Lưu Phong Vương Gia


Người đăng: HắcKê

Nguyễn Tuệ Tư kinh hãi kêu lên một tiếng. Mộ Dung Hạ Thu vừa rồi nói dễ, nhưng
bây giờ cũng không biết phải làm thế nào nên chỉ biết cúi đầu im lặng. Âu
Dương Gia Vũ vẫn ngồi bất động bên bàn, thần sắc bình tĩnh, không lên tiếng.


  • Ngươi... các ngươi là ai?
    Nguyễn Tuệ Tư làm bộ sợ hãi, lắp bắp hỏi. Bộ dáng sợ hãi đáng thương của nàng
    làm cho người khác nhịn không được, muốn ôm vào ngực để che chở.

Lang vệ nhìn thấy vẻ đáng thương của mỹ nhân, muốn nói là nàng không nên sợ
hãi, thiếu chút nữa thì quên đi mục đích mà mình đến đây. Cố nuốt nước miếng,
làm ra bộ dáng hung hăng, nói:
- Các ngươi là ai?

Về phần Âu Dương Gia Vũ và Mộ Dung Hạ Thu hắn đã không để trong mắt bởi vì Mộ
Dung Hạ Thu cúi đầu xuống không lộ ra khuôn mặt. Hơn nữa, Nguyễn Tuệ Tư đóng
kịch rất đạt, mọi ánh mắt đầu hướng trên người nàng. Lang vệ hôm trước đã nhìn
thấy nàng nên đề cao miễn dịch lực rất nhiều vậy mà vẫn bị mê mẩn tâm thần,
huống chi là đồng bọn hắn lần đầu gặp, tất cả đều nhìn ngắm đến si ngốc, dĩ
nhiên là Nguyễn Tuệ Tư không hề dùng đến mị thuật.


  • Các... các vị hảo hán, các ngươi vào nhầm phòng a, đây là phòng của chúng
    ta.
    Nguyễn Tuệ Tư tiếp tục làm ra vẻ sợ hãi, nói.

-Ta không có nhầm đâu, đây là phòng ta. - Lang vệ ấp a ấp úng nói.


  • Các ngươi chắc chắn đi nhầm phòng, đây chính là phòng của chúng ta mà.
    Nguyễn Tuệ Tư run rẩy nói.

Mộ Dung Hạ Thu nghe đến đó không nhịn được nữa, bật cười. Nhìn bộ dạng hai
người thật không thể nào nhịn được, Người giả thì giống như thật, người kia
đến thì lại quên đi mục đích của mình.


  • Ai nha! Sư nương, đồ chi còn chưa chơi xong mà, sao người lại cười chứ?
    Nguyễn Tuệ Tư bĩu môi làm nũng, nói.


  • Ha, nghe hai người các ngươi nói chuyện, nhìn bộ dạng các ngươi ta còn có
    thể nhịn được sao?
    Mộ Dung Hạ Thu cố nén cười, không có ý tứ nói.


“A, A” Âu Dương Gia Vũ ngẩng đầu cười cười, ra bộ dáng lão nhân nói:
- Bây giờ thảo luận nhanh lên xem xử lý những người này như thế nào đi.

Lang vệ vừa thấy vể sợ hãi của ba người, bây giờ lại nghe bọn họ thảo luận xem
xử lý bọn mình như thế nào, trong lòng thấy khó hiểu. Mặc dù kỳ quái là sao
bọn họ lại có lá gan lớn như vậy, nhưng nhìn thì không thấy bọn họ mang bộ
dáng của người có võ công, nên thấy không cần giả bộ nữa, cười to nói:
- Loại tiểu tử vô dụng như ngươi, như thế nào định xử lý chúng ta? Ngươi có
lầm không? Ta thấy ngươi nên thành thật giao ra hai tiểu nương tử, nói không
chừng đại gia cao hứng có thể tha cho ngươi một con đường sống.

Đám cao thủ Thiên Lang Bang phía sau vô cùng cao hứng, cười rộ lên. Hai tiểu
cô nương quả thật quá xinh đẹp, Bang chủ lần này chắc chắn vừa ý, đã có tên
bang chúng huýt gió thông tri để Bang chủ đến.


  • Di! Sư phụ, không nghĩ tới còn có chuyện này, những người này muốn bắt đồ
    nhi, sư phụ nói xem bây giờ phải làm thế nào?
    Nguyễn Tuệ Tư lộ vẻ bất đắc dĩ nói.

Âu Dương Gia Vũ phối hợp rất ăn ý nói:
- Vậy ngươi hãy hỏi xem tại sao vị hảo hán này muốn bắt ngươi đi?


  • Cái này ta biết.
    Ngay lúc đó, ngoài cửa có một âm thanh trong trẻo truyền đến. Một người mặc
    cẩm bào màu trắng, mặt như ngọc, mắt đen như bảo thạch, khí chất ôn văn nho
    nhã, tay trái chắp sau lưng, tay phải phe phẩy một chiếc quạt có hình mỹ nữ đi
    vào, phong độ tuấn dật bất phàm. Theo sát sau lưng hắn không phải ai khác
    chính là Bang chủ Thiên Lang Bang Tần Nhị gia.


  • Kim đan hậu kỳ!
    Âu Dương Gia Vũ, Mộ Dung Hạ Thu, Nguyễn Tuệ Tư ba người ánh mắt đều nhướng
    lên.


  • Bái kiến Lưu Phong vương gia, bái kiến Bang chủ.
    Mọi người của Thiên Lang Bang cùng khom người, ôm quyền, cung kính nói.


Nguỵ Lâm Lưu Phong gật đầu, nhìn về phía Âu Dương Gia Vũ ba người. Khi nhìn
thấy Mộ Dung Hạ Thu và Nguyễn Tuệ Tư, tâm thần Nguỵ Lâm Lưu Phong không khỏi
chấn động, trên thế giới này tự nhiên còn có thể có người có thể sanh được với
Thánh cô của hoàng tộc. Hơn nữa còn là hai người.

Nguỵ Lâm Lưu Phong có điểm không tin vào mắt mình, là hoàng tử trong hoàng
tộc, hắn tự nhiên có may mắn nhìn thấy Thánh cô của Thiên Hướng đế quốc. Thánh
cô có vẻ đẹp mà hắn đã không tìm ra từ ngữ để hình dung. Bản thân thê thiếp
của hắn cũng thuộc hàng nhân gian tuyệt sắc, nhưng so sánh với Thánh cô thì
thật không đáng nhắc tới.

Bây giờ tự nhiên lại nhìn thấy hai người so với Thánh cô không hề thua kém,
trong đó có một người tựa hồ còn xuất sắc hơn. Nguỵ Lâm Lưu Phong hưng phấn,
cả người phát run, ông trời đối với hắn thật quá tốt, cư nhiên để cho hắn gặp
được nữ nhân như thiên tiên, sau này nhất định phải hảo hảo đối đãi với hai
nàng. Nguỵ Lâm Lưu Phong vốn nghĩ rằng trên thế giới này không có đàn bà nào
mà hắn không thể không có.


  • Lưu Phong Vương gia, Lưu Phong Vương gia!
    Âm thanh truyền đến tai khiến Nguỵ Lâm Lưu Phong bừng tỉnh.

“Ân” Nguỵ Lâm Lưu Phong nhìn Tần Nhị gia gật gật đầu, hài lòng nói:
- Lần này ngươi làm quả không sai. Bổn vương rất hài lòng, sau này tuyệt đối
sẽ không bạc đãi ngươi.

Tần Nhị gia nghe vậy không khỏi hớn hở, hắn mong chờ chính là những điều này.
Mộ Dung Hạ Thu và Nguyễn Tuệ Tư mặc dù xinh đẹp tuyệt luân, nhưng so với việc
có được tiên pháp thì còn kém nhiều. Hắn hao tổn tâm cơ vì vị Lưu Phong Vương
gia này tìm kiếm tuyệt sắc mỹ nữ chính là muốn học được tiên pháp của hoàng
tộc không truyền ra ngoài. Bây giờ nghe Lưu Phong Vương gia ám chỉ, hắn biết
chuyện đã thành công bảy tám phần.


  • Tạ Vương gia, vì Vương gia làm việc là vinh hạnh của tiểu nhân.
    Tần Nhị gia khom người ôm quyền hành lễ, cung kính nói.


  • Sư phụ, bọn họ có hay không đang nằm mơ? Nếu như không phải sao lại nói
    nhiều câu mơ hồ như vậy? Chúng ta còn chưa có thảo luận xem xử lý bọn họ thế
    nào, ngược lại bọn họ lại định thảo luận xử lý chúng ta ra sao.
    Nguyễn Tuệ Tư vẻ mặt kinh ngạc nói.


Âu Dương Gia Vũ cười haha, nói:
- Bọn họ thảo luận là chuyện bọn họ, chúng ta thảo luận là chuyện của chúng
ta.

Lang vệ chợt quát lớn:
- Tiểu tử ngươi thật thật sự chán sống sao, nhìn thấy Lưu Phong Vương gia lại
không hành lễ? Hay là muốn chết?

Âu Dương Gia Vũ ánh mắt nhìn Lang vệ như cười cười nhưng Lang vệ cảm thấy như
một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, toàn thân phát lạnh, trong lòng căng
thẳng, tóc gáy dựng đứng. Đối phương chỉ nhìn hắn cười, nhưng hắn không thể tự
chủ lùi lại mấy bước, tim như bị bóp chặt, không dám kiêu ngạo nói chuyện.

Âu Dương Gia Vũ mắt nhướng lên, không hề kích động nói:
- Lão bà, những người này để cho ngươi luyện tập, không cần nương tay, xuống
tay chính là hết sức.

“Ân” Mộ Dung Hạ Thu lên tiếng, nhất thời thân hình chợt loé lên, Thiên Lang
Bang chúng chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, sau đó cả người chấn động,
hoảng sợ phát hiện toàn thân chân khí đã bị biến mất, hoàn toàn biến thành
người bình thường.

Nguỵ Lâm Lưu Phong chỉ thấy mỹ nhân xinh đẹp chợt loé lên, chỉ còn lại một
mình mình, còn những người khác đều sắc mặt tái nhợt cùng ngã xuống đât. Cái
loại tốc độ này đừng nói đến bản thân, ngay cả hoàng thúc của mình cũng không
bằng, không khỏi một trận hoảng sợ. Thiên Hướng đế quốc trừ hoàng tộc ra, khi
nào lại xuất hiện cao thủ cường hãn như vậy. Theo thực lực này thì chỉ hoàng
gia mới có loại cao thủ này. Thánh cô thì càng không cần nói vì tại Bách Cán
Tinh vốn là vô địch.

Mộ Dung Hạ Thu sau khi đánh tan chân khí của các cao thủ Thiên Lang Bang, đối
với Nguỵ Lâm Lưu Phong cũng không biết xử lý thế nào, dù sao thì đây chính là
tộc nhân của đồ đệ mà lão công đã thu nhận. Nghĩ vậy liếc mắt nhìn lão công,
thấy hắn gật đầu để cho tự mình xử lý.

Trầm ngâm một hồi, Mộ Dung Hạ Thu thản nhiên nói:
- Nể mặt gia tộc trưởng bối của ngươi nên ta không so đo với ngươi, bất quá
từ nay ta không muốn thấy loại chuyện tương tự thế này xảy ra, nếu không,
hừ...

Nguỵ Lâm Lưu Phong tự biết hôm nay mình tự lao đầu vào tường sắt. Hắn cũng
không ngốc, vừa mới nhìn thấy bọn họ không có vẻ bối rối sợ hãi, hắn cho rằng
bọn họ là những người không biết thế sự, nhưng khi chứng kiến tốc độ của Mộ
Dung Hạ Thu hắn hiểu là mình đã sai. Bọn họ không phải như vậy, chẳng qua là
hắn tu vi thấp kém nên không thể nhìn thấu thực lực của họ.


  • Vãn bối nhớ kỹ! Ba vị tiền bối, đêm đã khuya, vãn bối xin cáo lui.
    Nguỵ Lâm Lưu Phong cung kính nói.


  • Ân! Còn những người các ngươi, nên giải tán bang phái, làm lại cuộc đời đi.
    Mộ Dung Hạ Thu từ từ nói.


  • Tạ tiền bối khai ân không giết!
    Thiên Lang bang chúng mọi người cùng nói. Lưu Phong Vương gia có tiên pháp
    cũng không phải đối thủ, bọn họ làm sao dám không nghe lệnh. Mọi người lạy tạ
    Mộ Dung Hạ Thu, sau đó theo Nguỵ Lâm Lưu Phong rời đi.


Đợi mọi người đi khỏi, Mộ Dung Hạ Thu mới cầm tay Âu Dương Gia Vũ lắc lắc nói:
- Lão công, ta xử lý như thế nào?

Âu Dương Gia Vũ cười, gật đầu nói:
- Xử lý như vậy là tốt rồi. Nếu ta đoán không lầm thì một lát nữa tiểu đồ nhi
hẳn sẽ đến tìm.


  • Sư phụ, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ sư muội có thể vì Lưu Phong Vương gia
    xuất đầu đòi công đạo?
    Nguyễn Tuệ Tư chớp mắt hỏi.


  • Nha đầu ngươi, không bao giờ chịu suy nghĩ, hỏi sư nương ngươi đi.
    Âu Dương Gia Vũ nói.


Nguyễn Tuệ Tư không giận dỗi, lôi kéo Mộ Dung Hạ Thu nói:
- Sư nương, sao sư phụ lại nói lát nữa sư muội sẽ tìm tới?


Bách Thế Trùng Tu - Chương #30