"Hỏng bét!" - Lý Minh đập tay tung người nhảy về phía cửa động, hai tên nam đệ
tử ngồi gần cửa lập tức tung chưởng về phía Lý Minh, trong chưởng kình dường
như còn có chút màu đen độc dược phát ra. Thời gian không cho hắn suy nghĩ
nhiều, Lý Minh đang lơ lửng trên không lập tức phong bế hô hấp, rút ra Âm
Dương Côn múa xoay tít, đánh ra Âm Dương Khuyên Thủ, một trương Thái Cực Đồ
lớn hiện ra va chạm với đôi chưởng pháp, bình bình mấy tiếng, Lý Minh miệng
phun máu rơi xuống. Không loạn, hắn bước chân di chuyển sang hướng Nam quẻ
Càn, sử dụng Âm Dương Bộ Pháp tránh thoát ba làn kiếm khí chém xuống sau lưng,
cổ động nổi tiếng cứng rắn nhưng đá vụn bay tung tóe, dịch thân sang quẻ Tốn,
hắn rút trường côn xoáy mạnh đâm về phía một tên địch nhân, đây là chiêu thức
hắn vừa ngộ ra bên Côn Động, hắn tạm gọi là Âm Dương Côn Tuyền, linh khí xoáy
mạnh hình trôn ốc như một mũi khoan xuyên phá làn kiếm phòng thủ, một hắc động
lớn xuất hiện trên ngực, tên kia trực tiếp mất mạng tại chỗ, lần đầu tiên hắn
giết người, nhưng chính hắn cũng không biết, đầu óc đã có chút mê man múa
trường côn đánh bay mấy cây chủy thủ.
Chân đạp vào vách động mượn lực, cả người bay sang quẻ Cấn, hắn nhanh chân áp
sát một tên vừa thu kiếm chiêu đấm ra một quyền, vận dụng Khả Phong Mãnh
Quyết, linh khí bộc phát như núi lửa phun trào, Hoàng Long Hống Sơn, đây là
chiêu thứ sáu trong Bát Long Quyền, một đầu rồng lớn hiện ra từ quyền kình,
gào thét vang động, ai nấy đều tai ù mắt choáng, quay cuồng ôm đầu, riêng tên
đệ tử bị công kích trực tiếp đập vào vách động, hai tai chảy máu ngất đi, thần
trí bị phế bỏ, Lý Minh cực kỳ khôn khéo, trong động kín là nơi lý tưởng để
điệp gia một chiêu này.
Một thời thần này cho hắn cơ hội quý giá, Lý Minh vận hết linh khí ném ra
trường côn xoay tít tấn công, chân đạp Long Du Cửu Vân, cả người phi thẳng về
cửa động như một đầu mãnh long, hai tay đấm ra chiêu mạnh nhất Long Chiến
Thiên Địa. Nhưng hai tên canh cửa không phải phế vật, bọn hắn tỉnh táo đầu
tiên, cả hai trái phải vận công, chiêu thức kỳ diệu, dường như mỗi người chỉ
đánh một nửa chiêu, ghép lại vừa vặn thành một đạo hắc quyền đấm trực tiếp về
phía Lý Minh, bùm bùm vang lên, cả hai bị bật sang hai bên, miệng phun máu, đà
chạy của Lý Minh cũng khựng lại, bốn năm đạo chủy thủ lập tức bủa vây hắn,
đâm, chém, móc, xuyên đủ cả khiến hắn không còn đường tránh.
Lý Minh lúc này đầu óc choáng váng nhiều hơn, độc dược vừa rồi hắn ngửi thấy
dường như ảnh hưởng tới đại não, hắn vận Việt Thiên Quyết công pháp, điều một
đạo linh khí bảo vệ não hải, lắc lắc đầu liên tiếp cố gắng tỉnh táo, chân đạp
bộ pháp kỳ diệu, khi trái khi phải, ngoặt hướng liên tục khiến mấy đạo trủy
thủ liên tục chém trượt, nhưng cổ động quá bé, một nhát âm hiểm cuối cùng chém
trúng vai trái hắn, Lý Minh khuỵu xuống, đúng lúc này, năm sáu tên còn lại cầm
kiếm lao thẳng về phía hắn.
Lý Minh lại lắc đầu để mình tỉnh táo, miệng hô lớn: "Bạch Xà Dược" - đồng thời
thò tay vào túi ném ra một đống bột trắng mù mịt cả tòa cổ động, nhanh chân
chạy ra ngoài, bọn trong động hoảng hốt nhanh chóng bịt mũi miệng, đình chỉ hô
hấp. Nhánh động này không có mấy trưởng lão, đệ tử canh giữ, hắn chạy hơn trăm
bước thì may mắn gặp một người, gục xuống hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Lý Minh mở mắt, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Thái
tử Nhật Thôn cùng một người lạ trong căn phòng xa hoa, một vị trung niên đứng
tuổi ăn mặc có vẻ xuề xòa, hắn cựa quậy mình kiểm tra thương thế, tất cả đều
ổn, hắn rất ngạc nhiên, trước khi ngất đi còn nhớ bản thân bị đâm chém mấy
nhát, trúng độc cũng khá nặng.
"Lý đệ, ngươi đã tỉnh?" - Nhật Tôn thấy Lý Minh tỉnh lại liền vội chạy tới ân
cần hỏi thăm. Vị trung niên sờ xoạng Lý Minh một chút, gật đầu tỏ vẻ đã ổn.
"Thái tử, ta trúng độc!" - Lý Minh nhắc nhở ý muốn lão kia kiểm tra lại cho
chắc bài.
"Không sao, ngươi phúc lớn còn chưa chết được, haha!" - Nhật Tôn cười vui,
đoạn nói thêm: "Đây là Phạm gia chủ Phạm Hiếu, nhờ hắn mạng nhà ngươi mới giữ
được".
Lý Minh ngồi dậy, xỏ dầy đi đứng thấy bình thường, ôm quyền tạ ơn.
Phạm Hiếu cụt lủn nói: "Chậm một chút liền chết", Lý Minh toát mồ hôi hột, hắn
nghe kể qua đây là Y Đạo cao thủ số một số hai các tộc hiện nay, lão nói thế
tức mình suýt gặp Diêm Vương thật, có lẽ nên quay về thôn, cái mạng nhỏ mới đi
ra mấy ngày liền ba bốn phen suýt chết, hắn nghi ngờ mình cầm tinh con chó
mực, không phải con ngựa, nếu tìm ra bọn khốn nạn này phải băm thây.
Chào hỏi qua loa, ba người ngồi xuống nói chuyện, Lý Minh kể lại sự việc trong
Y Động, đoạn nhớ đoạn quên, Nhật Tôn kể qua hung thủ không thấy một ai, kể cả
cọng lông cũng không bắt được, chỉ thấy trong động toàn là vôi bột, không hiểu
vôi bột dùng để làm gì. Lý Minh im ỉm, nếu để mọi người biết hắn dùng hạ đẳng
thủ đoạn lừa người, liền vác mặt mo ra đường.
Nhật Tôn nghi ngờ có nội gián, bản thân sự việc binh biến lần trước cũng không
đơn giản như vậy, một mình Dương Gia còn chưa đủ lực. Phạm Hiếu kể chất độc
hắn trúng là Tán Thần Đan, tuyệt diệt tinh thần, không hiểu lý do gì Lý Minh
còn chưa chết.
"Quả báo, quả báo!" - Lý Minh buột miệng.
"Lý đệ, quả báo gì cơ?" - Nhật Tôn gặng hỏi.
Lý Minh cười khổ không nói, hắn nhớ về lần cho Đỗ Hải ăn bả chó, dọa hắn là
Tán Thần Đan, lòng suy nghĩ có lẽ nào, lần sau nên làm việc thiện tích đức
nhiều một chút.
Bấy giờ mới có hai ngày từ lúc Lý Minh bị phục kích, thi thố cũng đã xong,
Phạm Gia Chủ cũng đã xách một cái hộp gỗ bỏ đi, guốc mộc kêu lóc cóc, Nhật Tôn
cùng Lý Minh cứ để ý mãi. Nhật Tôn kể lần này có mấy chục người được Cổ Động
chấp nhận, việc này chưa từng có trước đó, đặc biệt ngoài Lý Minh ghi danh Hắc
Thạch, còn có mấy người nữa, đều là tuổi trẻ thiên tài các gia tộc, đặc biệt
đều không xếp bét bảng giống Lý Minh, Nhật Tôn bấm ngón tay kể có Lưu gia Lưu
Linh ghi danh ở Kiếm Động, Lưu Linh rất mạnh, công pháp lại độc đáo, Lý Minh
ước lượng nếu chưa học Khả Phong Mãnh Quyết đánh nhau trực diện liền thua sấp
mặt, nhưng ít ra hắn còn bài tủ trận pháp, nhưng càng ngày hắn càng thấy có
vấn đề, tiêu biểu như trận đánh sống còn trong cổ động, không có sơn xuyên địa
mạch, bày được trận pháp thì đã chết không biết bao nhiêu lần, có lẽ phù hợp
tầm bảo, bói toán hơn, lần này hắn quyết tâm cải thiện côn quyền.
Ngoài Lưu Linh, Trần gia có Trần Lâm ở Quyền Động, Lê gia có Lê Dũng ở Đao
Động, Phạm gia có Phạm Tuyết ở Đan Động, Nguyễn gia có Nguyễn Phong ở Kim
Động, đều có thứ hạng cao ở hắc bảng, nhưng bọn hắn đều thua một người, Đỗ
Hoàng của Đỗ gia kiếm pháp chiêu thức cực kỳ hung hiểm quỷ dị, bài danh thứ
mười ở Kiếm Động, cao hơn Lưu Linh không biết bao nhiêu, dự đoán là thiên tài
ngàn năm có một. Nhưng gây ngạc nhiên nhất trong số này không phải là hắn mà
là một gã tán tu tên là Từ Thức, hắn cũng bài danh ở Phiến Động, hắn dáng
người trắng trẻo thư sinh, tay luôn phe phẩy quạt, miệng luôn nói ước mơ cả
đời hắn là tìm ra tiên tộc. Lý Minh tấm tắc khen kỳ lạ muốn gặp hắn một lần,
tính ra chỉ có hắn cùng tên kia là tán tu bài danh Hắc Bảng lần này.
Tin vui với hắn là vòng tiếp theo liền miễn cho mấy tên Hắc Bảng, Lý Minh thở
phào nhẹ nhõm, mỗi lần thi thố là mỗi lần bán mạng, nếu không bị lão Tả Ao dọa
xung quân hắn đã chạy từ tám đời, Nhật Tôn hứa điều tra cụ thể, bảo đảm hắn an
toàn, hơn nữa trong Quốc Tử Giám sẽ không ai dám làm xằng làm bậy.