Hầu Phủ Tru Cường Địch Hồi Gia Phụ Tử Hoan


Người đăng: tieulongkute

Khoảng đầu tháng chín, có hai kỵ sĩ từ phương Bắc xuống, dừng cương trước cửa
Tổng đàn Hoàng Phong bang. Họ chính là Trường Mi thư sinh Thượng Quan Nhẫn và
Lã Bất Thành.

Tử Khuê sợ rằng Long Vân bảo cho nội gián đến đầu quân Hoàng Phong bang nên
vẫn giữ nguyên vỏ bọc Trường Mi. Chàng không sợ nhận diện vì ngoài đôi chân
mày quái dị, mặt chàng hiện nay rất đen và hốc hác. Năm tháng trời bôn ba trên
thảo nguyên Hoàng Thổ đã khiến chàng sụt mất mười mấy cân thịt. Lúc này, Tử
Khuê còn gầy guộc hơn hồi mới hạ sơn.

Trong lúc chờ tên võ sĩ gác cổng mang bái thiếp vào trong bẩm báo, Tử Khuê đảo
mắt quan sát khắp nơi. Chàng phát hiện chốn này đã được sửa sang lại và xây
thêm rất nhiều phòng ốc để có thể chứa cả ngàn người.

Tử Khuê thở dài, hiểu rằng Thiên Kim chỉ hoài công và tốn kém mà thôi.

Đám hào kiệt ô hợp kia chẳng thể nào địch lại bọn kiếm thủ thiện chiến của
Long Vân bảo.

Nữ Hầu tước và Phá Sơn Quyền Trình Kim Các đã ra đến. Chắc là sự xuất hiện của
Lã Bất Thành đã làm họ kinh ngạc và nghi hoặc.

Quả nhiên, Trình Thiên Kim xẵng giọng nói ngay :


  • Lã Bất Thành! Phải chăng lão Nam Thiên Tôn sai ngươi đến đây làm nội gián?

Dường như sau tai họa của nhà chồng, cái tính nết Trình Thiên Kim đã trở về
với nữ Hầu tước.

Da dẻ của Lã Bất Thành cũng đen chẳng kém gì Tử Khuê, nên khó biết được gã có
nổi giận hay không. Bất Thành điềm đạm phúc đáp :


  • Hầu gia chớ hiểu lầm! Bần đạo đã ly khai Nam Bắc bang từ hồi tháng ba. Hơn
    nữa, hiện nay Từ sư thúc liên minh với kẻ đã sát hại gia sư thì bần đạo sao có
    thể ở lại Lĩnh Sơn được nữa. Bần đạo xin thể trước vong linh tiên sư rằng đến
    đây với tất cả tấm lòng.

Trình Kim Các xen vào :


  • Nhưng sao các hạ không tìm đến nương tựa Lôi Đình thần cung hoặc Long Vân
    bảo? Với bản lãnh võ công của các hạ thì lo gì không được hai nơi ấy trọng
    dụng.

Câu hỏi này rất khó trả lời, nhưng Lã Bất Thành đã có chỗ sở cậy, thản nhiên
chỉ vào tay nải trên vai trái :


  • Bần đạo có mang theo vật bảo chứng, song không thể đưa ra tại chốn này.
    Chẳng lẽ Hoàng Phong bang thế mạnh người đông mà không dám để bần đạo vào nhà?

Thiên Kim bị khích tướng, cười nhạt bảo :


  • Mời nhị vị nhập trang! Nhưng nếu dối gian thì đừng hòng sống sót mà ra khỏi
    đây.

Chủ khách cùng vào khách sảnh ở sân trước. Thấy chỉ có vài tỳ nữ, họ Lã yên
tâm mở tay nải, để lộ ra những đoạn rễ cây. Sau đó, gã lấy ra một phong thư
dán kín trao cho Thiên Kim.

Nữ Hầu tước đọc xong, xem xét dấu ấn triện rất kỹ lưỡng. Nàng cũng có một cái
như thế, chỉ khác tên nên dễ dàng phân biệt giả chân.

Nét mặt Thiên Kim dịu đi và ánh mắt chợt buồn rười rượi. Nàng bâng khuâng nói
:


  • Tấm chân thành của Tiêu Hầu quả là đáng quý. Nhưng dẫu cho mớ rễ cây này có
    công hiệu cũng vô ích. Những người khỏe mạnh, võ công cao cường mà còn không
    thoát chết, huống chi kẻ bệnh hoạn như Quách lão gia.

Rồi nàng nhìn thẳng vào mặt Lã Bất Thành :


  • Đã có lời bảo chứng của Ngân Diện Hầu thì ta sẽ thu nhận đạo trưởng và giao
    cho chức vụ hộ pháp Hoàng Phong bang, Nàng lại nhìn sang Trường Mi thư sinh và
    cau mày hỏi Bất Thành :


  • Sao các hạ lại đồng hành với một người vốn ở tận cùng đất Hoa Nam này?


Bất Thành đáp :


  • Hồi giữa tháng ba, bần đạo rởi bỏ núi Lĩnh Sơn, lang thang xuống phía nam,
    khi đến Tín Dương thì rỗng túi, sắp phải đi ăn mày. May thay, bần đạo được
    Thượng Quan thí chủ đây cưu mang, cùng nhau trở lại Hoa Bắc. Mong Hầu gia nể
    mặt bần đạo thu nạp luôn Trường Mi thư sinh.

Tuy hơi xem thường bản lãnh của Thượng Quan Nhẫn, song Thiên Kim cũng nghe lời
Bất Thành.

Hai người được Phá Sơn Quyền đưa xuống khu hậu viện, nơi ăn ở của bọn hào kiệt
mới đầu quân. Trong bữa cơm chiều, Tử Khuê đếm được khoảng hai trăm người, đều
là những hảo hán người Hà Nam. Có lẽ Phá Sơn Quyền cũng sợ nội gián nên đã lựa
chọn cẩn thận.

Hầu hết bọn họ đều có mặt ở Độc Nha sơn nên biết Lã Bất Thành là ai. Do đó, họ
rất tôn kính Lã Bất Thành, song lại thờ ơ với Trường Mi thư sinh.

Ngay đêm hôm ấy, Tử Khuê vượt tường Tổng đàn sang Hầu phủ do thám. Chàng nuôi
hy vọng rằng người thân của mình còn sống sót, chạy về nương náu Hầu phủ. Và
việc Thiên Kim chiêu binh mãi mã chỉ là để đánh lạc hướng kẻ thủ.

Trong cuộc sống vợ chồng, Thiên Kim đã có lần kể lể cho Tử Khuê nghe về cái
cách nàng điều hành Hoàng Phong bang để khoe tài cầm quân. Nhờ vậy mà chàng
biết rõ cả qui luật tuần tra canh gác Hầu phủ cũng như những nơi trọng yếu.
Hơn nữa, chàng đã từng đến đây một lần.

Ban đêm, đàn Độc Phong không làm việc, nên số người canh phòng tăng lên gấp
bội. Nhưng với số tu vi hiện tại, khinh công của Tử Khuê còn cao cường hơn cả
Trác Thanh Chân. Khi chàng hoán vị từ bụi hoa này đến lùm cây khác thì tốc độ
nhanh như gió, thân ảnh chỉ còn là một bóng mờ. Vì vậy, mặc cho khắp nơi chập
chờn đèn đuốc, Tử Khuê vẫn êm ái vượt qua đại hoa viên, luồn đến phía sau dãy
bắc sương.

Hầu phủ được xây dựng theo lối Tứ hợp viện truyền thống, chỉ khác ở chỗ sân
trước rất rộng để chứa xe cộ của khách. Vì Hoàng Phong Hầu đời thứ nhất là
người thích tiệc tùng, tháng nào cũng có một hai đại yến và gần chục tiểu yến
song đến đời Thiên Kim thì dứt vì nàng là phận gái.

Nhắc lại Tử Khuê mau chóng áp sát rồi phi thân lên mái ngói lướt mau đến vị
trí có ngọa phòng của Trình lão thái. Khuê phòng của Thiên Kim cũng ở cạnh
đấy.

Lúc này mới là giữa canh hai, mẹ con họ chưa ngủ, đang trò chuyện trong phòng
Hầu tước lão phu nhân. Tử Khuê liền nằm xuống, áp tai vào khe ngói.

Tim chàng đập loạn lên khi nghe nhạc mẫu nói :


  • Kim nhi! Tuy chẳng rõ mớ rễ cây tiên đào kia có công dụng gì hay không, con
    vẫn phải cấp tốc mang đến Hứa Xương để Quách lão gia dùng thử.

Thiên Kim vâng dạ và thở dài rầu rĩ :


  • Cũng may mà Thanh Chân dù si ngốc vẫn biết cõng lão gia đào tẩu, tìm đến
    nhà Nhị thư của Khuê ca. Nhưng khổ nỗi, Chân muội không biết gì về an nguy của
    những người khác, ả chỉ nói thêm rằng gia nương bị đánh trọng thương, nhưng
    sau đó thế nào thì không rõ.

Nghe xong, trong lòng Tử Khuê lóe lên niềm hy vọng. Thanh Chân có thể cứu được
phụ thân chàng thì những người còn lại cũng có cơ may sống sót.

Tang Đông Dã, đệ tử của Địa Thần đã bố trí một thông lộ bí mật từ hầm ngầm trổ
ra bờ sông Thạch Lương hướng tây.

Dưới kia, Thiên Kim nói tiếp :


  • Sáng mai, hài nhi sẽ sai Tiểu Trinh và Tiểu Huệ đem rễ cây tiên đào đi Hứa
    Xương.

Tử Khuê tự nhủ rằng sẽ đi theo bảo vệ. Chàng cũng đang định đến đấy để diện
kiến phụ thân mình.

Chàng vừa nhỏm dậy để quay về thì thấy thấp thoáng trên mái ngói dãy tây sương
có bóng đen. Chắc chắn gã cũng từ Tổng đàn Hoàng Phong bang mò sang đây và
chính là nội gián Long Vân bảo.

Tên hắc y ấy thân hình nhỏ thó và có bản lĩnh khinh công cực kỳ linh diệu. Nếu
không, gã đã chẳng vượt qua nổi sự tuần tra nghiêm mật của bọn đệ tử Hoàng
Phong bang. Giờ đây, gã lom khom bước đi êm ái như mèo, cứ vài trượng thì dừng
lại cuối xuống như để nhặc vật gì đó.

Mái ngói Hầu phủ không chỉ có hai mặt dốc mà là sự liên kết giữa nhiều mái
nhỏ, lối kiến trúc này tạo nên tính thẩm mỹ và cả sự thông thoáng. Nhưng cũng
chính vì thế mà khách dạ hành được che chắn không sợ người ở dưới nhìn thấy.
Do đó, gã hắc y kia ung dung mà hành động.

Tử Khuê không hiểu gã đang làm gì nên đã ẩn mình kín đáo và căng mắt quan sát.
Khi hắn ta lần sang đến nóc của dãy bắc sương, Tử Khuê mới ngã ngửa. Thì ra gã
hắc y đã lần lượt đặt những vật tròn tròn dài độ nửa gang tay xuống mái ngói
và những vật ấy được nối với nhau bằng một sợi dây.

Tử Khuê toát mồ hôi, thức ngộ rằng đấy là hỏa dược. Cài xong, đối phương chỉ
cần đốt một đầu dây dẫn hỏa là Hầu phủ sẽ tan tành. Thuốc nổ không những đánh
sập nhà cửa mà còn gây ra đám cháy. Chàng nghiến răng căm hận, linh cảm rằng
Quách gia trang cũng bị tàn phá theo phương pháp này, và hung thủ là gã khốn
kiếp kia.

Tử Khuê cố nén lòng ẫn nhẫn chờ đợi và suy tính kế hoạch đối phó. Cuối cùng gã
hắc y lần đến gần vị trí của chàng. Trơng chớp mắt, Tử Khuê đã phong tỏa huyệt
đạo đối phương mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Chàng đặt cái xác cứng
đờ ấy nằm xuống mái ngói rồi lướt đi, thu lượm toàn bộ những thỏi hỏa dược vào
túi vải mà gã chết tiệt kia dùng đựng chúng.

Sau đó, Tử Khuê quay lại lục soát người gã, tìm thấy một chiếc hỏa tập và một
cây pháo hiệu. Đây là loại pháo bông phóng bằng tay, gồm một đoạn ống tre dài
độ gang tay, đuôi có ba cánh mỏng và dây dẫn hỏa ngắn. Pháo hiệu trong quân sự
thì lớn hơn, kết hợp với pháo thăng thiên để có thể bay cao.

Tử Khuê cân nhắc một lúc lâu, hiểu rằng phải tìm chỗ kín đáo mà khai thác gã
này bằng cực hình thì mới mong moi được kế hoạch của phe địch.

Chàng liền vác gã hắc y và túi hỏa dược đi ra rìa ngói phía sau. May sao, Tử
Khuê nhìn thấy Phá Sơn Quyền đang đi kiểm tra các chốt canh. Chành mừng rỡ gọi
nhỏ :


  • Trình Phó bang chủ!

Trình Kim Các giật bắn mình, ngước lên nhìn và cảnh giác đặt tay vào chuôi
đao. Tử Khuê nhảy xuống nói mau :


  • Tại hạ đã bắt được gian tế đang cài hỏa dược. Xin Trình lão đừng làm kinh
    động vì có thể còn vài tên nữa.

Hai thủ hạ tháp tùng có xách theo đèn lồng nên Trình lão đã sớm nhận ra Trường
Mi thư sinh. Nghe nhắc đến hỏa dược, Phá Sơn Quyền lạnh cả gáy, song vẫn thận
trọng hỏi lại :


  • Làm sao các hạ vào được đến tận chốn này?

Tử Khuê cười nhạt :


  • Tôn giá chớ hỏi tại hạ mà hãy hỏi gã gian tế. Hắn đi trước, tại hạ chỉ bám
    theo sau. Còn vì sao không bị phát hiện thì tại hạ chẳng rõ.

Trình Kim Các thẹn đỏ mặt, biết rằng mình chưa hoàn thành trách nhiệm bảo vệ
Hầu phủ.

Lão ngượng ngùng bước lên hành lang, gõ cửa sau dãy bắc sương mà gọi Thiên
Kim. Ả tỳ nữ Tiểu Huệ ra mở chốt, miệng ngáp dài.

Nữ Hầu tươc cũng đã từ phòng Trình lão thái chạy về. Nàng tái mặt khi xem xét
những thỏi hỏa dược và lên tiếng cảm tạ Thượng Quan Nhẫn.

Tử Khuê nóng ruột khoa tay :


  • Bang chủ chớ bận tâm. Việc cần làm ngay bây giờ là tìm hiểu xem kế hoạch
    của Long Vân bảo thế nào.

Rồi chàng ngồi xuống lột khăn che mặt của gã hắc y, để lộ một dung mạo khá
quen thuộc với Phá Sơn Quyền. Trình lão thảng thốt kêu lên :


  • Vũ Dương Hắc Yến Khúc Giác Lượng! Khốn nạn thực! Không ngờ con trai của
    bằng hữu lão phu lại làm giam tế cho Long Vân bảo.

Tử Khuê để mặc lão tha hồ ân hận, xấu hổ với Thiên Kim. Chàng giải huỵêt mê
cho tù binh rồi quắc mắt hăm dọa :


  • Này Khúc Giác Lượng! Ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ để lát nữa thực thà
    khai báo.

Dứt lời, chàng thi thố ngay thủ pháp “Phân Cân Thác Cốt” đã học được của Dịch
Quan San. Gã cho rằng chàng quá hiền lành, khi cần thiết sẽ không đủ thủ đoạn
để hỏi cung, nên đã bắt chàng phải học cách tra tấn dã man này.

Tử Khuê lạnh lùng bẻ trặc tất cả những khớp xương ở tứ chi đối phương, gồm
khớp vai, khớp cùi chỏ, khớp cổ tay, khớp háng, khớp đầu gối và khớp cổ chân.

Thân hình cong vẹo, dị dạng của Vũ Dương Hắc Yến co giật liên tục, mắt trợn
trắng, mặt nhăn nhó, biểu hiện nỗi đau đớn cực độ. Do bị phong tỏa quai hàm
nên nạn nhân không la hét được, chỉ phát ra những tiếng rên siết thê lương nho
nhỏ.

Trình Thiên Kim phải quay đi chẳng dám nhìn thảm trạng khủng khiếp ấy. Nàng
còn thầm chê trách Trường Mi thư sinh là kẻ tàn nhẫn thái quá.

Thấy mồ hôi kẻ gian tế toát ra như tắm, và cả nước tiểu cũng vãi ra khai rình,
Tử Khuê bèn giải tỏa cực hình. Chàng sửa luôn khớp quai hàm của họ Khúc rồi
nghiêm giọng hỏi :


  • Phải chăng bọn Long Vân bảo đang mai phục bên ngoài Bạch Ngưu trấn?

Vũ Dương Hắc Yến thiểu não gật đầu. Tử Khuê hỏi thêm rất nhiều câu và được
Khúc Giác Lượng khai báo đầy đủ. Đòn tra tấn lúc nãy còn đáng sợ hơn cái chết,
gã chẳng hề muốn kinh qua lần nữa.

Giữa canh ba, pháo hiệu từ nóc Hoàng Phong Hầu phủ bay vút lên không trung,
tỏa ánh sáng xanh trong chốc lát rồi tắt ngay. Nhưng ám hiệu ngắn ngủi ấy cũng
đủ để đội quân hắc y đang ẩn nấp ở cánh rừng phía tây Hầu phủ tràn đến như
nước lũ.

Chúng đi vào con đường nhỏ chạy dọc tường bắc Tổng đàn Hoàng Phong bang và Hầu
phủ. Hai cơ ngơi này tọa lạc kề bên nhau, cùng quay mặt về hướng nam. Hầu phủ
thì nằm sát đường trục chính Bắc - Nam của Bạch Ngưu trấn, còn Tổng đàn ở
hướng tây Hầu Phủ.

Do đó, một toán hắc ý đông độ trăm tên đã nhảy qua tường sau Tổng đàn, và số
còn lại vẫn thẳng tiến để tập hậu Hầu phủ.

Chúng biết rằng sẽ gặp phải sức kháng cự của phe chủ nhà, song không ngờ đệ tử
Hoàng Phong bang lại yếu đuối và nhút nhát đến thế. Họ vừa đánh vừa chạy,
miệng la bài hải, trông rất tội nghiệp. Nhờ vậy mà cả hai toán hắc y đều mau
chóng vào cả trong vườn hoa lớn, phía sau Hầu phủ cũng như Tổng đàn.

Đến lúc ấy, phe chủ nhà không chạy nữa mà lập thành phòng tuyến chung quanh
bìa hoa viên mà kháng cự.

Bọn hắc y chưa kịp nghi ngờ thì hỏa dược dưới chân bùng nổ. Những gì Vũ Dương
Hắc Yến gài trên nóc Hầu phủ va Tổng đàn Hoàng Phong bang đã được sử dụng để
đón tiếp kẻ địch.

Đất cát, hoa cỏ trong vườn hoa bị cày xới, bắn văng tung tóe phủ đầy những thi
thể áo đen. Những ống hỏa dược ấy không nổ cùng một lúc, do tốc độ cháy của
dây dẫn nên một nửa quân số hắc y đã kịp quay đầu bỏ chạy.

Nhưng vòng vây đã khép chặt và vô cùng kiên cố. Bất cứ kẻ nào xông ra khỏi bẫy
cũng đều bị chặn lại.

Do lời cung khai của Khúc Giác Lượng mà Phá Sơn Quyền đã thâu tóm được tám tên
nội gián nữa, trong Tổng đàn Hoàng Phong bang. Và giờ đây, lực lượng bên ấy do
Lã Bất Thành thống lĩnh, thi hành kế mai phục.

Tình trạng hai nơi khá giống nhau, chỉ khác ở chỗ số đại cao thủ tiến vào Hầu
phủ nhiều hơn. Lã Bất Thành chỉ phải đối phó với một cường địch có võ công cao
cường.

Đó là một hắc y nhân đầu trùm kín bằng túi vải, chỉ chừa hai lỗ mắt nên không
rõ tuổi tác. Hắn có thân hình vạm vỡ, cầm một thứ vũ khí khá lạ mắt. Nó giống
như đoản côn nhưng đầu lại gắn một đoạn thép nhọn, sắc hai bề. Nghĩa là cây
côn kia có thể đâm và chém.

Gã cầm côn nọ may mắn không bị thương bởi hỏa dược, hung hãn xông đến phá vây.
Hai hảo hán Hà Nam đứng ở vị trí ấy, liên thủ đối phó với cây đoản côn đen sì.
Song hắc y nhân thần lực kinh hồn, chỉ quét một đường côn đã đánh văng hai
thanh trường kiếm và sấn tới thọc mũi thép vào ngực họ.

Lã Bất Thành vốn đứng sau hai hảo hán Hà Nam vội vươn dài trường kích đâm vào
mặt kẻ địch. Hắc y nhân đành phải bỏ mục tiêu, vung côn đỡ thế kích thần tốc
ấy.

Hai thanh thép nặng chạm nhau chát chúa và hắc y nhân bị đẩy lùi ra sau. Lã
Bất Thành chiếm được tiên cơ, ập đến tấn công bằng chiêu “Điêu Thuyền Hí
Thủy”. Những thế đâm, chém, móc của cây ngân kích nối nhau bay ra với tốc độ
rất nhanh, liên miên bất tuyệt, phong tỏa toàn bộ thân trên đối thủ.

Hắc y nhân trụ tấn, múa tít vũ khí mà chống trả, đoản côn bay vù vù, thế thức
ảo diệu tuyệt luân, hóa giải được chiêu kích của Lã Bất Thành. Nhưng thứ côn
thuật thượng thừa kia chỉ xuất phát từ Thiếu Lâm tự và Lã Bất Thành đã đoán ra
lai lịch đối thủ.

Việc Thiếu Lâm Thần Côn Lã Hoa Dương gia nhập Long Vân bảo không làm cho Bất
Thành ngạc nhiên bằng sự tăng tiến công lực của kẻ phản đồ. Qua va chạm vũ
khí, Bất Thành phát hiện công lực Hoa Dương đã cao hơn trước hai bậc, một hiện
tượng không thể có trong điều kiện bình thường. Trừ phi gã may mắn gặp được kỳ
trân dị dược, Nhưng ngược lại, kích pháp của Bất Thành cũng tinh xảo hơn xưa,
nhờ sự chỉ giáo của Tử Khuê. Chàng đã đem đạo biến hóa ra giảng giải và do bản
chất thuần phác, mộc mạc mà gã đã ngộ được phần nào, đường kích tiêu dao tự
tại, ảo diệu tuỵêt luân.

Đêm nay, Bất Thành phấn khởi so tài với kẻ địch xứng tay là Lã Hoa Dương, thép
chạm thép vang rền, song phương quần thảo kịch liệt, ra đòn như chớp giật, vô
cùng hào hứng.

Dần dà, Lã Bất Thành cũng chiếm được thượng phong, song chưa muốn kết liễu
trận đấu. Chẳng mấy khi gã được đánh sướng tay đến thế. Hơn nữa, phe nhà đang
đắc thắng sắp giết sạch bọn hắc y, gã không cần phải giúp đỡ họ.

Mặt trận bên Tổng đàn Hoàng Phong bang là thế, giờ chúng ta sang Hầu phủ xem
sao. Trước đây, hai cơ ngơi ấy thông nhau ở phần đuôi, nhưng sau này, chiêu mộ
thêm anh tài. Nữ Hầu tước đã cho xây thêm tường để hai bên hoàn toàn cách
biệt.

Tương tự như Thiếu Lâm Thần Côn, ba đại cao thủ khác của Long Vân bảo cũng
không trúng đòn hỏa dược, chỉ xây xát chút đỉnh. Nhưng có lẽ ỷ vào võ công cao
cường hoặc do lệnh của Long Vân Tú Sĩ, họ không tìm cách thoát thân mà lại
xông thẳng về phía Nữ Hầu tước Thiên Kim.

Sáu đệ tử Hoàng Phong bang lập tức chặn ba người ấy lại, song đều bị đánh
văng, thọ thương gần hết. Công lực và kiếm thuật của ba hắc y nhân nọ quả thật
là đáng sợ.

Không để thủ hạ tiếp tục liều mình, Nữ Hầu tước và Phá Sơn Quyền lướt tới tấn
công hai kẻ địch, kẻ thứ ba do cặp tỳ nữ Tiểu Huê, Tiểu Tinh phụ trách.

Thanh bảo đao dũng mãnh cảu Trình Kim Các đã cầm chân được đối thủ.

Đường đao hùng mạnh, trầm ổn và kín đáo này là kết quả của mấy chục năm khổ
luyện. Trình lão lại là người điều độ, không ham tửu sắc nên công lực tuần tự
tăng tiến theo tuổi tác, chẳng hề suy giảm. Địch thủ của Phá Sơn Quyền đã phải
kinh ngạc trước tài đánh đao của một người vốn nổi danh về quyền thuật.

Bị bất ngờ nên nhất thời thất thế, gã ta nghiến răng vũ lộng trường kiếm đỡ
đòn và thọc những thức đâm thần tốc vào mặt đối phương. Nhưng Phá Sơn Quyền đã
hạ thấp tấn để tránh né và quét một đao sấm sét, khiến gã hắc y phải mau mau
thoái hậu, thoát cảnh thân đứt làm đôi. Càng đánh lâu gã càng bị lép vế, song
vẫn cố cầm cự để chờ sự hỗ trợ của đồng đảng.

Quả đúng là hai hắc y nhân kia đang ở thế thượng phong, khi đối phó với lũ đàn
bà con gái. Gân cốt nữ nhân vỗn nhỏ và mảnh mai, cơ bắp kém nở nang, sức lực
thua xa bọn đàn ông dù cũng cùng một thời gian luyện tập. Huống chi, Trình
Thiên Kim tuổi trẻ, có ít năm tu vi hơn đối thủ nàng. Nàng chỉ còn cách dựa
vào thân pháp linh hoạt và sự ảo diệu của kiếm pháp cộng với tính khí cương
cường, bất khuất.

Nữ Hầu tước đã phối hợp nhuần nhuyễn hai pho Hoàng Phong và Thành Long kiếm
pháp, ngang nhiên đương cự với một lũ địch mạnh hơn. Đây cũng là một ngạc
nhiên dành cho phe Long Vân bảo. Trước đây, họ cứ nghĩ Bang chủ Hoàng Phong
bang tài nghệ tầm thường, chỉ ỷ lại vào tước Hầu phủ và lũ ong độc.

Hai lỗ mắt trên túi vải trùm đầu của bọn hắc y được khoét khá rộng, để không
làm cản trở nhãn tuyến. Nhờ vậy mà Thiên Kim có thể nhìn thấy dôi chân mày
điểm bạc của kẻ địch. Nàng thầm chột dạ vì biết đối phương là cao thủ lão
làng, công lực hơn mình đến mấy bậc. Nàng bèn thận trọng hơn, tránh những đòn
đọ sức mà thiên về biến hóa, nên tạm thời duy trì được thế quân bình.

Nhưng vị kiếm khách già cả kia lại không chấp nhận đứng ngang hàng với kẻ hậu
sinh. Lão dồn thêm chân khí vào hữu thủ, loang kiếm nhanh như chớp giật, tấn
công ồ ạt ả nhãi ranh họ Trình bằng những đòn hung hãn và độc ác phi thường.
Hỏa hầu “Long Vân kiếm pháp” của lão còn cao hơn anh em nhà Vân Nam song hiệp.

Thiên Kim không sao địch lại, liên tiếp bị đẩy lùi. May mà có vài nam đệ tử
Hoàng Phong bang xông vào liên thủ nên tình hình không đến nỗi quá tệ.

Nhưng hoàn cảnh của hai ải tỳ nữ Tiểu Trinh - Tiểu Huê thì bi đát hơn, dẫu đã
có sự hỗ trợ của ba bốn đồng đội. Đông đảo không hoàn toàn đồng nghĩa với ưu
thế. Nhất là trong trường hợp vây đánh một người, trận địa khá hẹp, dễ vướng
tay nhau. Cho nên, ngoài tác dụng xa luân chiến, đám đông chẳng dễ gì áp đảo
ngay được một kẻ có bản lãnh cao siêu. Dẫu từ xưa đã có câu “Mãnh hổ nan địch
quần hồ”. Song thực ra, con cọp chỉ bỏ chạy chứ không hề chết. Tất nhiên, nó
đã giết không ít cáo chồn.

Ở đây cũng thế! Lão hắc y nhân này ung dung đối phó với đám hậu bối võ nghệ
kém cỏi, trong chốc lát đã lần lượt đả thương Tiểu Trinh - Tiểu Huệ và hai
tráng đinh khác. Có thể lúc đầu lão ta còn chút nương tay với hai cô gái chỉ
đáng tuổi con mình. Nhưng khi thấy họ không biết thân phận cứ lăn xả vào không
để lão rảnh tay trợ giúp đồng đảng, hắc y lão nhân liền nổi giận, xuất chiêu
cực kỳ ác độc. Trường kiếm bay vun vút trong gió thu, phát ra những âm thanh
xoèn xoẹt như xé lụa, đánh văng Tiểu Huệ và chụp lấy Tiểu Trinh.

Ả tỳ nữ trung thành của Thiên Kim đã rơi kiếm, chỉ còn chờ chết. Nhưng trong
khoảnh khắc thập tử nhất sinh ấy, có ai đó đã đến bên xô Tiểu Trinh ra khỏi
vùng nguy hiểm, đồng thời vung gươm giải phá chiêu kiếm quyết liệt của hắc y
nhân.

Lão áo đen phát hiện mũi kiếm của kẻ mới đến như đốm hàn tinh bắn vào ngực
trái mình, đành phải nghiêng mình tránh đòn, rồi phản công bằng ba thức đâm
nhanh và chuẩn xác. Song chàng trai trẻ có cặp lông mày cổ quái kia chẳng chút
bối rối, vung gươm đỡ gạt rất dễ dàng. Sau đó, Trường Mi thư sinh tấn công tới
tấp, lưỡi kiếm dường như biến mất, chỉ còn là một dải lụa thật mờ ảo vây bủa
trên thân địch thủ.

Hắc y lão nhân cảm thấy hơi lạnh tỏa đến ào ạt và trước mặt mịt mùng kiếm ảnh
thì biết rằng đã gặp phải một tay gươm xuất chúng. Không thể hóa giải được
chiêu kiếm kỳ tuyệt kia, lão áo đen chỉ còn cách thủ tấn lùi một bước để tránh
bớt nhuệ khí, rồi dồn toàn lực vào chiêu “Long Quyển Phù Vân”.

Đây là chiêu phòng thủ hữu hiệu nhất trong pho “Long Vân kiếm pháp”, thanh
gươm trên tay lão nhân loang nhanh đảo lộn tựa rồng cuốn mây, dệt nên màn lưới
thép kín đáo như bưng, dẫu mưa rào cũng chẳng thể lọt qua.

Không có những thức đâm theo phương pháp “Dĩ công vi thủ”, chiêu này chỉ nhằm
mục đích chặn đứng nhịp tấn công của đối thủ. Vũ khí của địch chạm vào lưới
kiếm sẽ bật ra, sai lệch quỹ đạo đã định, chiêu thức gián đoạn.

Đạo lý ấy không sai, song vẫn có ngoại lệ. Kiếm của Trường Mi thư sinh chập
chờn bay lượn, bám trên bề mặt lưới thép do chiêu “Long Quyển Phù Vân” tạo ra,
tuy có va chạm song rất hời hợt, nhẹ nhàng. Và trong chớp mắt, như chú muỗi
tìm ra lỗ thủng trên màn trướng, lưỡi gươm ấy chui qua sơ hở đâm thủng tâm
thất lão áo đen.

Nạn nhân rú lên thảm khốc, buông gươm ôm vết thương mà gục ngã, mắt trợn trừng
đẩy vẻ kinh ngạc.

Tử Khuê trong vai Trường Mi thư sinh chẳng có thời gian để bất nhẫn, vội tung
mình bay chếch về phía trận địa của nữ Hầu tước. Nàng đã trúng một kiếm vào
vai trái và sắp mạng vong bởi chiêu kế tiếp của đối thủ.

Tử Khuê hóa thành đám mây bạc pha sắc hồng, do lưỡi kiếm sáng như gương phản
chiếu ánh đuốc. Kiếm kình vù vù chấn động không gian tựa sấm rền, vì chàng đã
đánh chiêu “Lôi Nộ Bình Sa”, một trong những chiêu cuối của pho “Lôi Đình kiếm
pháp”.

Những người hiếu võ chẳng bao giờ gián đoạn việc rèn luyện. Trong mấy tháng
vừa qua, dẫu phải gian nan rong ruỗi dặm dài, Tử Khuê vẫn không ngừng suy nghĩ
về kiếm thuật. Kiếm đạo là biển mặn mênh mông, còn kiếm thuật tựa như nước
ngọt và lương thực. Càng mang theo được nhiều hành trang, người kiếm sĩ càng
đi được xa và có thể đến được bờ bên kia.

Tử Khuê rất xem trọng pho “Lôi Đình kiếm pháp”, bởi nó đứng đầu hàng ngũ của
loại kiếm thuật dương cương. Trong khi “Thanh Long kiếm pháp” mang tính âm
nhu. Nếu chàng hòa hợp được âm dương, cương nhu thì sẽ tiến được một chặng
đường dài trên kiếm đạo.

Mộng ấy chưa thành, song hiện tại Tử Khuê đã tinh thuần “Lôi Đình kiếm pháp”,
hỏa hầu chỉ kém Trác Đế Quân mà thôi. Cho nên, chiêu “Lôi Nộ Bình Sa” đã đạt
đến uy lực tận cùng, mãnh liệt tựa nhát búa của Lôi Thần giáng xuống đầu kẻ
địch.

Lão già xấu số ấy vội cử gươm chống đỡ bằng chiêu “Ngưỡng Tảo Không Vân”,
trường kiếm vươn cao cản lùi cây kiếm thép đang ập xuống. Lần này, do kiếm
pháp Lôi Đình là cương mãnh nên gươm chạm gươm kịch liệt, chát chúa ghê người.
Và ngay sau đó có tiếng rú đau đớn của hắc y nhân. Tay phải lão thì cụt, họp
sọ thì thủng sâu ở vị trí huyệt Bách Hội.

Hai cái chết rùng rợn liên tiếp của đồng đảng khiến lão hắc y thứ ba bấn loạn
tâm can, lộ sơ hở lớn và bị Phá Sơn Quyền chém đứt đôi.

Đầu canh hai đêm rằm tháng chín, có một bóng đen vượt tường sau Lã gia trang,
trong thành Hứa Xương, cơ ngơi này nằm trên đường Hoa Đà, mặc dù mộ của vị
thần y thời Tam Quốc lại ở ngoài thành.

Mã trang chủ tên gọi Đông Cao, chính là rể thứ hai của nhà họ Quách.

Khác với gã chết tiệt Nhâm Đức Tín, chồng của Quách Đại tiểu thư Thu Dung, Mã
Đông Cao rất hiền lành, trung thực và hết lòng tôn kính cha mẹ vợ. Có lẽ đó là
lý do khiến Quách Thiên Tường đã bảo Trác Thanh Chân cõng mình đến đây nương
náu. Vả lại, Mã gia trang rất gần doanh trại của Tổng binh Hứa Xương Quách Tử
Xuyên, cháu ruột Thiên Tường.

Quách tổng binh vô cùng hổ thẹn vì không cứu được gia đình của Đại bá phụ
trong đêm cuối tháng sáu vừa rồi. Gã chỉ có thể chuộc lỗi bằng cách cho quân
canh gác Mã gia trang thật nghiêm mật. Và hằng đêm, gã đích thân đến kiểm tra
bọn lính rất chặt chẽ, quyết không để xảy ra sự cố gì.

Nhưng gã đã uổng công vì bóng đen kia khinh công tuỵêt thế, dễ dàng qua mặt
đám lính tuần, nhảy vèo qua tường trang lọt vào hoa viên, dẫu cho ánh trăng
rằm soi sáng khắp nơi. Vị khách dạ hành nọ lại rất thông thuộc địa hình Mã gia
trang, luồn lách qua khu nhà bếp, khu ăn ở của bọn gia nhân, tiến vào hành
lang mặt sau quần thể Tam hợp viện.

Toàn bộ chùa chiền, miếu mạo ở Trung Hoa đều quay mặt về phía Nam.

Nhà cửa bách tính cũng có xu hướng ấy song không triệt để lắm. Vì đôi khi bổn
mạng của chủ nhà chẳng hợp với hành hỏa, là phương Nam. Hoặc giả, các hiệu
buôn dọc theo phố chính những nơi thị tứ phải mở cửa ra mặt tiền đường, bất kể
phương hướng nào.

Mã gia trang có vị trí rất tốt. Bởi phố Hoa Đà chạy theo hướng Đông Tây nên
nhà họ Mã vừa có mặt tiền lại vừa có cửa hướng Nam, và mới đủ quy cách kiến
trúc Tam hợp viện.

Dù tam hay tứ thì dãy nhà hướng Bắc luôn là nơi đặt bàn thờ tổ tiên, thần
thánh cũng như chỗ ở của chủ nhân. Dĩ nhiên, kẻ đột nhập kia hiểu điều ấy, tìm
đến trúng phóc phòng the của vợ chồng Mã Đông Cao. Thấy họ đã ngủ khò, gã liền
mò sang phòng xa xa vẫn còn sáng đèn. Qua khe cửa, gã nhìn thấy một lão nhân
mặt vàng võ, hốc hác đang đối ẩm cùng một thiếu nữ áo xanh xinh xắn.

Kẻ đột nhập đã bịt vải đen ngang mặt, đầu quấn khăn che nửa trán, chỉ còn hở
đôi mắt sinh động và lúc này đôi mắt ấy đột nhiên ướt rượt rổi ứa lệ. Té ra gã
không phải thích khách hay đạo tặc mà là chàng trai bất hạnh Quách Tử Khuê,
đang tìm gặp lại cha già, vợ dại.

Tử Khuê yêu thương phụ thân chẳng kém gì mẫu thân. Thậm chí chàng còn cảm thấy
cha mình dễ thân cận hơn là mẹ. Quách trang chủ tính tình phóng khoáng, không
câu nệ tiểu tiết, không cố chấp, luôn thông cảm và che chở cho Tử Khuê.

Tử Khuê đang định gõ cửa thì nghe bên hướng phòng chị mình cso tiếng khua
động. Chàng e rằng anh rể thức giấc nên đành cố đợi thêm một lúc.

Bên trong phòng, cuộc đối ẩm kỳ lạ vẫn diễn ra, Trác Thanh Chân giữ chặt bình
rượu, rót đầy chung của mình song chỉ bố thí cho cha chồng vài giọt.

Thiên Tường nhăn nhó năn nỉ :


  • Hảo tức nữ! Đằng nào lão phu cũng phải chết, sao ngươi lại nỡ bắt ta phải
    nhịn rượu?

Thanh Chân cười hì hì, kiên quyết lắc đầu :


  • Lão gia chẳng thể chết được. Hài nhi nghe Nguyệt lão ứng mộng bảo như thế.

Quách Thiên Tường giận dữ chửi vang :


  • Tổ bà cái lão Lỗ phán quan! Lão là nghĩa huynh của Khuê nhi, sao không báo
    trước để Quách gia tránh khỏi tai họa?

Thanh Chân sợ hãi, ấp úng phân bua :


  • Bẩm lão gia! Vị Nguyệt lão tên Lỗ phán quan ấy cũng tỏ ra hối tiếc, buồn
    rầu và nói cái gì mà quả báo, nghiệp chướng... hài nhi chẳng thể nào hiểu nổi.

Quách trang chủ giật mình, tư lự một lúc rồi lẩm bẩm :


  • Phải chăng lão phu làm việc thiện còn ít? Hay là do năm xưa Lam muội lạm
    sát quá nhiều người?

Ông thở dài nốc cạn chút rượu của mình rồi buồn bã hỏi thêm :


  • Chân nhi! Lão chết toi ấy có nói gì về hạc lạc của Khuê nhi hay không?

Thanh Chân gật đầu :


  • Bẩm lão gia! Lão chết toi...à không, Nguyệt lão bảo rằng Khuê nhi sẽ về
    đúng đêm trăng tròn.

Quách Thiên Tường giật thót mình vừa mừng vừa giận, nói như rên rỉ :


  • Chân nhi ơi là Chân nhi! Hôm nay là ngày rằm, ngươi không nhớ hay sao?

Thanh Chân ngơ ngác đáp :


  • Ừ nhỉ! Để hài nhi mở cửa sau ra xem trăng đã tròn hay chưa?

Nàng rời bàn, bước đến tháo chốt, mở toang cánh cửa thông ra vườn hoa nhỏ phía
sau. Tử Khuê đã chực sẵn cấp tốc điểm Á huyệt của Thanh Chân rồi nói nhỏ :


  • Ta đây! Chân muội chớ làm kinh động mọi người.

Thanh Chân hoan hỉ gật đầu, tự giải khai huyệt đạo rồi che miệng mà cười khúc
khích. Tử Khuê lao đến, quỳ dưới chân cha già, khóc mà nói :


  • Hài nhi chẳng phụng dưỡng song thân, lại còn gây ra họa diệt gia, tội lỗi
    ấy dẫu chết ngàn lần cũng chẳng dám mong được thứ tha.

Quách Thiên Tường mừng đến xa lệ, xoa đầu ái tử, run giọng an ủi :


  • Khuê nhi còn sống là tốt rồi! Tai họa kia là quả báo chứ đâu phải do lỗi
    của ngươi. Con hãy đứng lên đi!

Thanh Chân mau mắn đỡ trượng phu lên và hớn hở nói :


  • Phải mở tiệc mừng mới được. Để tiểu muội đi báo tin vui cho cả nhà biết.

Tử Khuê vội giữ nàng lại và hỏi Quách lão :


  • Bẩm phụ thân! Chẳng hay Mã tỷ phu có thể tin tưởng được hay không?

Thiên Tường gật gù :


  • Đổng Cao khác xa Đức Tín, con cứ yên tâm. Nhưng Chân nhi khoan hãy báo tin,
    để lão phu cùng Khuê nhi chuyện trò một lát cho thỏa lòng.

Ông thò tay vớ bình rượu, chép miệng nói tiếp :


  • Gặp được Khuê nhi, lão phu đã yên lòng nhắm mắt. Nào cha con ta cùng uống
    vài chug!

Sực nhớ đến bệnh trạng của phụ thân, Tử Khuê liền móc trong ngực áo lấy ra một
túi lụa dày khá nặng. Chàng trút ra bàn những viên sáp ong lớn bằng quả nhãn
và hớn hở nói :


  • Phụ thân! Hài nhi không tìm được “Hắc Ngọc tiên đào”, vì cây ấy đã chết
    khô. Nhưng hài nhi đã mang rễ cái của nó về và nấu lấy tinh chất, làm thành
    trăm viên thuốc này. Hài nhi tin rằng chúng sẽ trị được chứng bệnh gan của
    người.

Thanh Chân ứng tiếng ngay :


  • Tướng công nói đúng đấy lão gia! Năm xưa, Tiên mẫu cũng từng nói rằng rễ
    cây tiên đào có dược lực còn tốt hơn quả. Bà hận gia phụ nên không thèm nói
    cho ông ấy biết điều này.

Không ngờ Thanh Chân lại nhớ ra chi tiết cực kỳ quan trọng ấy, khiến Tử Khuê
vui mừng khôn tả. Chàng tát yêu vào gò má hồng hào vì men rượu của Thanh Chân
để biểu lộ sự âu yếm. Sau đó, chàng bóc bỏ lớp sáp ong, đưa viên thuốc trắng
như sữa, ngan ngát mùi hăng hắc cho cha già.

Ỷ có thần dược, Quách trang chủ thản nhiên nhai nát viên thuốc rồi nuốt với
vài hớp rượu.


Bạch Hổ Tinh Quân - Chương #18