Đông Lam Sơn


Người đăng: HắcKê

Không gian bên trong Tu Chân Giới vốn là vô cùng vô tận, có hàng ngàn vạn tinh
cầu. Nổi danh nhất trong các tinh cầu chính là Tử Thần Tinh. Đây chính là lớn
nhất, diện tích lớn hơn địa cầu gấp ngàn vạn lần. Tử Thần Tinh không chỉ có
diện tích khổng lồ, hơn nữa tại đây linh khí sung túc, các đại tông phái của
Tu Chân Giới đều đặt bản doanh ở đây.

Trên Tử Thần Tinh, trừ bỏ người tu chân ra, cũng có vô số phàm nhân, dù sao
thì người tu chân cũng là con người. Một tông phái phải luôn tiếp nhận đệ tử
thì mới có thể phát triển lớn mạnh. Mà nơi có càng nhiều phàm nhân mới chính
là nơi có thể thu đệ tử.

Trên Tử Thần Tinh chia làm ba bộ phận, phâ biệt do tu tiên giả, tu ma giả, tu
yêu giả thống trị. Trong khu vực thống trị của tu ma giả có thể chia làm tam
đại khu vực: Một là Vô tận hải vực, phạm vi cực kỳ rộng lớn. Hai là Táng Ma
sơn mạch, diện tích nhỏ hơn hải vực nhưng lại tập trung nhiều tu ma giả. Ba là
bình nguyên, trên bình nguyên có rất nhiều quốc gia, mỗi quốc gia cũng có
người hơn triệu vạn.

Trên bầu trời của Táng Ma sơn mạch, bốn bóng người đứng thẳng, đúng là Âu
Dương Gia Vũ, Mộ Dung Hạ Thu, Nguyễn Tuệ Tư và Nguỵ Lâm Phượng Châu.


  • Sư phụ, chúng ta tới nơi này để làm gì? - Nguyễn Tuệ Tư nghi hoặc hỏi.


  • Ân! Các ngươi ba người thử nhìn một chút, ngọn núi phía dưới thật là xinh
    đẹp. - Âu Dương Gia Vũ đối mắt thoáng vẻ cao thâm khó lường nói:


Ba người chỉ có một mình Mộ Dung Hạ Thu mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì,
Nguyễn Tuệ Tư cùng với Nguỵ Lâm Phượng Châu đều không hiểu chuyện gì, nhưng
cũng theo như lời Âu Dương Gia Vũ, từ từ đánh giá các ngọn núi.

Bốn người vừa phi hành trên không trung vừa đánh giá các ngọn núi, đảo mắt đã
qua bảy ngày.


  • Sư phụ, ngọn núi kia đệ tử thích ngọn núi đó.
    Nguyễn Tuệ Tư chỉ vào một ngọn núi cao phía dưới nói.

Nguỵ Lâm Phượng Châu cũng phụ hoạ nói:
- Ân, ta cũng đồng ý với sư tỷ.

Mộ Dung Hạ Thu cũng gật đầu, đưa tay chỉ nói:
- Lão công, Tụê tư con mắt rất tốt, ta cũng thích ngọn núi đó.

Âu Dương Gia Vũ tâm thần vừa động, tiên thức quét qua, trong nháy mắt đã tra
xét toàn bộ ngọn núi, không khỏi cười nói:
- Tuệ Tư thật tinh mắt, chọn đúng địa phương, chính là ngọn núi này đi, bất
quá đây là ngọn núi có chủ.

Ngắm nhìn ngọn núi, tâm thần suy nghĩ:
- Ngọn núi này phía trước nằm trong thế lực của người tu tiên, mảng núi non
trung điệp tiếp giáp phía sau lại là nơi của người tu ma, hai bên tả hữu cũng
có rất nhiều người, đúng là một địa phương tốt để thiết lập tông phái. Ngọn
núi như vậy mà do một mình tên bát kiếp tán ma kia chiếm hữu thì thật là lãng
phí tư nguyên a. Xem ra lại phải doạ khiếp một cao thủ, nhưng cái chính là
nhanh chóng tăng thực lực, nếu sau này tên kia biết thực lực của ta không bằng
hắn thì đúng là phiền toái a.


  • Ngọn núi có chủ? Sư phụ, chẳng lẽ ngươi muốn định cư tại ngọn núi này?
    Nguyễn Tuệ Tư kỳ quái hỏi.


  • Ân, vi sư định tại ngọn núi này, tìm vị trí thích hợp để khai tông lập
    phái.
    Âu Dương Gia Vũ lạnh nhạt cười nói.


  • Nguyên lai sư tôn muốn khai tông lập phái, chúng ta thử tìm xem quanh đây
    có hay không một ngọn núi vô chủ.
    Nguỵ Lâm Phượng Châu đề nghị.


  • Phượng Châu, đã trải qua nhiều năm như vậy, những ngọn núi tốt làm thế nào
    mà vẫn vô chủ?
    Vốn không nói chuyện, Mộ Dung Hạ Thu tiếp lời nói.


Nguyễn Tuệ Tư chớp đôi mắt nâu, cười ma mãnh nói:
- Sư phụ, hay là chúng ta chiếm toà núi xinh đẹp đó đi.

Âu Dương Gia Vũ cười nói:
- Nha đầu ngươi nói dễ thế sao, ngươi có biết tu vi của chủ nhân ngọn núi là
thế nào chưa?

Nguyễn Tuệ Tư hơi nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ nghi vấn:
- Sư phụ, chẳng lec chủ nhân ngọn núi này rất lợi hại?


  • Bát kiếp tán ma, ngươi nói lợi hại hay không?

Nguyễn Tuệ Tư nghe vậy, há mồm hít một ngụm lãnh khí, bát kiếp tán ma, tại Tu
Chân Giới cơ bản là cao thủ vô địch, có lẽ cũng chỉ trong mấy đại tông phái là
có thể tìm ra được mấy cao thủ như vậy.


  • Sư phụ, chúng ta đến địa phương khác tìm đi.
    Nguyễn Tuệ Tư có chút thất vọng nói.

Âu Dương Gia Vũ lộ vẻ cao thâm nói:
- Ngọn núi này phía trước nằm trong thế lực của người tu tiên, mảng núi non
trung điệp tiếp giáp phía sau lại là nơi của người tu ma, hai bên tả hữu cũng
có rất nhiều người, đúng là một địa phương tốt để thiết lập tông phái. Một chỗ
tốt như vậy ngươi bảo đi đâu tìm đây.

Nguyễn Tuệ Tư bĩu môi nói:
- Đồ nhi đương nhiên biết đây là địa phương tốt, chính sư phụ chẳng bảo ngọn
núi này đã có chủ sao. Nhưng chủ nhân lại là Bát kiếp tán ma, chúng ta đương
nhiên phải đến chỗ khác thôi.


  • Ai nói chủ nhân ngọn núi là bát kiếp tán ma thì chúng ta phải qua địa
    phương khác?
    Âu Dương Gia Vũ tiếp tục hỏi.


  • Sư phụ, chẳng lẽ ngươi muốn...
    Nguyễn Tuệ Tư kích động, trong lòng khó có thể tin. Cho tới bây giờ, Nguyễn
    Tuệ Tư vẫn không biết chính xác tu vu của sư phụ mình là thế nào. Nàng chỉ
    biết sư phụ luôn mang đến cho nàng cảm giác thâm sâu khó lường. Sư phụ có lẽ
    có thực lực chiếm địa bàn của một kẻ mang tu vi bát kiếp tán ma.


Nguỵ Lâm Phượng Châu cũng gắt gao nhìn vào mặt Âu Dương Gia Vũ, vẻ mặt chờ
mong, bản thân nàng là đồ đệ của Âu Dương Gia Vũ nhưng cho tới bây giờ cũng
không biết thực lực thật sự của sư phụ. Nguỵ Lâm Phượng Châu từng tò mò hỏi
qua sư tôn, nhưng sư tôn chỉ lộ vẻ cao thâm khó lường mà không trả lời.

Âu Dương Gia Vũ khảng định gật đầu, nói:
- Chính như các ngươi nghĩ. Chúng ta xuống nơi này, chiếm lấy ngọn núi.

Đông Lam Sơn chính là một ngọn núi có danh khí lớn trong Táng Ma sơn mạch,
ngọn núi quanh năm tuyết đọng, bên trong có vô số thiên nhiên sơn động, bên
trọng sơn động thì linh khí sung túc, quả thật là nơi tu luyện thượng hạng.

Đông Lam Sơn có một vị trí tương đối nhạy cảm, là chỗ giao giới của tu tiên
giả và tu ma giả. Chủ nhân Đông Lam Sơn chính là một tán tu cường hãn

Bên trong sơn động lớn nhất của Đông Lam Sơn.

“Hô”, cầm một cái nguyên anh của tứ kiếp tán ma luyện hoá, hấp thu năng lượng
xong, Xích Sát Ma Quân chậm rãi mở mắt, mơ hồ cảm thấy công lực bản thân tinh
tiến không ít, hy vọng độ kiếp thành công lại tăng thêm một phần.


  • Chủ nhân của ngọn núi này nghe rõ, từ giờ chở đi, ngọn núi này thuộc về sư
    phụ của ta.
    Bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh nư nhân dễ nghe.

Xích Sát Ma Quân sắc mặt trầm xuống, tiên thức tương đương với Thiên tiên
trung kỳ quét ra bên ngoài. Nguyên Anh trung kỳ, Hợp thể hậu kỳ, Độ kiếp trung
kỳ! Xích Sát Ma Quân lộ ra nét cười tàn nhẫn, gần đây vận khí có vẻ tốt, đồ bổ
tự nhiên tự mình mang đến cửa. Xích Sát Ma Quân âm lãnh cười, thuần di biến
mắt tại chỗ.


  • Tiểu nha đầu, ngươi...
    Xích Sát Ma Quân đang nói bỗng dưng toàn thân chấn động, vẻ mặt cứng ngắc.

Chỉ thấy trước mặt là nhất nam tam nữ. Ba nữ nhân vừa rồi tiên thức mình đã
thấy, nhưng nam nhân kia tự bản thân tiên thức của mình không thể nhận thấy,
điều này cho thấy tu vi của hắn so với chính mình cao hơn. Bình thường thực
lực và tâm thần tu vi không chênh lệch nhau nhiều.


  • Lão nhân này, vừa rồi bổn cô nương nói ngươi có nghe được không? Nơi này từ
    giờ trở đi là do sư phụ ta quản lý.
    Nguyễn Tuệ Tư kiêu ngạo, hô lớn.

Xích Sát Ma Quân nghe vậy mới từ khiếp sợ tỉnh táo lại, nhìn Âu Dương Gia Vũ,
ánh mắt loé lên không ngừng, âm trầm, nghiên mặt nói:
- Xin hỏi tiền bối từ đâu đến?

Âu Dương Gia Vũ khoé miệng cười lạnh, hướng Xích Sát Ma Quân vận khởi cường
đại tâm thần uy hiếp, áp bách hắn. Khí thế nặng nề đánh thẳng vào Xích Sát Ma
Quân làm hắn không tự chủ lùi về sau, sắc mặt tái nhợt

Âu Dương Gia Vũ khí thế vừa thu lại, ánh mắt sắc bén, nhấn từng chữ một nói:
- Bổn tôn hiện tại không muốn khai sát giới.

Xích Sát Ma Quân sắc mặt một hồi trắng, một hồi đỏ, trong măt hắn hiện lên vẻ
e ngại. Vừa rồi, Âu Dương Gia Vũ cho hắn thấy tâm thần uy hiếp thật đáng sợ,
tựa hồ muốn tiêu diệt hắn thật quá dễ dang như trở bàn tay. Tu Chân Giới lúc
nào lại xuất hiện cao thủ cường hãn như vậy? Chẳng lẽ...? Nghĩ vậy, Xích Sát
Ma Quân càng thêm sợ hãi, không nói một lời, thuần di biến mất.


  • Sư phụ, ngươi thật sự quá lợi hại nha!
    Nguyễn Tuệ Tư vẻ mặt sùng bái nhìn Âu Dương Gia Vũ. Mặc dù biết sư phụ cao
    thâm khó lường, nhưng không nghĩ tới sự phụ chỉ bằng khí thế mà khiến cho một
    người là bát kiếp tán ma chạy không ngoái lại. Bây giờ càng ngày càng không
    thể đoán được tu vi của sư phụ.

Nguỵ Lâm Phượng Châu vẻ mặt cũng sùng bái, vì mình có một sư phụ như vậy mà tự
hào.

Mộ Dung Hạ Thu đưa ánh mắt hàm tình nhìn Âu Dương Gia Vũ, đã biết lão công có
rất nhiều điểm thần bí, rõ ràng tu vi mới chỉ có Độ kiếp kỳ mà tâm thần khí
thế có thể khiến một bát kiếp tán ma chạy dài, loại kỳ tích này chỉ có thể là
lão công mới có thể sáng tạo ra mà thôi.

Âu Dương Gia Vũ cũng tự mình mới biết bản thân mình. Bát kiép tán ma kia bị
mình làm cho hoảng sợ mà chạy chẳng qua là hắn không biết chân thực lực của
mình mà thôi. Nếu để tán ma kia biết chân thực lực của mình thì không biết
chuyện gì sẽ xảy ra.

Dù sao Âu Dương Gia Vũ không có học cách vận dụng tâm thần công kích, vừa rồi
chỉ có thể xem như tâm thần áp bách. Tâm thần áp bách và tâm thần công kích là
hai chuyện rất khác nhau. Không hiểu cách vận dụng tâm thần công kích, nếu
bằng chân thực lực công kích chỉ sợ ngay cả phòng ngự của bát kiếp tán ma cũng
không thể phá được, nói gì đến giết người.

Đương nhiên, nếu Âu Dương Gia Vũ muốn chạy trốn thì dù kẻ kia lợi hại hơn bát
kiếp tán ma gấp trăm lần thì cũng không thể ngăn cản hắn.


  • Đi thôi, vào sơn động bên trong núi thu thập một chút. Cần bố trí trận pháp
    và cầm chế bao trùm ngọn núi này, sau đó chiêu binh mãi mã, thu đệ tử, sau khi
    chuẩn bị thoả đáng thì chúng ta khai tông lập phái.
    Âu Dương Gia Vũ nhẹ giọng nói.


Bách Thế Trùng Tu - Chương #32