Lục Hợp Bát Hoang


Người đăng: thanhlt801@

Nghe Lý Minh hỏi, Diêm Vương đưa mắt nhìn Khúc Tào tỏ ý nghi ngờ, Khúc Tào lắc
đầu, Diêm Vương hiểu bèn cảm thán: “Vạn năm qua đi, Việt tộc các ngươi chỉ còn
một nhóm nhỏ, chẳng trách không hiểu được đất đai tổ tiên mình.”

“Xin Diêm Vương huynh chỉ giáo.”, Lý Minh thành khẩn.

Diêm Vương giải thích: “Ngươi có bao giờ nghe nói tới Cửu Long Giang?”

Lý Minh thành thật: “Thú thực với đạo huynh, từ ngày ta tiếp nhận chức phận
Thủ Mộ Giả, ngoài một đoạn dây xích này, còn lại cái gì cũng không biết, cái
gì cũng không hiểu.”

Diêm Vương nhìn hắn tủm tỉm cười nói: “Thiên sinh ngươi phần lớn bị kéo vào
chuyện không may, tuy Sinh Tử Bộ của ta tra không tới được đầu ngươi, nhưng
cặp mắt của Ngọc Tào lợi hại, vẫn nhìn ra một chút tương lai của họ Lý ngươi.”

“Phần lớn là xui xẻo.”, Ngọc Tào thêm lời khẳng định, cặp mắt của vị Phán quan
như cú vọ chiếu thẳng vào người Lý Minh khiến hắn đánh mấy cái rùng mình.

Lý Minh lùi về phía sau, lục lọi không biết bao nhiêu thứ đồ lộn xộn trong túi
Chương Ngư, cuối cùng tìm thấy một lá bùa, hắn lôi ra đem dán lên trên trán
của mình, đây là mấy đạo bùa chú chuyên trừ tà ma của lão Thủ mộ đời trước để
lại.

Ngọc Tào nhìn thấy bỗng phì cười, nhưng ngay sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm
túc, bởi lúc này Cửu U Thần Nhãn của hắn vậy mà trông ra Lý Minh bị đạo bùa
kia biến thành một đoàn mờ mịt hỗn độn chướng khí, cái gì cũng không trông
thấy rõ ràng.

Ngọc Tào kêu lên: “Đạo bùa cổ quái!”

Lâm Tào đứng ngay bên cạnh thấy Ngọc Tào thất thố bèn tiến lên một bước nói:
“Để ta nhìn quá khứ của hắn!”

Lâm Tào cặp mắt như diều hâu nhìn mồi, đôi mắt ánh lên một đạo ma khí âm u rọi
ra hắc quang chiếu tới Lý Minh, Lâm Tào không tự chủ được kêu to: “Kỳ quái, kỳ
quái, Cửu U Ma Nhãn của ta không nhìn được hắn.”

Lý Minh gật gù hài lòng, lão Diêm Vương cười nói: “Đạo bùa này của Thiên Lạc
Thần Hoàng luyện chế, các ngươi bị che mắt cũng không có gì là lạ.”

Diêm Vương tiếp tục câu chuyện: “Ngươi đương nhiên đã nghe kể tiên tổ của các
ngươi là Tiên tộc và Long tộc, sự việc này tuyệt không phải nói láo.”

Lý Minh nhìn vào lân phiến của mình, lại vuốt ve qua cặp sừng rồng, phía dưới
Tổ Long Chi Mạch lượn lờ quanh thân hắn như minh chứng hùng hồn cho câu nói
của lão Diêm.

Diêm Vương tiếp lời: “Lão tổ tông nhà các ngươi chính là một đầu thiên sinh
địa dưỡng Thần Long, hắn được sinh ra từ chín nhánh đại long mạch hợp từ chín
con sông lớn, cổ xưa gọi là Cửu Long Giang.”

Lý Minh dường như không tin vào lỗ tai mình, lại nghe Diêm Vương nói tiếp:
“Cửu Long Giang là chín đầu đại giang nằm ở Cửu Hoang, tất cả cùng chảy về
Long Sào, lão tổ tông nhà các ngươi tên húy gọi là Lộc Tục, là một đầu Thần
Long cuộn mình vạn dặm, hô mưa gọi gió, thần thông quảng đại, không gì không
làm được.”

“Lộc Tục, Lộc Sơn, Lộc Cung, Tổ Long Chi Mạch.”, Lý Minh lẩm bẩm ngoài miệng,
trong lòng hắn đang dậy sóng.

Lão Diêm Vương không đợi cho Lý Minh bình tĩnh trở lại, lão lại giải thích:
“Mà Cửu Hoang, trong miệng của ngươi vừa gọi, chính là Lục Hợp Bát Hoang. Lục
Hợp ý chỉ Man Hoang gồm sáu đại khu: Đại Nguyên, Đông Hải, Tây Lâm, Bắc Băng
Nguyên, Nam Man cùng Long Nguyên Chi Địa.”

“Ngoài Man Hoang Bộ, còn bát bộ khác lần lượt là Tây Hoang, Đông Hoang, Bắc
Hoang, Nam Hoang, Thạch Hoang, Vũ Hoang, Linh Hoang cùng Hỏa Hoang. Tất cả hợp
lại thành Lục Hợp Bát Hoang, đều từng là đất đai của tổ tiên ngươi, trăm tộc
phồn diễn cư trú.”

Lão Diêm Vương định nói tiếp nhưng đầu óc mấy năm nay cũng có chút lẫn lộn,
giở sinh tử bộ ra xem, đọc: “Về nguồn gốc tổ tông của nhà ngươi, tuy bản Vương
tra không được, nhưng ta cứ tạm lấy một tên Việt tộc khác đối chiếu. Hừm, xem
nào! Lộc Tục về sau mất, con trai hắn gọi là Sùng Lãm mới cưới một vị cô nương
gọi là Âu Cơ. Ồ, nàng ta lại cũng là một vị thiên sinh địa dưỡng Thần Ma.”

Trang giấy của Sinh Tử Bộ hiện lên những văn tự tối nghĩa, hơn nữa còn rách
nát không chịu nổi, nét có nét không, giống như bị người ta bôi đi khiến lão
Diêm Vương dòm nhức cả mắt, gắng sức đọc: “Nàng ta vốn là một tòa cổ sơn vạn
năm, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà thành sinh mạng, ngày nàng xuất thế,
thiên địa dị tượng ba động, thất thải quang mang vờn quanh, xinh đẹp tuyệt
trần, Tiên tộc hân hoan chào đón.”

Lão Diêm Vương rất muốn tìm tới tòa thần sơn kia thưởng thức, nhưng một loạt
chữ phía dưới lại bị bôi xóa nham nhở khiên lão cau mày, cũng giống như Cửu
Long Giang, tòa cổ thần sơn này bị người ẩn giấu chân tướng, lão Diêm Vương bỏ
qua đọc tiếp: “Về sau Sùng Lãm lấy Tiên tộc Âu Cơ, sinh ra một trăm quả thạch
đản, Thiên Địa Thần Ma cho là sự lành đều chạy tới chúc phúc, một trăm quả
trứng đá này bị ấp tới vạn năm, đản sinh ra một trăm vị tiên thần, về sau
chính là trăm vị tộc trưởng, đứng đầu Bách Việt, thống trị Cửu Hoang, là tổ
tông nhà các ngươi.”

Lý Minh nghe như si mê, cố gắng tiêu hóa hết tin tức kinh người này, hắn không
ngờ tổ tông nhà mình lại phong quang tới như vậy, nhưng bất chợt hắn quay về
thực tại, nhớ tới Đại Việt bát phương quần địch, trăm nhà uy hiếp, đồng bào
lầm than không khỏi chua xót trong lòng.

Lý Minh buồn rầu hỏi: “Đạo huynh, ngươi có biết vì sao gia cảnh chúng ta ra
tới nông nổi này?”

Lão Diêm Vương ho khan hai tiếng, lật sách đi lật sách lại đoạn nói: “Chỗ này
cũng bị bôi xóa, ta không tra được.”

Lý Minh lại hỏi: “Đạo huynh, làm sao ta tìm được Bát Hoang?”

Diêm Vương không vui nói: “Man Hoang xưa kia vốn bị Thiên Lạc gian tặc phong
ấn, nội bất xuất, ngoại bất nhập, nhưng hiện tại chỗ phong ấn kia đã nới lỏng
không ít khiến cho Diêm La, Đô Thiên có thể từ bên ngoài chạy tới, nhưng ngươi
muốn đi ra Man Hoang hiện tại còn không được.”

“Đạo huynh, ta nghe trưởng bối nói qua về Dương Vương Kỷ, đi tới Long Sào lại
nhìn được một chút Hùng Vương Kỷ phế tích, ngươi có biết chút nào chăng?”, Lý
Minh ánh mắt mong đợi.

Lão Diêm Vương dường như muốn trốn tránh vấn đề này, lão liền la lớn: “Ồh.
Trời tối rồi, ngươi nếu không mau đi, qua hoàng hôn sẽ biến thành hồn ma Cửu
U.”

Khúc Tào, Thành Tào hiểu ý, lập tức tiến lại kéo Lý Minh đi mặc cho hắn còn
trăm ngàn điều muốn hỏi, Diêm Vương ở lại thở phào nhẹ nhõm.

Vong Xuyên Giang lúc này tràn ngập sương khói, Lý Minh đưa mũi ngửi cảm thấy
dễ chịu vô cùng, hắn liền nhận ra đây chính là khói nhang ở Nhân giới đốt
xuống biến thành sương mù trên Vong Xuyên. Thành Tào đeo lên một chiếc mặt nạ
hình thù quái ác, hai tay nâng cây sáo trúc thổi, từ trong sương mù chạy tới
một chiếc thuyền nan, Lý Minh cùng theo hắn nhảy lên thuyền, tiếng sáo du
dương dẫn dắt chiếc thuyền kẽo kẹt ngược Vong Xuyên Giang qua màn sương mờ
tiến về Nhân giới.

Qua một lúc xuôi dòng, Lý Minh bắt đầu nhìn thấy từng đốm lửa đỏ lập lòe trong
màn sương, dần dần đốm lửa càng nhiều, xuất hiện dày, Thành Tào giải thích đây
chính là đốm nhang đốt ở bên kia Nhân giới soi đường cho âm binh tiến về dương
gian.

Lại một hồi đi lên, đốm nhang như bầy đom đóm soi rõ mặt sông, Lý Minh thấy có
rất nhiều thuyền nan ngược dòng trôi đi, bên trên chở theo rất nhiều đầu trâu
mặt ngựa, mỗi tên nhìn thấy Thành Tào đều cung kính chào, đoạn lặng lẽ dong
thuyền tiến lên, Lý Minh để ý vậy mà mỗi tên sau lưng đều dắt theo một cây sáo
giống hệt Thành Tào, hẳn là chuyên dùng để dẫn dắt hồn phách người đã khuất.

Một lúc nữa ngồi thuyền, hắn bắt đầu thấy có thuyền nan chạy ngược hướng, mỗi
gã âm binh dắt theo một đầu hồn phách ngơ ngơ ngác ngác chạy về Cửu U, Lý Minh
chọn một gã mặt ngựa đưa tay cản lại hỏi: “Vị sư huynh này, ta vừa thấy huynh
chở theo hồn phách chạy về Cửu U ngay lúc trước, sao bây giờ đã thấy huynh
tiến về dương gian, chẳng nhẽ ta nhìn nhầm.”

Gã mặt ngựa cúi khom người cung kính chào Thành Tào, đoạn giải thích với Lý
Minh: “Lão gia, bọn ta chỉ chở hồn phách tới Vong Xuyên rồi thả xuôi xuống
trôi sông, Tống Tào lão gia sẽ cho người đón lên.”

Thành Tào gật đầu nói: “Tống sư huynh sẽ câu bọn hắn lên, nếu chở tới nơi
không biết mất bao nhiêu thời gian.”

“Ồh, có người sống!”, Lý Minh kêu lên, hắn thấy một bà lão lưng còng bên bờ
sông, bà lão luôn tay luôn chân, trước mặt bà xếp một hàng dài thuyền nan nhìn
không thấy điểm cuối.

Một gã đầu trâu khiển thuyền đưa ra thẻ bài, khom người cung kính cúi chào bà
lão, gã dẫn theo hồn phách một vị nam nhân trẻ tuổi, vị nam nhân tiếc nuối
không dứt nhìn về hướng dương gian, đoạn buồn bã đưa bát nước nhận được từ bà
lão lên uống, ngay sau đó trở nên ngơ ngác như một đứa trẻ vừa sinh ra đời.

Thành Tào dong thuyền đi qua chào: ”Mạnh bà bà vẫn khỏe?”

Vị Mạnh bà dáng người còm nhom, vẫn luôn tay rót nước vào bát đưa cho đám hồn
phách, miệng cười chỉ còn mấy cái răng đen nhánh chào hỏi lại: “Lão khỏe, hôm
nay có vị tai to mặt lớn nào mất mà đích thân Thành Phán Quan phải đi tiếp
dẫn?”

Thành Tào nhướng vai, bất đắc dĩ chỉ Lý Minh nói: “Ta đưa vị huynh đệ này quay
về Nhân giới.”

Mạnh bà ngạc nhiên ngưng tay, đem lực chú ý dồn tới Lý Minh, bà lão nhìn ra
chút môn đạo gì đó lại càng ngạc nhiên hơn nói: “Vị tiểu huynh đệ này, ta xem
trên người ngươi có mang khí tức của tên Tả tiểu tặc nọ, ngươi hẳn là có người
quen họ Tả đi.”

Lý Minh tròn mắt ngạc nhiên, tuy nhiên hắn chỉ chào hỏi vị lão bà chứ không
nhắc tới thân thế mình.

Mạnh bà vào buổi đêm cực kỳ bận rộn, cũng không tiện truy vấn nói: “Tả Ao tiểu
tử ngày trước dám giả hồn phách trộm nước Hoàng Tuyền của ta mang về cất rượu,
ngươi nói với hắn kỳ hạn hai mươi năm sắp tới, lúc đó rằm tháng bảy ta sẽ đích
thân tới hỏi thăm hắn.”

Lý Minh câm nín không nói nên lời, bà lão lọm khọm này tuyệt đối không đơn
giản, mỗi cử động đều phảng phất mang theo Cửu U đại đạo, Thành Tào gặp đều
phải cung kính một hai, hơn nữa vì sao Diêm La không ngược Vong Xuyên chạy tới
nhân giới mà nhất định sống chết phải chui qua Địa Ngục Chi Môn, Lý Minh có
thể nhìn ra vị Mạnh Bà này là cường giả trấn trụ cánh cửa nối Vong Xuyên cùng
Nhân giới, Diêm La chạy qua đây ắt không toàn mạng.

“Tả gia quả nhiên là to gan lớn mật, dám xuống Cửu U trộm cả Hoàng Tuyền thủy
của Mạnh bà đem nấu rượu.”, Lý Minh cảm khái trong lòng.

Thành Tào rời đi, thuyền nan lái tới trước một thác nước khổng lồ dựng đứng,
từ phía trên đang lao xuống không biết bao nhiêu thuyền nan cùng bọt nước
trắng xóa, đây chính là chỗ phân định hai giới, chẳng trách người ta nói rớt
xuống địa ngục.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #131