Người đăng: thanhlt801@
Đế Nghi rơi vào trầm tư suy nghĩ, căn xương sườn hắn đoạt được của lão Diêm
Vương nhờ đòn đánh lén hiện đã trở thành bảo bối mạnh nhất của hắn, có thể
điều khiển sinh tử hồn phách, ra vào Minh Giới như chỗ không người, bảo hắn
trả làm sao hắn có thể cam tâm, gần vạn năm dốc sức luyện bảo của hắn, tới
ngày thu hoạch sao có thể vì một bộ Pháp thân mà đánh đổi được, Đế Nghi trong
lòng thầm rủa xả Diêm Vương: “Sao lão không chết luôn trong quan tài đi.”
Lão Diêm Vương chờ đợi hồi lâu thấy Đế Nghi lặng im không nói biết là khúc
xương kia bị hắn gặm chặt khó mà đòi lại, lão thở dài: “Ngươi tự sát hay để
bản Vương ra tay.”
Khúc Tào, Liễu Tào khí thế tăng vọt, những tưởng phải có một trận chiến long
trời lở đất cùng Đế Nghi Pháp thân bởi gã chẳng còn gì để mất, ấy vậy mà Đế
Nghi khảng khái dứt khoát một câu: “Không phiền tới ngươi, ta tự chết!”
Câu nói khiến đám Khúc Tào tròn mắt ngạc nhiên, thầm khen chủ công mình lợi
hại, nhưng kỳ thực ở vào địa vị hoàn cảnh của Đế Nghi lại cực kỳ hợp lý, để
lão Diêm Vương bắt được hồn phách tra tấn trải qua mười tám tầng địa ngục cực
hình thì thà chết còn thoải mái hơn rất rất nhiều, chưa kể danh tiếng một vị
Thần Hoàng đứng đầu thiên địa lại bị Cửu U âm sai hành hình nếu đồn ra ngoài
thật chẳng tốt đẹp gì.
Diêm Vương gật nhẹ, Đế Nghi tự bùng cháy, cả thân cây khổng lồ xanh um bỗng
chốc hóa thành tro tàn, hồn phách tá gửi cũng theo đó tan thành mây khói, một
cỗ Pháp thân cần tới mấy vạn năm nỗ lực tu luyện, đổi một căn xương sườn của
lão Diêm Vương kể ra cũng đáng.
Lúc này cuối Vong Xuyên chỉ còn Vi Hoa Thần Hoàng đứng đó, nàng băng lãnh xinh
đẹp tuyệt trần như thắp sáng cả một góc Cửu U tăm tối, vô số quỷ hồn nhìn tới
mê mẩn không tự chủ được tiến tới gần bị ngũ sắc quang đè chết. Diêm Vương
nhìn Vi Hoa nói: “Vi đạo hữu, ngươi năm đó trợ giúp Lạc Thiên vây nhốt ta,
nhưng cũng là cứu ta một mạng khỏi đám người kia, bản Vương với ngươi xem như
ân oán sòm phẳng, ngươi đi đi!”
Vi Hoa lạnh nhạt không nói, xoay người rời đi tới phần cuối Vong Xuyên Giang
chạy vào Đô Thiên, phía sau còn vọng lại giọng của Diêm Vương: “Quỷ Chủ cùng
Ma Vương đã thoát ra ngoài, bọn hắn không như ta dễ nói chuyện!”
Vi Hoa thoáng dừng lại ôm quyền cảm tạ.
Vi Hoa biến mất, Diêm Vương tản đi Cửu U tử khí phủ vây khuôn mặt, khóe miệng
lão vậy mà hiện ra mội vệt máu, đám Khúc Tào tiến lên nhao nhao hỏi thăm, Diêm
Vương gạt tay thở dốc, lão vừa từ Hắc Quan chui ra không được một hai năm,
thực lực sao chống lại được ba bộ Pháp thân kia, lão cố hết sức dùng Sinh Tử
Bộ mới giết được Diêm La, lại dùng nó phong ấn Cửu U khiến Vi Hoa cùng Đế Nghi
kinh sợ, cuối cùng dọa cho Đế Nghi tự chết, nếu Vi Hoa đối với Cửu U không có
một đoạn khúc mắc chuyện cũ thì lão tất xong đời.
Diêm Vương phì phò nói: “Các ngươi mau phong ấn Vong Xuyên Giang, Diêm La tất
sẽ quay lại.”
Lão còn chưa dứt lời, mặt sông đã nổi lên một đóa Diêm Hỏa xanh lập lòe, hơi
nước bốc lên mù mịt, một Pháp thân to lớn hiện ra cười ha hả nói: “Hiểu sư đệ
quả nhiên chỉ có Diêm Tạng huynh.”
“Cùng tới giết hắn!”, Tống Tào quát to.
“Bằng lũ vô dụng các ngươi!”, Diêm La khoát tay, Diêm Hỏa lao ra tứ bề cuồng
bạo đốt cho Thập nhị Tào lăn lóc, dù cho nhảy xuống Vong Xuyên cũng không dập
tắt được Diêm Hỏa, đây là loại lửa chuyên dùng thiêu đốt hồn phách.
Diêm Vương trừng mắt giơ lên Sinh Tử Bộ quát: “Diêm La, không mau cút đừng
trách ta.”
“Ha ha, sư huynh nghĩ rằng có thể dọa được đệ ư? Hôm nay bổn Hoàng không tính
toán với ngươi. Mau cút!”, Diêm La trở mặt như lật bàn tay, vung một chưởn
khiến không gian chấn động, hắn bỏ qua thù oán với lão Diêm Vương một đường
lao về phía Hắc Động trên bầu trời, hồn phách hắn vẫn còn tại dương gian kêu
gọi, hắn liền có thể đi qua Địa Ngục Chi Môn kia.
Diêm Vương dùng Sinh Tử Bộ dập tắt Diêm Hỏa trên người Thập nhị Tào, chán nản
lắc đầu nhìn Diêm La, lão hận không thể một đao chém chết gã sư đệ này.
Bầu trời Long Sào, ngay sát tại Địa Ngục Chi Môn, lão Tả lên tiếng hỏi: “Lý
Minh, sao đợi vậy mà không thấy ai chui ra?”
“Gia gia đừng nóng, ta thấy có ba động, hẳn là sắp có kẻ chui qua.”, Lý Minh
tay phải cầm Chu Diên Cổ Kiếm, tay trái cầm một đầu Truy Hồn Xích, đầu xích
còn lại lúc này đang thắt trên cổ Diêm Hoàng hồn phách, Chu Diên Kiếm nâng cao
tuy thời một đòn chém chết hồn phách lão Diêm Hoàng.
Lão Đinh lo lắng chỉ vào hắc động hỏi: “Minh nhi, ngươi học được ở đâu bản
lĩnh cổ quái này, đây là tà ma ngoại đạo tốt nhất không nên đụng tới.”
Lão Tả chặn họng: “Ngươi đúng là ngồi xó bếp quen thân, đây là Cửu U Linh
Quyết của Thiên Lạc Thần Hoàng, ngươi ăn nói càn xiên không sợ hắn hiện hồn
bóp cổ chết.”
Lão Đinh không tin mắng: “Cái gì Linh Quyết, là hồ đồ ngươi bịa ra phải không,
Thiên Lạc Thần Hoàng anh minh thần võ, khi nào lại sử thứ công pháp cổ quái
này.”
Lão Tả tức quá chỉ tay mắng: “Ngươi...”
Bất chợt Lý Minh ngắt lời: “Hai vị gia gia, có khách tới.”
Diêm Hoàng hồn phách bị trói chặt hưng phấn tới run rẩy nói: “Pháp thân ta tới
rồi, Pháp thân ta tới rồi.”
Từ Hắc Động lại chui ra một cánh tay đen kịt phủ đầy Diêm Hỏa bừng cháy, cánh
tay khổng lồ bốc ra mùi chết chóc, vừa thò tới Nhân giới đã khiến nhật nguyệt
ảm đạm, tử vong quy tắc lan tràn khắp chốn, cường giả từ khắp nơi trên đại lục
tới ngoài Đông Hải, thậm chí xa tít tận Bắc Băng Nguyên cũng đồng loạt hướng
mắt nhìn về phía Long Cung, tử vong quy tắc thay đổi đại đạo nơi này khiến ai
ai cũng cảm nhận rõ.
Lý Minh hô lớn: “Hành động!”
Theo tiếng hô của Lý Minh, lão Tả phất Hắc Kỳ, thủy hỏa phong lôi bạo động,
long khí bên dưới Lộc Sơn cuồng bạo, mây đen vần vũ, từng đạo lôi đình thô to
như nhánh sông bổ tới cánh tay kia, Diêm La dính đòn đau đớn gào thét vang
khắp Cửu U, lôi điện truyền qua cánh tay tới thân thể hắn khiến Diêm La hóa
thành một quả cầu điện sáng bừng trên bầu trời Cửu U, Diêm Hoàng bị sét đánh
tới ngũ quan vặn vẹo.
Dứt đợt lôi đình oanh kích, lão Đinh hiện ra, quanh thân điệp gia long khí mờ
mịt, lão đấm ra một đòn mạnh nhất Long Chiến Thiên Địa, đầu quyền sử lực khéo
léo đánh thẳng vào cùi chỏ phía sau cánh tay ma quỷ kia, vạn lực tụ nhất điểm,
lại là điểm yếu nhất, cánh tay của Diêm La kêu rắc một tiếng rất lớn, hữu thủ
của lão cứ như vậy bị đánh trật khớp khiến lão chưa dứt đợt rống này lại thét
lên đợt rống khác.
Diêm Vương đứng bên dưới cầm Sinh Tử Bộ quạt phe phẩy, đôi mắt nhắm nghiền
giống như đang thưởng thức màn kịch hay ho.
“Gia gia mau tránh!”, Lý Minh hò hét, Chu Diên Cổ Kiếm nâng cao trên đầu, song
thủ vận lực hạ xuống, Tổ Long Chi Khí quấn thân gào rống rung chuyển núi rừng,
một kiếm hắn chém ra vận toàn bộ lực lượng gia trì của bản thân, đồng thời
dung nhập Cửu U Linh Quyết vào trong, Chu Diên Cổ Kiếm bắn ra một đạo tử sắc
kiếm khí cực kỳ khổng lồ, kiếm khí bắn ra dập tắt toàn bộ Diêm Hỏa trên đầu
cánh tay kia.
Bầu trời Cửu U, Diêm La ánh mắt khiếp sợ cảm nhận được tử vong uy hiếp, một
cảm giác giống như đối diện với Sinh Tử Bộ, lão vội vã thu tay muốn chạy,
nhưng rồi không tự chủ được lại gào lên đau đớn tới thấu tim gan, bàn tay thu
lại của lão đã cụt mất bốn ngón, kiếm khí lưu lại bên trên xông phá tới hồn
phách lão, Diêm La quằn quại rơi bùm xuống Vong Xuyên khiến con sông dâng lên
một trận sóng lớn ngập trời.
“Tả gia, mau dùng hồ lô bắt chúng lại!”, Lý Minh hò hét kéo lê theo Diêm Hoàng
hồn phách đuổi theo ngón trỏ, mấy cái ngón tay này bị chặt đứt vậy mà mọc ra
ba chân bốn cẳng muốn chạy về Cửu U.
Lảo Tả tế lên Hắc Động Hồ Lô truy bắt, lão đang nghĩ tới món ngón tay ngâm
rượu, nhưng muốn bắt đám tiểu chỉ này không dễ dàng chút nào, trong chớp mắt
cả bốn ngón đều nhảy vào Địa Ngục Chi Môn.
“Chạy đi đâu!”, Lý Minh một chưởng gõ ngất Diêm Hoàng hồn phách quăng lại cho
lão Tả, tay trái vung lên Truy Hồn Xích siết được ngón trỏ, hắn ra sức kéo lại
nhưng nửa cái ngón này đã chui vào Địa Ngục Chi Môn, khiến xiềng xích của hắn
cũng chui vào bên trong.
Diêm La đứng trên mặt sông thu lại ngón tay vậy mà cái cuối cùng lại bị một
sợi tử xích quy tắc trói lại đang kéo lùi về Nhân giới khiến lão nổi điên, lão
vung lên tả thủ còn nguyên vẹn chụp về Hắc Động bắt lấy sợi xiềng xích kia kéo
ngược vào Cửu U, Lý Minh bị giật một cái đằng vân giá vũ chui vào Hắc Động
biến mất, bên ngoài lão Tả cùng lão Đinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bầu trời Cửu U, Lý Minh đầu mọc sừng, thân đầy lân phiến xuất hiện, khí thế
như một đầu thần long cuộn mình trên bầu trời, quanh thân Tổ Long Chi Mạch
cuồn cuộn vận chuyển, Truy Hồn Xích vậy mà biến thành một sợi tử xích làm từ
cổ tự phù văn, Cửu U đại đạo biến thành từng mắt xích nối vào nhau, Lý Minh
lúc này đã buông ra ngón tay của lão Diêm La, tử xích vắt vai, lưng đeo trường
côn, tay phải cầm kiếm đứng trên Vong Xuyên Giang ánh mắt bất thiện nhìn Diêm
La Thần Hoàng, hắn cũng không thèm lý gì tới Diêm Vương cùng Thập nhị Tào ngay
bên cạnh, nhìn có vẻ uy phong lẫm liệt nhưng kỳ thực lúc này hắn chỉ muốn độn
thổ chui vào Hắc Động trốn về Nhân giới, bởi da hắn lúc này toàn là lân phiến
nên không thấy được lỗ chân lông nổi lên.
Thấy Lý Minh cùng Diêm La gầm gừ nhau, Khúc Tào quay sang hỏi nhỏ Diêm Vương:
“Chủ công, có giúp hắn không.”
Diêm Vương hừ lạnh: “Hắn từng đánh bản Vương, cho hắn chịu khổ một chút.”
Diêm La kinh nghi nhìn Lý Minh, đoạn hắn tức giận gầm lên: “Là tiểu tử ngươi
chặt tay của bổn Hoàng?”
Lý Minh nhơn nhơn lôi ra một cánh tay khác, đây là cánh tay hồn phách bị lão
Đinh sử một chiêu Thiên Long Đoạt Vận vặn mất của Diêm La ở Long Sào, lúc này
tới Cửu U đã mọc ra da thịt, hắn hỏi: “Ngươi hỏi là cái này hay là cái kia.”
Diêm Hoàng nhìn thấy cánh tay của chuyển thân bị chặt đứt biết là lành ít dữ
nhiều, lại gầm lên quát tháo khiến đám Tào gia inh tai nhức óc, thầm mắng lão
bất tử này chỉ biết gầm là giỏi.