Cửu Ngũ Chí Tôn


Người đăng: thanhlt801@

Hư Vi đạo nhân phóng ra cước lực điên cuồng chạy, nơi lão phi qua gió cuốn cát
bay hiện ra từng trương thái cực đồ từ bụi đất lơ lửng rồi sụp xuống, Lý Minh
bị xách theo chỉ thấy cảnh quan trước mắt trôi nhanh thành bóng mờ, chưa bao
giờ hắn thấy có người chạy nhanh như vậy.

Một đoạn đường dài vượt qua núi non trùng điệp, cuối cùng lão Hư Vi dừng lại
thở dốc, lồng ngực lão căng phồng, cái mũi tham lam hít lấy hít để, Lý Minh
cảm giác được thiên địa linh khí quanh mình đột nhiên xao động, thầm than lão
mũi trâu quả nhiên thở mạnh, Lý Minh quay sang nói: “Tôn tặc, mũi trâu già dứt
khoát có liên quan tới mũi trâu trẻ, nếu ngươi không nói thật ta liền mắng
lão.”

Tôn Tiễn cười gượng nói: “Không dấu gì ngươi, đây là sư phụ ta.”

Ngay sau đó bốp bốp bụp bụp mấy tiếng vang lên liên tục, Hư Vi lão đạo hồi
phục công lực liền ra tay trừng trị gã đệ tử bất hiếu, lão tay gõ vào đầu,
chân đá vào mông miệng quát: “Ngươi không biết ta hả, ngươi vô tình gặp hả,
ngươi tới xem thử hả.”

“Hay lắm, đánh hay lắm. Tôn tặc lúc trước còn nói với ta hắn có một vị sư phụ
sợ chết, giống như rùa rụt cổ, hắn còn nói cái gì vô dụng...”, Lý Minh đứng
bên cạnh thao thao bất tuyệt.

“Sư phụ, ta không có nói như vậy.”, Tôn Tiễn bị đánh càng đau ra sức chạy nhảy
thanh minh.

Lão Hư Vi nghe gia tăng lực đạo quát: “Ngươi còn cãi, đồ bất hiếu, này thì sợ
chết, này thì rụt cổ.”

Lý Minh cố nhịn cười vui vẻ đứng nhìn, tới lúc Tôn Tiễn đầu sưng như cái đấu
lão Hư Vi mới dừng tay quay sang chỉ vào Lý Minh nói: “Còn ngươi, Lý chưởng
môn, ngươi có biết vừa rồi vì ngươi mà bần đạo suýt mất mạng không?”

Lý Minh cười tủm ôm lễ nói: “Nghe thiên hạ đồn Hư Vi chưởng môn bản lĩnh cao
cường, tiếng lành đồn xa quả nhiên không sai, Lý Minh ra mắt.”

Hư Vi tức giận chưa xuôi hừ lạnh nói: “Ngươi không cần phải xỉa xói bần đạo,
Lý chưởng môn có biết Đô Hoàng, Vi Hoàng là tồn tại kinh khủng cỡ nào không? E
rằng một khi ngươi biết, chưa chắc tốc độ đã thua kém ta.”

Tôn Tiễn tò mò xen vào: “Sư phụ, hai phe nhân mã vừa rồi hình như là người của
Đô Hoàng cùng Vi Hoàng, chúng ta lỡ tai nghe kế hoạch của bọn kia, lão nhân
gia quen biết bọn hắn sao?”

Hư Vi đạo nhân trừng mắt lườm Tôn Tiễn nói: “Hừ, quen biết con khỉ, các ngươi
đã từng nghe tới Cửu Ngũ Chí Tôn sao?”

Lý Minh cười nói: “Ta thường nghe Cửu Ngũ Chí Tôn hàm chỉ những chí cường giả
mạnh nhất, bọn họ đều là người đứng đầu các tông phái, ví như Hư Vi ngươi,
cũng có thể xưng hào như vậy.”

Hư Vi hừ một tiếng: “Ngươi không cần phải tâng bốc bần đạo, cái danh xưng kia
bần đạo còn cách xa vạn dặm, cho dù cái nơi khỉ ho cò gáy này cũng không kẻ
nào dám xưng hào như vậy. Cửu Ngũ Chí Tôn nói tới là Cửu Hoàng Ngũ Đế thống
trị thiên địa, nắm trong tay chư thiên vạn giới, các ngươi nghe bọn hắn nói
sao, là Vi Hoàng, là Đô Hoàng, là hai vị hoàng giả trong Cửu Hoàng.”, Hư Vi
nói xong ánh mắt còn mờ mịt khiếp sợ hết nhìn lên trời lại nhìn xuống đất.

Phần Lý Minh cùng Tôn Tiễn cũng kích động trong lòng, đây là lần đầu tiên bọn
hắn nghe tới tin tức như vậy, Tôn Tiễn giục giã: “Sư phụ, nói thêm một chút
đi.”

Hư Vi hít một hơi lại nói: “Linh hồn người chết đương nhiên quy về Cửu U, Diêm
Vương sẽ chưởng quản đầu thai, thưởng phạt, thế nhân ai cũng tưởng Diêm Vương
cùng Cửu U là mảnh đất duy nhất của Minh Giới, nhưng các ngươi đều nhầm, Minh
Giới vốn là lãnh địa của một tôn vĩ đại thần minh, Cửu U chẳng qua chỉ là mười
tám cái chư thiên nằm ở nơi cao nhất trên đôi tay của hắn.”

“Minh Thần ư?”, Lý Minh hỏi.

“Đúng vậy, hẳn là Lý chưởng môn đã từng lập qua Minh ước?”, Hư Vi hỏi.

Lý Minh gật nhẹ, lão đạo lại nói: “Ngoài Cửu U mười tám chư thiên, Minh Giới
còn có thêm mấy chục cái chư thiên nữa, Diêm Vương mặc dù cường đại nhưng quản
không nổi, một nơi trong số này gọi là Đô Thiên, kẻ khống chế đương nhiên là
Đô Hoàng, nắm trong tay tử vong quy tắc, nhiễu loạn sinh tử các giới, Đô Hoàng
muốn diệt nơi nào liền kéo cả Đô Thiên thần ma đại quân tới thu gặt hồn phách
như gặt lúa, cường đại như Thiên giới Đạo Môn trưởng lão cũng không chống nổi
một cái phất của Đoạt Hồn Phướn, hai bọn ngươi muốn chết sớm đứng kéo theo
ta.”, lão Hư Vi rùng mình kể lại.

“Lão mũi trâu kia nói đúng, Đô Thiên làm việc bất luận thiện ác, các ngươi cả
gan dám xem trộm chúng ta, Diêm Vương cũng cứu không nổi các ngươi.”, Bất ngờ
Ức Đồ xuất hiện mang theo nhân mã đạp một đạo ma khí hạ xuống vây quanh bọn Lý
Minh, kẻ nào cũng mặt mũi hung ác, tay cầm một cây bạch phướn vắt vẻo, bên
trên đính một đạo bùa chú chuyên dùng để câu hồn đoạt phách, cái lưỡi bọn hắn
thèm thuồng đưa ra liếm môi liên tục, ánh mắt dồn cả vào Lý Minh cùng Tôn
Tiễn.

Hư Vi lão đạo nhìn thấy cấy phướn trắng thì kinh hồn bạt vía, nhắm mắt co rúm
lại lẩm bẩm: “Đừng nhìn, đừng tế Nguyên Linh, đừng làm gì cả.”

Ức Đồ cười ha hả, cầm cây phướn điểm nhẹ vào người lão Hư Vi, vậy mà tam hồn
thất phách lão không tự chủ được bị kéo ra khỏi cơ thể lơ lửng ngay trên đầu,
hiện ra ba lão Hư Vi con con cùng bảy cái bóng mờ.

Lão Hư Vi sợ quá bèn vận Thái Huyền Bảo Kinh chống lại, quanh người lão hiện
ra vô số trương thái cực đồ lớn nhỏ kích cỡ khác nhau cùng chu thiên tinh đấu
đem không gian quanh người lão bọc thành cái kén, may thay Ức Đồ tu vi mới chỉ
là Thâu Linh Cảnh mà lão thì đã tu tới Hồi Nguyên nên gã kia dù có cầm tử vong
pháp bảo cũng vô lực kéo hồn của lão lìa thể, hai người ở thế giằng co, tam
hồn thất phách nhô ra ngoài một nửa, còn một nửa ở trong cơ thể lão Hư Vi.

Bên cạnh Ức Đồ còn có mấy vị trưởng lão tu vi xem ra cũng rất cao nhưng xa xa
mới địch lại Hư Vi, hiểu biết đối với tử vong đại đạo xem ra lại có vẻ thua
kém gã, bởi vậy hai bên ở vào thế quân bình, Tôn Tiễn cũng bị lão Hư Vi kéo
vào cái kén thái cực kia, duy chỉ Lý Minh trơ trọi đứng ở ngoài, lão Hư Vi thở
hổn hển nói: “Lý chưởng môn, thực lực ta không đủ bảo vệ cả ba, ta sẽ vì Lý
chưởng môn hóa thật nhiều vàng mã.”

Lý Minh tức cười nhìn hai thầy trò rồi quay sang chào hỏi Ức Đồ: “Ngày đó gặp
nhau ở tửu lâu Man Hoang, Ức Đồ huynh xem ra còn chưa có phong quang như bây
giờ.”

Ức Đồ nhìn Lý Minh cười nói: “Tiểu tử ngươi cũng to gan lớn mật, dám xem trộm
họ Vi tắm, ta xem hẳn ba đời tổ tông nhà ngươi đều ăn gan rồng.”

Lý Minh ánh mắt lập lòe hiện ra hai trương thái cực đồ đáp: “Không dám, ta vốn
là một tay thầy tướng, vừa xem cho Ức Đồ huynh đây một quẻ, nhìn ra Ức Đồ
huynh tuy thân thể vừa tròn hai mươi, nhưng hồn phách lại già nua không chịu
nổi, sơ sơ đếm ra chắc cũng phải tính bằng vạn năm.”

Ức Đồ kinh nghi nhìn Lý Minh, gã không biết rằng vừa nãy bản thân thi triển tử
vong đại đạo câu hồn của Hư Vi, hồn phách gã cũng phải xuất ra tế vào cây bạch
phướn, vì vậy gã bị Lý Minh quan sát nhìn ra một hai điểm, Ức Đồ nheo mắt dò
xét: “Lý Minh huynh hẳn là nhân mã của Cửu U Giới?”

Lý Minh cười ha ha đáp: “Cũng không phải, nhưng Khúc Tào, Diêm Vương ta có
quen biết một hai.”

Ức Đồ kiêng kị không thôi nhìn chằm chằm vào Lý Minh, Đô Thiên cùng Cửu U là
hai giới đánh nhau sống chết một mất một còn, lão Diêm Vương lúc nào cùng muốn
đè Đô Thiên xua âm sai đại quân muốn bình định, lão Diêm cho rằng Đô Thiên là
cái mụn nhọt mọc ra trên Minh Giới, nhiễu loạn sinh tử quy tắc phải diệt trừ,
may thay lão biến mất vạn năm khiến thực lực Đô Thiên có phần lấn lướt, nhưng
mấy hôm trước đột nhiên lão lại quay về, vừa xuất hiện ở Minh Giới đã dẫn Thập
Nhị Phán Quan cùng âm sai đại quân ngược Vong Xuyên Giang tiến đánh Đô Thiên
một trận long trời lở đất, hại chết không biết bao nhiêu Đô Quỷ, Đô Ma.

“Ngươi cùng lắm là một gã tiểu tử mười tám tuổi, Man Hoang lại bị phong bế vạn
năm, ngươi muốn quen Diêm Vương, Khúc Tào còn khó hơn tìm đường lên trời, để
ta thử nhìn một chút hồn phách của ngươi.”, Ức Đồ thì thầm trong miệng, bất
ngờ đem bạch phướn điểm vào người Lý Minh muốn câu hồn. Lý Minh tuy thấy Ức Đồ
xuất thủ nhưng hắn cũng mặc kệ, hắn cũng muốn để bản thân thử một chút uy lực
của Đoạt Hồn Phướn, nghiệm chứng một chút hiểu biết của hắn đối với hồn phách,
đối với Cửu U Linh Quyết.

Phướn điểm vào người, Lý Minh cảm thấy một mảnh u minh tăm tối ập đến, tiếp
theo xuất hiện một cánh cửa lớn hình vuông đen ngòm, gió lớn phong bạo từng
cơn thổi qua cánh cửa lạnh buốt như cắt da cắt thịt, nguyên thần không gian
của hắn tràn ngập hơi thở tử vong, đau nhức không chịu nổi, đâu đâu cũng nghe
thấy tiếng oan hồn kêu khóc, nguyên thần không gian của hắn lung lay muốn phân
ra, xu thế bị đánh trở về nguyên hình tam hồn thất phách muốn bay ra khỏi đại
não. Ngay lúc này, Truy Hồn Xích hư ảnh quấn quanh Âm Dương Côn bị Lý Minh tế
lên, tử xích hóa lớn giăng khắp nguyên thần không gian giống như lưới đánh cá,
tử vong chi khí đụng phải tử xích lập tức tiêu tan, mơ hồ có tiếng thét chói
tai vang lên, cánh cửa câu hồn sụp đổ, u minh khí tức rút lui.

Ức Đồ điểm một phướn vậy mà câu không được hồn phách địch nhân, gã nhanh chóng
thất kinh lùi lại, ánh mắt tỏa ra sát khí muốn giết người.

Lý Minh lại tươi cười hỏi Hư Vi lão đạo: “Hư Vi chưởng môn, ngoài Đô Hoàng, Vi
Hoàng, phải chăng còn có một vị gọi là Đế Hoàng chưởng khống Đế Vực, con cháu
đều họ Đế.”

Hư Vi đạo nhân cũng kinh nghi nhìn Lý Minh, trong đầu không ngừng đoán định
thân phận hắn, tránh được Đoạt Hồn Phướn có một số ít người, nhưng khẳng định
chốn chim không thèm ị này không có ai, Lý Minh trở thành điểm tò mò lớn đối
với lão, lão đáp: “Đúng, Cửu Hoàng có một vị họ Đế, Triệu gia liên hệ rất lớn
với gia tộc này. Ngươi hỏi làm gì?”

“Ức Đồ, lúc trước ta giết qua mấy gã Đế tộc, bọn hắn còn có chút môn đạo ép ta
bó tay bó chân, nhưng ngươi lại không có, tốt nhất nên khôn ngoan hướng ta đền
bù, đồ càng tốt càng sống được lâu.”, Lý Minh tủm tỉm nói.

Ức Đồ suy tính một phen trong lòng, cuối cùng vẫn là chọn giết Lý Minh, gã âm
thần vận một đạo ma khí từ Động Thiên truyền xuống lòng đất, Nguyên Linh lơ
lửng hóa thành một tôn Ma Thần chín mắt đỉnh thiên lập địa, ma khí tỏa ra mịt
mù, hai tay nâng lên một tòa lục địa to lớn, chân đạp xuyên qua hỗn độn, sát
khí tỏa ra lạnh buốt.


Bách Việt Tranh Mệnh - Chương #120