Người đăng: thanhlt801@
“Lý Minh!”, Hắc Quy ô ô khóc lớn cõng lấy Từ Thức trên lưng, Từ Thức giống như
bị thương cực nặng, trước bụng có một lỗ thủng rất to, thịt da đã thối rữa
xung quanh bốc mùi hôi thối.
Lý Minh nổi đóa quát lớn: “Hắn bị làm sao?”
Hắc Quy lại khóc một tiếng nói: “Hắn đánh đổi tính mạng cứu ta, Lý Minh ngươi
mau cứu hắn.”
“Kẻ nào làm chuyện này?”, Lý Minh quát rống lên.
Hắc Quy đưa mai rùa chỉ, cùng lúc La Độc cũng đứng dậy nhìn vào mắt Lý Minh
nói: “Là ta.”
Đột nhiên Lý Minh thấy đất trời quay cuồng, cảnh vật đảo lộn, bản thân lạc vào
một thế giới ngục tù tối tăm bao la đầy ma quái, u minh khí phủ kín mọi ngóc
ngách, oan hồn gào thét khắp nơi. Hắn kinh hoảng tế lên Truy Hồn Xích vụt
mạnh, tử xích lóe lên sắc tím đan xen khắp nơi, bóng xích giăng kín không gian
kéo theo từng vết rách hiện ra, thế giới ngục tù vặn vẹo, một tia sáng chiếu
qua vết rách rọi xuống, Lý Minh phi thân theo đó chạy ra.
Hắn vừa thoát ra được thế giới ngục tù kia lập tức quay về chính điện, hắn
kinh nghi nhìn xung quanh, lúc này dưới chân Triệu Thất đã bị đoạt mất, Lý
Minh nheo mắt nhìn về La Độc đang mỉm cười, gã nói: “Khá lắm, vậy mà thoát
được huyễn cảnh của ta.”
Triệu Khuông tiếp được Triệu Thất liền cho người dốc sức chữa trị, vẻ mặt lão
lại quay về lúc đầu tươi cười hỏi Lý Minh: “Lý chưởng môn, chỗ kia còn hai vị
tiểu huynh đệ rất thân thiết với ngươi, chi bằng để lão phu đích thân giúp các
ngươi đoàn tụ.”
Lý Minh nhếch mép cười lạnh nói: “Tương đồng cảnh giới, bằng ngươi còn chưa
phải đối thủ của ta. Bảy lão cẩu các ngươi cùng lên giúp bản tọa gãi ngứa thì
có thể.”
Triệu Khuông không hề giận mà còn đáp: “Đúng vậy, lão phu chưa chắc đánh lại
ngươi, nhưng La Độc huynh đệ đây thì không hẳn, phiền La Độc huynh đệ giúp Lý
chưởng môn giải khuây.”
Đế Hoàn cùng Hiểu Băng Thanh ánh mắt kỳ lạ nhìn về La Độc, Quang Hộ lão tăng
trịnh trọng tiến về phía trước khuyên can: “Lý chưởng môn, núi xanh còn đó, lo
gì thiếu củi đun, Lý chưởng môn tạm lui chúng ta cùng bàn bạc sau.”
Oanh Thải, Vô Từ cũng hết mực khuyên can, thậm chí cả lão ma đầu Lệ Hoằng cũng
góp một tay nói giúp. Lý Minh bề ngoài cứng cỏi nhưng thực ra trong lòng đang
tính toán trăm phương ngàn kế, thần thông của La Độc rất kỳ lạ, giống như cắm
huyễn chủng trực tiếp vào nguyên thần, Lý Minh chỉ thoáng nhìn gã một cái lập
tức rơi vào trầm luân, bản thân hắn còn chưa rõ bị La Độc cướp mất Triệu Thất
như thế nào, Lý Minh ánh mắt thoáng hiện gian xảo đảo qua túi Chương Ngư, lại
đảo qua La Độc, đoạn nói: “Bản tọa ứng chiến.”
La Độc bị Lý Minh đảo mắt qua đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh nhưng gã cho
rằng bản thân hẳn vừa bị âm phong thổi qua, gã lắc mình lấy lại phong độ bình
thản tiến tới trước Lý Minh, trong đôi mắt ánh lên một tòa u ngục tăm tối, vô
hình quy tắc theo ánh mắt của gã truyền tới lạc ấn vào trong cặp mắt của Lý
Minh lập tức khiến hắn đứng như tượng gỗ, khuôn mặt mê mang vặn vẹo giống như
rơi vào địa ngục trầm luân khổ ải.
La Độc cười tươi phe phẩy cây quạt giấy trên tay, chân nhẹ nhàng bước tới gần
Lý Minh, hướng mọi người nói: “Ta vừa rồi cấy vào nguyên thần hắn một đạo
huyễn ma chủng gây ra huyễn cảnh trầm luân, xem chừng lúc này hắn đang bị trăm
ngàn ma quái cắn xé hành hạ trong Diêm La Điện, ta gọi đây là dùng đầu óc
thắng tứ chi.”
Đế Hoàn cùng Hiểu Băng Thanh thấy La Độc nhìn mình huênh hoang chỉ cười lạnh,
đương nhiên bọn hắn không xem bản lĩnh của La Độc vào đâu, những thần thông
giả khác nét mặt đều thoáng hiện tia sợ hãi e cho La Độc hạ sát thủ đối với
mình, phần Oanh Thải mụ đã sẵn sàng cá chết rách lưới.
La Độc cách Lý Minh chỉ còn vài bước chân, cây quạt giấy phe phẩy ra nhịp điệu
kỳ lạ, cây quạt của hắn phả ra âm phong lạnh run người muốn đóng băng cả căn
phòng, một chút gió từ quạt giấy tản ra cũng đủ làm cho linh hồn bọn cường giả
đau buốt, thời khắc Lý Minh chỉ còn cách cái chết đúng ba bước chân thì lão Hư
Vi nói: “Đồ tự đại hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Giọng nói của Hư Vi chưa dứt, đạo phất trần của Oanh Thải chưa kịp vụt ra thì
đột ngột Lý Minh tỉnh lại, đôi mắt hắn hiện lên tầng tầng pháp văn, hai đạo
Thái Cực Đồ bên trong tròng mắt chậm rãi chuyển động bốc lên Âm Dương nhị khí,
La Độc kinh hoảng chưa kịp lùi lại thì một đạo bạch phướn đã gõ lên đầu hắn,
hồn phách La Độc bất ngờ bị kéo ra lơ lửng trên đầu gã, ba cái bóng phân biệt
ba hướng chiếu xuống mặt đất.
“Một hồn ba phách!”, Lý Minh kinh nghi quát lên, tay dùng cây bạch phướn cướp
được của Ức Đồ ra sức kéo hồn phách của La Độc đi, cây bạch phướn cong veo
muốn gãy, Lý Minh cảm tưởng như bản thân đang kéo một quả núi vậy.
La Độc bị Lý Minh bất ngờ hạ độc thủ không kịp phản ứng, hồn phách gã lúc này
đã bị kéo ra khỏi cơ thể một đoạn dài, nhưng gã dù sao cũng là một đời hùng
chủ, thân thể vô hồn mất khống chế vậy mà đang tỏa ra trăm nghìn đạo xiềng
xích quy tắc trói lại hồn phách gã, Lý Minh trong nhất thời muốn kéo đi là
không thể nào, hồn phách gã lư lửng trên không phát ra từng đợt sóng tinh thần
rống lên: “Sâu kiến, ngươi dám ám toán bản Hoàng.”
“Lão tử thèm quản ngươi Vương Hoàng con khỉ khô. Ra cho ta!”, Lý Minh tròng
mắt ra sức vận chuyển Thái Cực Đồ chống lại đạo tinh thần công kích của La
Độc, chính Âm Dương Song Nhãn đã giúp hắn lừa được gã kia, tay phải hắn vẫn ra
sức kéo bạch phướn hướng phía sau lùi đi, tay trái tế ra Truy Hồn Xích một đòn
vụt mạnh tới hồn phách La Độc.
La Độc bị Truy Hồn Xích vụt trúng la lên thảm thiết như sói tru, mỗi đạo Truy
Hồn Xích vụt tới lại khiến xiềng xích quy tắc của gã đứt gãy rơi rụng, hồn
phách bị đánh thu nhỏ một đoạn lớn, La Độc rống lên: “Vi Hoàng, Nghi Hoàng, Đô
Hoàng mau cứu ta, sau này tất có báo đáp.”
Đế Hoàn cùng Hiểu Băng Thanh cười lạnh, Lý Minh tay trái ngưng quất chỉ vào
cây bạch phướn cong vèo tươi cười thở dốc nói: “Vị gì Hoàng đạo hữu, cây bạch
phướn này chính do bản tọa đoạt từ tay Đô Hoàng, ngươi có gọi khản cổ hắn cũng
không tới được, chi bằng mau mau chịu chết đoàn tụ cùng hắn.”
Triệu Khuông nghe tới đây vô cùng kinh khiếp, lão âm thầm vận kình khí muốn
tuyệt sát Lý Minh nhưng từ trên đầu Đế Hoàn, gốc cây nhỏ tản mát ra sinh mệnh
lực dồi dào chế trụ lấy lão, Triệu Khuông đôi chân gắng bước về phía trước một
bước thì thấy sinh mệnh tuổi thọ của lão thoáng trôi đi mất mấy chục năm, mái
tóc nhiều ra một phần bạc trắng, lão nhẩm tính chính bản thân vừa vặn tiến về
chỗ Lý Minh thì thọ nguyên hao hết, lập tức chết không thể nghi ngờ, lão đành
cam chịu đứng yên, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán đang chảy ròng ròng.
Mặc cho La Độc gào thét dãy giụa, Lý Minh từng đạo tử xích vẫn ầm ầm vụt
xuống, hắn bở hơi tai chấn nát rất nhiều xiềng xích quy tắc níu kéo hồn phách
La Độc, hắn đã kéo hồn phách của địch nhân đi được mấy trượng, ước chừng chỉ
thêm vài bước chân nữa thì La Độc phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đột ngột
La Độc gầm rống lệ hú: “Ngươi dám mạo phạm Diêm Hoàng ta.”
Hồn phách La Độc bùng cháy lên ngọn lửa xanh lập lòe sau đầu, từ trên không
bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đen cao lớn, rồi tới từng bước tường, từng
nóc điện, từng tòa u ngục hiện ra, một mảnh hắc cung đột ngột mọc ra phía trên
hồn phách la độc, uy áp tỏa ra khiến linh hồn bọn cường giả run rẩy, bản thân
Đế Hoàn cùng Hiểu Băng Thanh cũng phải tế ra pháp bảo để hộ vệ hồn phách mình,
Lý Minh kỹ càng để ý thấy dưới mặt đất chỉ còn hai cái bóng, La Độc vậy mà dám
thiêu đốt một phách của gã để triệu hồi tòa hắc cung kia.
“Một mảnh hình chiếu cũng dám dọa ta!”, Lý Minh tung Truy Hồn Xích quất sập
cánh cửa đại môn, nhưng kiến trúc quần thể nhiều vô số, dù hắn ra sức đập phá
thì tòa hắc cung kia cũng không suy chuyển bao nhiêu, uy áp tỏa xuống khiến
nguyên thần không gian của Lý Minh lung lay muốn sụp, may mắn có Âm Dương Côn
chống đỡ, lại thêm Hỗn Độn Khí từ tam thập tam động thiên rũ xuống gia cố
nguyên thần mới khiến hắn dám đứng đó hô to gọi nhỏ.
Diêm Hoàng hồn phách vẫn bùng cháy dữ dội, quần thể tòa hắc cung kia ngày hùng
vĩ hiện rõ lơ lửng trên bầu trời dọa ngất tám phần cường giả trên núi, sự việc
lúc này đã nằm ngoài tầm kiểm soát, các lộ cường giả chỉ còn biết lo tìm đường
sống không lý giới tới Huy Cung hội nghị nữa, Hư Vi lão đạo chân tay run lẩy
bẩy cũng muốn chạy nhưng nghĩ tới thân phận mình nên lão nhắm mắt đứng yên
không dám nhìn, Diêm Hoàng hồn phách lúc này quát lớn: “Sâu kiến! Chết!”
Tòa hắc cung phóng xuống một đạo u hỏa vặn vẹo thiêu nát không gian tấn công
Lý Minh, Diêm Hoàng hồn phách vốn muốn tế cả tòa hắc cung đập nát ngọn núi
nhưng lão chỉ có một hồn hai phách cũng vô lực phát huy uy năng của hắc cung
hình chiếu, hơn nữa còn có Nghi Hoàng cùng Vi Hoàng chuyển thân tất sẽ ra tay
ngăn cản, lão chỉ còn cách dùng Diêm Hỏa truy sát Lý Minh, đột nhiên lão lại
tức giận rống lên: “Tiểu súc sinh, ngươi dám chơi xỏ ta.”
Lý Minh xoay người chạy như bay xuống núi, trước khi hắn đi không quên một
chưởng đập nát bộ thân thể của lão Diêm Hoàng, đồng thời rắc lên một chút độc
dược hủy thi diệt cốt, một chút của hắn đương nhiên đủ để giết số người của cả
một châu lớn, Diêm Hoàng thân thể chỉ còn lại một vũng nước đen hôi thối.
Mất đi cỗ chuyển thân kia hồn phách lão Diêm Hoàng không cách nào phát huy tối
đa chiến lực, sớm muốn cũng bị Nghi Hoàng cùng Vi Hoàng ám toán, nếu lão ra
tay giết người đoạt một bộ thân thể khác chưa hẳn sẽ phù hợp, hơn nữa còn kinh
động tới Cửu U Giới, lúc đó có thể Diêm Vương sẽ đích thân ngồi kiệu tới giết
lão, Diêm Hoàng hồn phách lơ lửng gào thét kéo theo hắc cung truy sát Lý Minh,
đầy trời u hỏa rơi xuống Huy Lục Sơn như diệt thế, cây cỏ đất đá khắp nơi bị
thiêu thành tro bụi.