Người đăng: thanhlt801@
Thuyền nan tựa theo dòng thác phóng ngược lên trên, lái qua một mảnh sương
khói lao thẳng vào bầu trời đêm đen của Nhân giới, Lý Minh đưa mắt nhìn xuống
thấy phía dưới chính là Man Hoang, xa xa có thể trông rõ Man Thành lửa cháy
bừng bừng thắp sáng cả một góc.
Lý Minh thẫn thờ suy nghĩ: “Lão Diêm Vương nói Man Hoang Bộ gồm sáu đại khu,
như vậy chỗ này thuộc về đại khu nào, Nam Man, Đại Thiên, Tây Lâm ? Bát bộ còn
lại tiếp giáp ở đâu?”, Lý Minh nghĩ mãi nhưng không ra đáp án.
Hắn từ trong suy nghĩ tỉnh lại, đã thấy Thành Tào lái thuyền nan trôi đi trên
bầu trời chạy tới Đông Hải, thuyền nan lướt trên một dòng khói nhang mờ mịt
tiến lên, Lý Minh nhìn về xa có không biết bao nhiêu thuyền nan trôi nổi khắp
nơi trên bầu trời.
Qua không bao lâu sau thuyền nan đã trôi tới bầu trời Long Sào, Thành Tào chở
Lý Minh dừng ngay phía trên Lộc Sơn, chỉ thấy bên dưới huynh đệ hắn đang khóc
lóc kêu la thảm thiết, Hắc Quy rống lên từng hồi đau thương, Hoàng Nam đưa cao
tay áo lau mặt, Từ Thức trọng thương nằm cáng nước mắt lưng tròng, lão Đinh vì
hắn lập bia mộ khói nhang nghi ngút, Oanh Thải cùng mấy vị chưởng môn cung
kính đứng hai bên, duy chỉ lão Tả say rượu nằm ngủ, chân đang gác lên cổ Diêm
Hoàng hồn phách đã bị Lý Minh phong ấn.
Thành Tào định thả hắn khỏi thuyền nan thì bất chợt đằng xa có tiếng hô hoán,
ba gã nam tử vận trường bào xuất hiện hô lên: “Xin hỏi Tả sư thúc có ở đây
không?”
Lão Tả tỉnh dậy, cái mông đè cả lên mặt Diêm Hoàng, dụi mắt ngơ ngác hỏi:
“Ngươi là?”
Một tên nam tử cầm đầu nói: “Điệt nhi là Mạc Khoa, đệ tử của Vương Thông lão
nhân gia, ra mắt sư thúc.”
Lão Tả không vui nói: “Hắn đã bị ta đuổi ra khỏi sư môn, ta giờ này cũng không
còn là sư thúc của các ngươi.”
Mạc Khoa mỉm cười đáp: “Sư thúc, chưởng môn giờ này cũng không phải là sư
thúc, Hình Khí chưởng môn nhân đã mất, chúng ta tới để để mang lệnh bài chưởng
môn về.”
Lão Tả thản nhiên nói: “Lệnh bài đã bị Lý tiểu tử cầm đi vào Cửu U, ngươi cứ
tới đó mà lấy.”
Lúc này lại có tiếng cười từ xa xuất hiện, một gã vận phục bào màu đen chạy
lại líu lo: “Tả sư thúc nói vậy tức Lý chưởng môn đã chết, vậy không cần lệnh
bài, chúng ta cứ quay về Trấn Sơn bàn bạc lập một đời chưởng môn mới, Mạc Khoa
huynh nghĩ thế nào?”
Mạc Khoa nhìn lại nhận ra Lô Bác, đệ tử của Cao Biền bèn gập đầu chào nói: “Lô
Bác sư đệ nói phải, chúng ta nên quay về Trấn Sơn, thế nhưng mấy bảo vật của
Hình Khí Môn, còn xin Tả sư thúc trả lại.”
Lão Tả hừ lạnh không nói, Hắc Động Hồ Lô mấy thứ đều là chí bảo của Hình Khí
Môn luyện chế, nếu không có lệnh chưởng môn lão không thể cầm đi, hơn nữa mỗi
thế hệ giữ chức chưởng môn đã truyền tới thế hệ kế tiếp thì không được nhúng
tay tranh phong, Lý Minh biến mất khiến lão có thể bị đuổi khỏi môn phái bất
kỳ lúc nào, thậm chí còn bị Hình Khí Môn cường giả truy sát.
Oanh Thải thấy nơi này tang gia đau thương, bỗng chốc lại có kẻ tới cười đùa
quát tháo như chỗ không người thì lấy làm giận lắm, đạo cô nén đau thương quát
lớn: “Bốn tên súc sinh các ngươi, mau cút cho ta.”
Chẳng cần báo trước, phất trần mụ đánh ra réo lên nhức óc, mỗi sợi tơ bị quán
khí thẳng đờ như cây kim phóng ra ngàn vạn kiếm khí đâm thẳng về bốn tên kia.
Chiến lực của Oanh Thải mạnh mẽ cỡ nào, những tưởng cả bốn đều bị đánh thành
cái sàng thì Lô Bác cùng Mạc Khoa mỗi người đánh ra một chưởng, thế đi trông
cực kỳ tầm thường nhưng kéo theo phía sau địa mạch dao động, linh khí tuôn
trào hóa mất thần thông của Oanh Thải đạo cô.
Oanh Thải tuy nóng giận nhưng không phải kẻ lỗ mãng, mụ nhìn ra bốn tên này
pháp lực rất tầm thường, chỉ ở vào Huyễn Nhu Cảnh nhưng công pháp đặc biệt kỳ
lạ, có thể điều động thiên địa lực lượng ghê gớm, Oanh Thải liền lui về sau
thủ thế đề phòng địch nhân tấn công đệ tử phe mình.
Một tia sát khí nổi lên trong ánh mắt của Lô Bác cùng Mạc Khoa nhưng việc
chính của bọn hắn không phải tới để động tay động chân, mục đích của bọn hắn
là hướng thế nhân tuyên bố Hình Khí Môn sẽ có vị chưởng môn mới, lão Tả sẽ
không còn quyền hành gì ở chỗ này.
“Các vị chưởng môn!”, Lô Bác hướng Huyền Âm Tự Quang Hộ lão tăng, Huyền Đạo
Môn Hư Vi lão đạo, Thiên Ma Giáo Chủ Lệ Hoằng cùng các vị chưởng môn khác nói:
“Hiện nay Hình Khí Môn như rắn không đầu, vậy Mạc Khoa đại sư huynh tạm thời
sẽ chấp chưởng chức vị chưởng môn khó khăn này thay Lý tiểu sư đệ đã mất, mong
các vị trưởng bối nể mặt sư phụ lão nhân gia, Vương Thông sư bá cùng các bậc
tiền hiền Hình Khí Môn mà giúp đỡ Mạc Khoa chấp chưởng ngôi vị mới.”
Mạc Khoa tiến lại lấy lễ chào mọi người, đồng thời tuyên bộ Lô Bác là Phó môn
chủ.
Lô Bác vừa tỏ vẻ lễ nghĩa, vừa muốn dùng Cao Biền cùng Vương Thông, hai vị chí
cường giả uy hiếp mọi người ở đây, các vị cự đầu bốn mắt nhìn nhau, lại quay
đầu nhìn Tả Ao không thấy lão phản ứng gì, cuối cùng vẫn là chọn làm lễ ra mắt
lại Mạc Khoa.
Mạc Khoa hướng lão Tả Ao nói: “Tả sư thúc, còn xin sư thúc giao ra Diêm Hoàng
hồn phách cùng mấy món bảo vật, bản môn sẽ thay sư thúc xử lý việc này.”
Từ phía xa có một đám nhân mã lúc trước đi chung với La Độc, giờ này đang được
mấy tên sư đệ của Mạc Khoa bảo hộ, hiển nhiên bọn hắn muốn giải cứu La Độc hồn
phách, đem Diêm Hoàng cứu ra.
Bọn Hoàng Nam đương nhiên tức lắm, Hắc Quy đứng ra cãi lại: “Lý Minh mất chưa
được bảy ngày mà bọn khốn kiếp các ngươi đã làm như vậy, thậm chí một nén
nhang thắp cho huynh đệ ta đều không có, cũng đáng mặt làm chưởng môn cao nhân
sao?”
“Bảy ngày?”, Lý Minh hướng Thành Tào kinh ngạc hỏi.
Thành Tào gật đầu đáp: “Một ngày Cửu U bằng bảy ngày nhân giới.”
Lô Bác trừng mắt nhìn Hắc Quy quát: “Im miệng, các vị sư trưởng nói chuyện
ngươi lại dám xem miệng vào.”
Một đạo kình khí theo tiếng quát của Lô Bác đánh tới Hắc Quy, Oanh Thải bị bất
ngờ chỉ kịp hóa giải vài phần lực đạo, Hắc Quy bị đánh tới lăn lông lốc khắp
núi, may mắn sức phòng ngự của hắn kinh người nên mai rùa chỉ bị nứt rạn vài
chỗ, cái mạng vẫn chưa mất.
Bọn huynh đệ Hoàng Nam, Ngô Tuấn nhất loạt muốn xông lên liều chết nhưng lập
tức bị Vô Từ lão tăng cản lại, kẻ nào cũng ánh mắt nổi tia máu.
Lý Minh hướng Thành Tào nói: “Phiền Thành Phán Quan thả ta xuống!”
Thành Tào đưa sáo lên miệng thổi, Lý Minh không tự chủ được bị nhấc ra khỏi
chiếc thuyền nan, hắn ngoái lại nói: “Thành Phán Quan đừng đi vội, phiền ngài
chở mấy vị sư huynh ta đi một quãng.”
Thành Tào tươi cười gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi ở nơi đó.
Đương lúc Lô Bác muốn xuống tay với bọn Hoàng Nam thì bầu trời xuất hiện một
cỗ khí thế mạnh mẽ chấn động lòng người, Lý Minh bỗng hiện ra giữa không
trung, Tổ Long Chi Mạch được thả về Lộc Sơn ngửa miệng gào rống chấn động tâm
thần mọi người. Lão Đinh vui mừng tới ngấn lệ, bọn Hoàng Nam nghiến răng đấm
mạnh không trung, Từ Thức cười một tiếng rồi ngất lịm, mấy ngày nay hắn chống
đỡ chịu tang huynh đệ mình đã kiệt sức, Hắc Quy miệng máu ôm Từ Thức khóc rống
lên.
“Lô Bác, ngươi muốn chết!”, Lý Minh nổi sát khí, một đạo xiềng xích leng keng
từ trên không phóng xuống phá tan hết thảy thần thông của Lô Bác cùng Mạc
Khoa, Truy Hồn Xích như một đạo thần kiều phóng đi trong đêm đen xuyên thủng
mọi trở ngại đâm xuyên qua đại não Lô Bác khiến thân thể hắn từ từ đổ sụp
xuống.
Mạc Khoa kinh khiếp vội chạy, từ lúc Lý Minh xuất hiện hắn chẳng còn chút nhuệ
khí nào, chưa nói tới việc Lý Minh một chiêu giết chết Lô Bác. Truy Hồn Xích
leng keng thuận thể vòng ngược đuổi theo Mạc Khoa không buông, tử xích phá vỡ
từng mảng đại địa dâng lên cản đường, từng đạo lôi hỏa bổ tới không khiến
xiềng xích khí thế chậm lại chút nào, Mạc Khoa cách cái chết chỉ còn vài bước
chân.
Vút vút mấy tiếng vang lên, một đạo thiết tiên khổng lồ từ trên trời bổ xuống
đánh chặn tử xích, thiết tiên đen nhánh giống như nhánh sông vắt ngang trời,
mang theo thiên địa lực lượng thủy hỏa phong lôi cuồng bạo hình thành nên
tràng vực to lớn chặn lại xiềng xích cứu Mạc Khoa một mạng, Vương Thông hiện
ra trên không, trường bào tím than, tóc xõa tung bay, khí thế hiên ngang muốn
tiếp Mạc Khoa đi.
Vừa lúc thiết tiên chuẩn bị cuốn lấy thân thể Mạc Khoa, một đạo Hắc Kỳ phần
phật chém xuống khiến thủ chưởng của Vương Thông tê buốt phải lui lại, lão Tả
hiện giữa bầu trời khuôn mặt lạnh tanh nói: “Vương Thông, ta đã nói lần gặp
tiếp theo là ngày giỗ của ngươi, hôm nay để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
“Tả sư đệ, cớ gì nói ra lời ấy.”, Bầu trời lại xuất hiện thêm cường giả, lần
này không chỉ một mà tới tận hai vị, là Cao Biền cùng Sạ Đẩu.
“Ra mắt nhị vị sư bá.”, Lý Minh cười cợt tiến lại đứng cạnh lão Tả Ao.
Vương Thông nhìn về Lý Minh, buột miệng khen: “Ngươi rất khá!”
Bên dưới Lộc Sơn, bọn cường giả bị khí thế của năm người ép xuống tới mức máu
huyết lộn tùng phèo, chỉ có mấy vị cường giả như Oanh Thải, Lệ Hoằng còn có
thể chống chịu, Hư Vi lão đạo nhảy nhót kêu ca: “Hỏng rồi, hỏng rồi, Hình Khí
Môn nội đấu muốn diệt Nhân giới, mau mau khuyên can.”
Hắc Vực Chủ không vui nói: “Lão già ngươi hò hét cái gì, đấy là việc của môn
phái bọn hắn, liên can gì tới lão.”, Hắc Long kỳ thực cũng rất khó chịu trong
lòng, bọn người Hình Khí Môn mạnh mẽ tới đáng sợ, nếu đơn đả độc đấu tuyệt
không ai là đối thủ của bọn này, cứ nói tới Triệu gia bảy lão quái hợp lại mới
có thể phân cao thấp cùng bọn Tả Ao, Cao Biền khiến hắn vô cùng lo lắng.
Trên trời, Lão Tả quát lên: “Lý Minh, giết bọn hắn.”
Lý Minh cùng lão Tả đồng loạt thi triển thần thông mạnh nhất lao vào chém giết
cùng địch nhân, lão Tả điều động Hắc Kỳ tung bay phần phật dựng ở dưới chân
một tòa đại trận rộng cả dặm vuông đem toàn trường vây ráp, bên trong lôi đình
một mảnh gào thét, lửa đỏ, phong nhận, gió lốc, băng tiễn bay loạn khắp nơi,
Lý Minh thì điều động Âm Dương Côn nhảy vào giữa múa tít, thần thông bạo phát
sáng lòa một mảnh thiên địa rõ như bàn ngày.
Cao Biền cùng Vương Thông thực lực cao tuyệt, thiết tiên cùng Ma Huyết Phiên
bao phủ cả một mảnh không gian ngăn chặn Lý Minh cùng lão Tả, để cho Sạ Đẩu ẩn
thân hư không bất ngờ tập kích. Tuy lão Tả mạnh mẽ hơn người, bản thân Lý Minh
mượn lực Tổ Long Chi Mạch còn kinh khủng hơn, nhưng trong nhất thời không sao
phá giải được thần thông từ phía địch nhân, đặc biệt là Ma Huyết Phiên, mặt ma
kỳ này vô cùng bá đạo, thôn phệ không biết bao nhiêu long khí từ cơ thể hắn.