Cưỡi Trâu


Người đăng: thanhlt801@

Lão Đinh la lớn: “Nhanh giết, để bọn hắn phá cấm chế chạy ra là một hồi nhân
gian đại họa.”

Mọi người nghe vị lão nông nói thế bèn điên cuồng công kích vào mấy cỗ mục
thi, ai ai cũng thi triển thần thông mạnh nhất, nhưng lão Lệ Hoằng, Hoàng Lâm
cùng Hắc Long mấy phe lại khoanh tay đứng nhìn, chỉ có Thiên Âm Tự, Huyền Đạo
Môn, Pháp Vân Tự, Vô Vi Tông mấy vị cao thủ là hăng hái hộ đạo, cùng lão Tả
lão Đinh xông lên.

Lý Minh lại gần Hắc Long thì thầm: “Hắc Vực Chủ, ta xem nếu ngài không ra tay,
Hắc Vực sẽ bị gặm tới nham nhở, bọn ta lúc đó lui lên bờ thủ hộ, để Hắc Vực
Chủ thi bơi cùng thi thể.”

Hắc Long đánh cái rùng mình, kéo theo nhân mã nhảy xổ về phía cấm chế, hùa
theo mọi người công kích mục thi.

Bọn mục thi càng lúc chạy ra càng đông, thần thông đánh ra lại vô cùng cổ
quái, bình sinh lão Tả cũng chưa thấy qua bao giờ, đều là cổ tự phù văn niên
đại xa xưa vô cùng, cổ phù tổ hợp trăm ngàn phương pháp, đánh ra vô số thần
thông khiến bọn tông môn cường giả không cách nào hóa giải, mấy vị Trưởng lão
thực lực yếu kém đều bị trọng thương, mục thi ra sức đánh phá cấm chế, lão Tả
lão Đinh đã ngăn không nổi.

Lý Minh nhìn Hoàng Lâm, trong lòng nổi sát ý, Tây Lâm Cung Định Thần Châu
chính là bảo vật tốt nhất để vây lại bọn mục thi này, tốt xấu cũng cầm chân để
bọn cường giả có thời gian lấy lại sức, ấy vậy mà Hoàng Lâm hững hờ quan chiến
khiến Lý Minh lóe lên ý nghĩ muốn bình định Tây Lâm.

Đúng lúc này một cỗ mục thi hốc mắt chiếu ra một đạo thần thông đen kịt đánh
văng Vũ Phượng Tường, mục thi chân bước như điên, phút chốc phóng đôi tay
xương xẩu ra vồ lấy cổ nàng, Vũ Tông chủ kinh hãi nhắm tịt đôi mắt chờ chết.

Lý Minh vội vã lách mình lao lên cứu nguy, Thái Cực Thần Ma đồ tản ra, chân
đạp Âm Dương Long Vân Bộ như u ảnh áp sát cỗ mục thi, tay phải hắn lăm lăm Chu
Diên Cổ Kiếm một chiêu bổ xuống.

Kenggg! Khói lửa văng tung tóe, cổ kiếm chém vào cánh tay chỉ đủ lực để hất
thủ chưởng của mục thi đi chệch hướng, cứu được Vũ Phượng Tường một mạng, Lý
Minh bị lực phản chấn khiến hộ khẩu rách tung tóe, trường kiếm tuột khỏi tay,
xương cốt bọn mục thi này rắn chắc vô song, nếu để ý kỹ còn lập lòe thần ma
khí tức.

“Con mẹ nó! Cứng vậy sao?”, Lý Minh văng tục, Truy Hồn Xích phóng ra đoạt được
Vũ Phượng Tường khỏi mục thi, ngay sau đó hắn vung côn điểm ra một đòn Nhật Tử
Điểm Côn, một cặp âm dương ngư to lớn hiện ra cuốn lấy cỗ mục thi, nhưng chỉ
phút chốc cặp âm dương ngư liền biến mất, mục thi há miệng thôn phệ đi lực
lượng của hắn.

Mục thi bị đánh úp bất ngờ giờ phút này đã kịp hoàn hồn, há miệng lệ hú kinh
người, tiếng hú chấn văng Lý Minh, khiến hắn chỉ còn thấy đất trời quay cuồng,
hai lỗ tai muốn nổ ra, mục thi lao lên chém ra một đạo thần thông đen kịt như
miệng phễu muốn nuốt chửng hắn.

Lý Minh cắn răng huơ lên trường côn, một đòn Âm Dương Côn Tuyền bạo phát đánh
ra một mũi lốc xoáy khoan thẳng qua miệng phễu, hắn táo bạo đục một thông đạo
xuyên thẳng qua thần thông của địch nhân, đem bản thân liều lĩnh tìm sống
trong chết.

Âm Dương Côn ma sát cùng đạo thần thông kỳ lạ tạo nên tiếng rít chói tai, đầu
côn điểm về phía trước hình thành một bông hoa lửa đỏ rực, thân côn cong veo
đủ thấy lực phản chấn lớn cỡ nào, Lý Minh không có ý định dừng lại, hắn vẫn
tiếp tục cắn răng đẩy trường côn về phía trước, dừng lại đồng nghĩa với mất
mạng, sẽ bị đạo thần thông miệng phễu kia nuốt chửng.

“Lên!”, Lý Minh quát lớn, tay trái quăng ra Truy Hồn Xích quấn lấy thân côn,
một quyền Long Chiến Thiên Địa đấm thẳng vào đầu côn bên này, Âm Dương Côn
chấn động gia tốc, cuối cùng mang theo Lý Minh vọt ra khỏi đạo thần thông hình
phễu.

Lý Minh thu côn lăn lộn mấy vòng, vừa ngồi dậy hắn liền quăng ra Truy Hồn
Xích, miệng quát lên: “Ta xem các ngươi có cứng hơn lão Diêm Vương.”

Hắc Quan Xiềng Xích leng keng lao đi, như địa xà bò sát mặt đất muốn cuốn lấy
chân cỗ mục thi. Mục thi trông thấy há miệng cười răng va lạch cạnh, nhanh như
chớp đưa tay bắt lấy xiềng xích, ý đồ muốn giật Lý Minh văng về phía hắn.

Nhưng đột nhiên mục thi gào thét đau đớn lăn lộn, bàn tay vừa bắt vào Truy Hồn
Xích lập tức mục nát bốc lên khói trắng xèo xèo, mục thi kinh hãi chạy lui về
hắc động cấm chế, bàn tay mục thi đang bị hủ hóa vừa vào bên trong lập tức
dừng lại.

Lý Minh bị giật suýt chút nữa văng đi, hắn nhìn một màn ồ to một tiếng, sợi
xiềng xích này có điểm kỳ dị, dường như thiên sinh khắc chế đối với âm hồn độc
vật.

“Tiểu tử mau tránh ra!”, Lý Minh tò mò lách tới liền bị lão Tả xua đuổi, lão
đang kịch chiến với một đầu thi cốt mọc cánh trên lưng, tốc độ đầu thi cốt này
cực nhanh, lại tỏ ra vô cùng thông minh, dường như muốn dây dưa cùng lão Tả
hòng đợi thêm viện binh tới cứu.

Lý Minh chờ đợi thời cơ mục thi lao xuống, hắn vung tay phóng ra tử xích đan
dệt đầy trời, đầu mục thi có cánh không kịp tránh, vừa vặn lao vào xích ảnh
lập tức gào thét đau đớn, một bên cánh bốc lên khói trắng ngùn ngụt, nhanh
chóng hủ hóa rồi chao đảo rơi xuống.

Lão Tả kinh ngạc không thôi, một chưởng vỗ ra đập nát bộ mục thi, hô lên một
tiếng: “Tốt, ngươi vụt ta giết!”

Hai ông cháu phối hợp qua lại chiến trường như chốn không người, lại thêm lão
Đinh phát hiện điểm kỳ dị, bọn mục thi này rất kiêng kị Bát Long Quyền chí
dương chí cương của lão, cũng vô cùng kiêng kị Phật môn thần thông của Quang
Hộ cùng Vô Từ, cuối cùng mấy chục bộ mục thi phần lớn bị đánh giết, phần nhỏ
chạy ngược vào bên trong, tuy nhiên cấm chế cũng bị gặm tới nham nhở, chẳng
biết bên trong còn thứ gì chui ra.

Lão Đinh thở phì phò nói: “Lão hồ đồ, là ngươi tính kế họ Cao mới gây ra nông
nỗi này, ngươi mau tìm cách xử lý.”

Lão Tả hừ lạnh: “Ta không tính kế thì các ngươi cản được bọn hắn mở ra Tổ Cung
cấm chế ư? Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền đi mà thôi.”

Lão Đinh suy nghĩ lời của lão Tả cũng phải, nhưng lão vẫn cảm thấy có gì không
đúng, lập tức hai lão lời qua tiếng lại liền lao vào cãi nhau, ngươi một câu
hồ đồ vô dụng, ta một câu thất phu lỗ mãng, nước miếng nước bọt văng tung tóe,
hình tượng cao nhân trong lòng bọn trưởng môn phút chốc sụp đổ tan tành.

“Nhị vị gia gia, đừng cãi!”, Lý Minh thấy mặt đất rung nhẹ, dần dà càng ngày
càng mạnh, giống như có viễn cổ hung thú sắp chui ra, toàn trường im lặng,
khuôn mặt căng thẳng dõi vào hắc động, hồi hộp pha lẫn lo sợ chính là cảm giác
của bọn hắn lúc này.

“Ụmh bò!”, Một tiếng trâu hống vang lên, kèm theo bước chân dẫm đùng đùng trên
mặt đất, từ hắc động cấm chế lòi ra một đầu trâu lớn, toàn thân khí tức mục
nát, chiếc đuôi xương xẩu màu đỏ phe phẩy, phía cổ trâu có mấy sợi lông chim
lưa thưa nhô lên, mũi trâu phun khói lửa cháy bừng bừng, khí tức tỏa ra rất
mạnh.

Đám chưởng môn nhất loạt quay mặt về phía Hoàng Lâm, ý đồ hỏi hắn lai lịch của
đầu trâu kia, Hoàng Lâm lắc đầu không biết, hắn dù sao cũng chỉ là một đầu
Hoàng Kim Thử vừa thức tỉnh mấy trăm năm, nếu tính theo tuổi đời nhân tộc, hắn
cũng không khác Vũ Phượng Tường là bao, không phải cái gì là thú hắn cũng
biết.

Hư Vi lão đạo bấy giờ mới thò đầu ra nói: “Sơn Hải Kinh, Lĩnh Hồ Ma Thú!”

Mọi người kinh nghi, ngay cả lão Tả cũng chưa nghe qua tên loại hung thú này
bao giờ.

“Hắn nói phải! Khụ khụ!”, Lúc này có một vị lão nhân già tới lọm khọm, tay run
lẩy bẩy cầm theo một ống thuốc lào, cái điếu cày của lão bị khói hun tới đen
kịt, chỉ có phần miệng điếu còn sạch sẽ một chút, lão châm thuốc rít một hơi,
khói trắng phả ra bồng bềnh rồi lại ho khụ khụ không dứt.

Đám cường giả nhìn thấy vị lão nhân có người thương cảm trách bọn đệ tử sao
lại để trưởng bối già cả phải bôn ba, có người lại cho rằng lão lẩm cẩm vô
dụng thì biết chuyện gì, bèn lên tiếng trách mắng, chỉ có lão Đinh cùng lão Tả
là tá hỏa nhảy dựng cả lên, bởi hai lão không cảm thấy chút khí tức nào phát
ra từ người vị lão nhân kia.

Lão Đinh lẩm bẩm ngửa mặt lên trời than thở: “Hỏng rồi, ta sắp bị nấu canh.”

Lý Minh hỏi: “Mạnh bà sao? Nhưng còn mấy tháng nữa mới tới rằm tháng bảy, hơn
nữa ta thấy đây là một vị lão nhân khả kính. Đinh gia có nhầm chăng?”

Lão nhân già khọm nghe vậy vui vẻ gật đầu khen: “Tiểu tử này rất khá!”

Đúng lúc này, đầu trầu kia lao ra hất văng mấy vị trưởng lão các tông môn, lại
co chân sau đạp bay Hắc Long dính vào vách núi, đầu trâu rống lớn, từ trong
hắc động lại thêm một đám mục thi đông nhung nhúc chạy ra, kẻ nào cũng hình
thù kỳ quái, phần lớn là thân người đầu thú, chim chuột các loại đủ cả, bọn
chúng vây xung quanh thủ hộ để đầu Lĩnh Hồ mục thi kia thổi lửa đốt cấm chế.

“Minh nhi, ngươi không biết bà lão nấu canh kia ưa thích biến hóa. Mặc kệ,
chúng ta trước giải quyết đám mục thi này, sau đó ta cùng lão hồ đồ liên thủ
bắt mụ sau.”, Đinh lão quyền ảnh gầm gào hiện ra vô số đầu chân long đi trước
mở đường, Lý Minh cùng lão Tả theo sát ngay sau, bọn hắn muốn đánh chết đầu
Lĩnh Hồ Ma Thú kia.

Lý Minh quấn Hắc Quan Xiềng Xích qua vai, song thủ múa điên cuồng hình thành
một cái lồng tử sắc, đi tới đâu đánh chết vô số mục thi tới đó, chẳng mấy chốc
ba người đã tiếp cận được đầu Lĩnh Hồ kia.

Ụmh bò! Đầu Lĩnh Hồ mục thi co giò nhấc mông phóng ra song cước, một loạt đạo
thần thông bạo phát đánh ra, lực như Thái Sơn áp đỉnh, lão Tả cùng lão Đinh
phải phối hợp trái phải chia nhau ra đỡ, trong phút chốc cả hai lão bị đầu
trâu kia đá liên tiếp mười mấy phát tối tăm mặt mũi, song thủ tê rần, lùi ra
xa không biết bao nhiêu.

“Mẹ kiếp, Lý Minh đâu? Thất phu ngươi không trông coi hắn sao?”, lão Tả hoảng
hốt.

“Hỏng rồi, Minh nhi đâu?”, lão Đinh trái phải tìm kiếm.

“Đinh gia, Tả gia, Ta ở đây, mau giúp!”, Lúc này Lý Minh đang ngồi trên cổ
trâu miệng gào liên tục, Hắc Quan Xiềng Xích quấn chặt vào cặp sừng, cả người
hắn nhoài ra sau, chân đạp lên cổ ra sức khống chế, đầu trâu nổi điên nhảy
nhót điên cuồng muốn hất văng hắn xuống đất dẫm chết.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #137