Người đăng: thanhlt801@
“Rút lui!”, Ngô Tuấn quát to, đồng loạt hai ba trăm Việt tộc đệ tử bung sức
đánh mạnh một đòn, thần thông bạo phát ép lùi địch nhân, ngay sau đó cả bọn
nhanh chân tháo chạy như bị ma đuổi, phía sau bọn Triệu gia bị trận thế dồn ép
tức giận vô cùng tế pháp bảo muốn lùa theo chém nhưng bọn hắn bị bật lùi chậm
một nhịp.
Đùng, đoàng! Một loạt tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, một cột khói đen thô
to bốc cao lên che kín tòa thành, phía dưới bọn đệ tử đứng gần vụ nổ thất
khiếu chảy máu, ôm đầu nằm lăn xuống đất lăn lóc, mà ngay chính giữa vụ nổ còn
có tay cụt chân cụt xương vỡ thịt vụn văng tung tóe, mấy trăm tên Triệu gia bị
Ngô Tuấn dồn vào gần tế đàn biến thành thịt băm, mà bản thân hắn cũng không
khá khẩm gì, dù nhanh chân chạy nhưng vẫn bị pháp trận của Lý Minh quật văng
bay xa trăm trượng như diều đứt dây.
Đấy là tình cảnh dưới đất, trên trời còn thê thảm hơn nhiều, Khổng Đài ngay
kịp nghe hiệu lệnh chạy đi, giờ này quay đầu nhìn lại khiến gã kinh hồn táng
đởm, lúc này từng tên Triệu gia giống như cầu lửa bốc cháy dữ dội gào thét thê
lương, một lúc sau có từng đám cầu lửa rụng xuống đất, hiển nhiên là bọn hắn
đã kiệt lực dãy dụa cầu sinh nhưng cuối cùng vẫn chết, Đế Vực Cổ Thuyền bên
cạnh chia năm sẻ bảy, bốc cháy ngùn ngụt, có chiếc vị vụ nổ hất văng cao lên
trời lúc này mới ầm ầm nghiền ép rơi xuống, vị khét mùi thịt khiến ai cũng
buồn nôn.
Triệu Dật trông thấy thảm cảnh không kiềm được giận dữ gào như sói tru, một
kiếm đồng quy vô tận bức lui Đế Xích, đoạn hắn nhảy vào mặt gương biến mất, Lý
Minh một đòn quất mạnh Truy Hồn Xích đánh nát mặt gương vỡ vụn thành trăm mảnh
nhưng không thấy bóng dáng gã đâu. Bên kia Tam Kiếm cũng bứt ra khỏi Tôn Tiễn
chạy mất, Tôn Tiễn tuy áp đảo hắn nhưng nhất thời không cách nào kết liễu,
đành để mặc gã chạy đi.
Binh bại như núi đổ, Ngũ Diệu huynh đệ đánh mất tinh thần nhanh chóng bị bọn
Chính Minh đánh trọng thương bắt giữ, phía dưới còn gần ngàn đệ tử Triệu gia
nhanh chóng đầu hàng, Trần Lộc cùng Vũ Thủy cường thế đập nát chiếc cổ thuyền
cuối cùng, người đầy máu me hạ xuống nhìn bọn Lý Minh thở phào nhẹ nhỏm, những
tưởng hôm nay tất cả đều phải chết, không ngờ lại lật ngược thế cờ thành công.
Tôn Tiễn đáp xuống tức giận nhìn Lý Minh nói: “Ngươi tại sao không chọn một gã
cự đầu xuất kiếm mà chạy lung tung, ít nhất cũng nên giúp ta chém chết tên
khốn Tam Kiếm.”
Từ Thức đáp: “Ngươi mới ở với hắn mấy ngày nên chưa rõ, hắn là phải lo việc
đại sự, nổ chết cả ngàn người là công của hắn, trên Hống Sơn cũng vậy.”, Từ
Thức nói rất lẫm liệt nhưng khuôn mặt lại hiện lên nét tiếu dung trêu chọc.
“Chứ không phải hắn khôn lõi tìm việc nhẹ?”, Tôn Tiễn nói huỵch toẹt ra khiến
cả đám ho khan không ngớt.
Lý Minh đen mặt: “Các ngươi đây là có ý gì?”, mặc dù bản thân mình vốn có ý bỏ
nặng tìm nhẹ, toàn tìm bọn Triệu gia nhỏ yếu đánh nhưng bị đám huynh đệ nói ra
vẫn khiến hắn không dễ chịu.
Trần Lộc lên tiếng: “Tất cả không sao là tốt rồi, Lý đệ quả thực có công rất
lớn, nhưng huynh đệ của ngươi mới có công lớn hơn.”, Trần Lộc chỉ tay vào Bạt
Đô lúc này đang chửi nhau với Hắc Quy.
Bạt Đô nghe thấy hiên ngang ưỡn ngực tiến ra nhận công, phút chốc bị Hoàng Nam
đứng chắn trước mặt, dù hắn có chạy nhanh cỡ nào cũng vẫn đứng sau lưng tên cổ
quái khiến hắn nổi đóa muốn đánh nhau.
“Bạt Đô, ngươi phản Tiên La Điện không sợ chết sao?”, Lý Minh hỏi.
Bạt Đô thò đầu ra chán nản nói: “Tiên La Điện giờ chẳng phải là Tiên La Điện
nữa, nên đổi thành Triệu Gia Điện thì đúng hơn, chưa kể mấy tên ngoại vực
thường xuyên bắt nạt ta, không đúng, là ta bắt nạt bọn hắn.”
Cả đám tiếu dung nhìn khiến Bạt Đô đỏ mặt lại núp sau Hoàng Nam, nhưng lần này
tên cổ quái nhanh chân chạy mất để Bạt Đô chỉ còn nước chui đầu xuống đất tự
nhục.
Vũ Thủy thờ dài nói: “Hai người bọn chạy ngược chạy xuôi, không ngờ chính việc
nhà mình lại không biết lo.”
Lý Minh nói: “Không can hệ gì, lần này bảy tòa thần thành khởi động truyền
tống thần trận cũng không phải toàn bộ là người Triệu gia làm, Hắc Vực, Thiên
Ma Giáo, Thiên Hoa Tông rất mạnh, ta khẳng định bọn hắn đã thỏa thuận với
Triệu gia mở cấm chế để cường giả tự do ra vào, chúng ta giờ phút này khẳng
định không thể đi vào Long Sào bên trong, nếu khởi động tòa trận này sẽ tác
thành cho bọn hắn.”
Kim Triển hồ hởi hỏi: “Vậy phải làm thế nào? Không lẽ cứ ngồi đây chịu chết.
Đợi bọn hắn quay lại đánh giết chúng ta?”
Thanh Long Thành rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi không được, ở không
xong, các lộ nhân mã bàn tán xôn xao, ai cũng nêu ý kiến của mình, nhưng thế
lọ cũng không được, thế chai cũng không xong, cuối cùng cả bọn quay lại nhìn
Lý Minh, chờ hắn quyết định.
Lý Minh vuốt cằm hồi lâu ra chiều suy nghĩ, cuối cùng hắn nói: “Đế Xích huynh,
ngươi còn trốn không ra.”
Cả đám ồ lên, bọn hắn nhất thời quên mất Đế Xích, quay đầu nhìn lại thì thấy
Trần Lộc áp tải gã đội một đống lá trên đầu đi ra, hẳn là nãy giờ chui vào bụi
cỏ nào đấy ẩn mình.
Đế Xích lên tiếng: “Các ngươi đã hướng Minh Thần thề, nếu ra tay với ta thì
tất cả đều hồn phi phách tán.”
Bạt Đô đứng bên cạnh Vũ Thủy nghiêng tai hỏi: “Ngươi nói cái gì, nói lại ta
nghe?”
Đế Xích nhìn Trần Lộc, Vũ Thủy, Bạt Đô im lặng không dám nói thêm, ba người
Trần Lộc cũng không thề thốt gì với hắn, bản lĩnh Vũ Thủy Trần Lộc lại cao hơn
hắn mấy thành, muốn giết hắn cũng chẳng khó khăn gì, hắn chết thì đám Lý Minh
cũng không còn ràng buộc gì nữa.
“Đế huynh, chúng ta đang ngồi trên cùng chiếc thuyền, ngươi trước tiên giải
trừ lời thề Minh Thần để chúng ta dễ nói chuyện.”, Lý Minh vừa nói vừa nháy
mắt với Bạt Đô, để hắn cho Đế Xích ăn mấy đòn, Đế Xích tuy bản lãnh cao cường
những còn thua Trần Lộc một đoạn xa, bị nắm trong tay nên chỉ có thể chịu nhục
để Bạt Đô hành hạ, cuối cùng phải tự mình đem lời thề xóa bỏ, xiềng xích trong
nguyên thần không gian của Lý Minh tự động tan đi để hắn thở phào nhẹ nhõm.
Lý Minh tiến lại thì thầm hỏi Đế Xích: “Đế huynh, ngươi bảo bọn ta phải làm
thế nào?”
Đế Xích hừ lạnh đáp: “Các ngươi dù không khởi động thần trận, bọn hắn cũng tìm
một tòa thành khác khôi phục trận pháp, các ngươi nếu là khôn ngoan thì sớm
tác thành cho bọn hắn.”
Lý Minh vỗ tay cười nói: “Chính là đạo lý này, Đế huynh quả nhiên thông minh
sáng suốt.”
Đế Xích thầm chửi trong lòng: “Ta mà thông minh sáng suốt còn bị nhà ngươi thì
thầm xúi dại.”
Lý Minh nói thêm: “Bọn hắn đánh mở cấm chế để trưởng bối nhà hắn đi vào,
trưởng bối nhà ta cũng có thể, chúng ta đằng nào cũng chịu thua thiệt, vậy
liền ném đống phiền muộn này cho đám lão già kia, Tôn Tiễn huynh nói xem có
phải không?”
Tôn Tiễn vuốt cằm nói: “Lý huynh nói chính hợp ý ta.”
Cả bọn bàn bạc quyết định, cuối cùng thấy cách tốt nhất tạm thời tránh đi mũi
nhọn công kích của địch nhân là nghe theo lời Lý Minh, thần trận trong phút
chốc bị trận pháp của Lý Minh tuồn lực lượng vào khởi động bắn thẳng một cột
sáng xanh lục xuyên thủng bầu trời, chiếu vào vầng đại nhật treo trên đầu, mặt
trời một khắc vậy mà ảm đạm giống như bị mây đen che phủ, ánh nắng biến mất
hoàn toàn, mặt trời theo đó càng lúc càng tối đi cuối cùng chính giữa thủng ra
một lỗ nhỏ màu đen, cấm chế Long Địa tồn tại vạn năm bị phá, điểm yếu của
không gian cấm chế không ai ngờ được lại nằm ở vầng mặt trời treo cao.
Phía sâu bên trong Long Sào mười tám tòa Cổ Cung, có mấy vị lão nhân đang làm
việc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời than thở, đoạn cất đi dụng cụ cuốc xẻng chạy
tới mái đình gần đó, ai ai cũng mang lo lắng suy tư.
Đông Hải bên ngoài dị động càng lớn, mặt biển hiện ra một xoáy nước khổng lồ
sâu thăm thẳm đủ để nhét cả tòa Đại La Thành vào trong, Hắc Vực Chủ là kẻ có
mặt đầu tiên dẫn theo cao thủ cười lạnh nhảy vào, Triệu gia Thất lão đệ tử
cũng có mặt ngay sau đó, Thiên Hoa Tông, Thiên Ma Giáo, các thế lực dường như
đã biết trước đều có mặt rất kịp thời.
Vô Vi Tông chủ Vũ Phượng Tường, Pháp Vân Tự Vô Từ Trụ Trì, Chử Đạo Viện Trịnh
Trí Không chưởng môn cùng Thiên Môn Đạo Thiên Cơ Đạo Nhân ba ngày sau đó mới
có mặt, trên đường vẫn còn cãi nhau ỏm tỏi vì tới điểm hẹn không đúng thời
gian, lại mỗi người tới một nên nên quanh quẩn tìm nhau hết nửa ngày, cuối
cùng cũng tung mình dẫn theo đám trưởng lão phi thân vào xoáy nước chạy tới
Long Địa. Bọn cự đầu đời trước cùng tuổi với Oanh Thải đạo cô cùng lần lượt
lặng lẽ xuất hiện, sau đó còn rất nhiều kẻ lạ mặt cũng theo vào, báo hiệu một
hồi long tranh hổ đấu dữ dội.
Xa xa trên mặt biển có hai lão già đang túc tắc đi lại, một lão ăn mặc rách
rưới ngửa cổ tu hồ lô rượu liên tục, một lão bình dị trên lưng cõng theo rất
nhiều đồ ăn, bốn cái chân trên mặt biển bước tới đâu, sóng dữ dâng cao tới đó
nâng đỡ hai lão tiến lên, đôi khi còn có từng đầu thủy yêu khổng lồ cường đại
phun ra nuốt vào nhật nguyệt bị hai lão dẫm qua đứt xương gãy cốt, đủ để thấy
hai lão này nặng cỡ nào, lão rách rưới khà khà nói: “Đinh lão thất phu, ngươi
cõng theo nhiều đồ ăn thế làm gì? Ta cũng không phải phường hám ăn hám uống.”
Lão Đinh trừng mắt nói: “Ta mang cho Minh nhi, không phải cho lão hồ đồ nhà
ngươi. Minh nhi bôn ba khắp nơi chịu khổ, ta phải tẩm bổ cho hắn.”
Lão Tả cười cợt nói: “Ngươi vì tên tiểu tử kia mà dám ra khỏi miếu, không sợ
lão tô tông nhà ngươi nửa đêm hiện về bóp cổ.”
Lão Đinh than thở: “Ta cũng chỉ muốn có người bóp chết ta cho xong, cả đời
trong miếu buồn tẻ không hiểu để làm cái gì? Minh nhi sau này trông miếu rồi
cũng như ta, chán nản muốn chết.”
Lão Tả nói: “Ngươi muốn hắn trông miếu chưa chắc tiểu tử kia đã đồng ý.”
Lão Đinh nói: “Ta không con không cháu, tốt nhất là để Thiên Lôi bổ nát tòa
miếu, mấy hôm nữa ta về sẽ chạy lên Tản Viên Sơn bắt gã mặt đen kia bổ sấm sét
xuống.”
Long Địa, Thanh Long Thành, Lý Minh hướng chúng nhân nói lớn: “Các vị huynh đệ
tỷ muội, Long Địa không gian cấm chế bị phá, sẽ có rất nhiều trưởng bối sư
huynh của địch nhân chạy vào trong, các vị tốt nhất không nên đi vào Long Sào
phía trong chịu chết, nên ở lại đây chờ các vị thúc bá tới đón về, chúng ta
còn có dịp khác đoàn tụ.”
Lý Minh để Ngô Tuấn xắp xếp cho Việt tộc, Khổng Đài sắp xếp cho Tây Lâm, Tôn
Tiễn bố trí cho Huyền Đạo Môn, Kính Không bị thương hồi lâu sau chạy tới lo
cho Huyền Âm Tự, cuối cùng một đám cao thủ nhảy vào thần trận biến mất, bên
ngoài gần ngàn triệu gia đệ tử huyên náo bị trấn áp phế bỏ tu vi đuổi đi, Ngô
Tuấn không theo vào mà bận rộn chờ đợi các vị tông chủ trưởng môn tới tiếp
người.