Tiền Vốn Để Bắt Đầu


Người đăng: Zukkkkkkk

-Giây phút mong chờ suốt bao nhiêu năm qua cũng tới! Loài người đã đạt đủ các tiêu chuẩn để bắt đầu "cải tạo" rồi, thưa ngài!
Trong ánh sáng rực rỡ của Mặt Trời, một đội ngũ khoảng 200 người đang lăng
không lơ lửng như những phi hành gia hiện đại nhưng không hề mặc bộ đồ phi
hành đang xếp hàng một cách cực kì trật tự nhìn về phía Trái Đất xa xa.
Đôi mắt rực rỡ ánh sáng đủ màu, mái tóc bồng bềnh trôi nổi cùng bộ trang phục
trông giống áo giáp thời trung cổ nhưng toát ra những luồng năng lượng kì dì.
Nhìn họ không khác gì những thiên thần hay thiên binh thiên tướng trong những
truyền thuyết xa xưa.
-Bắt đầu nhanh đi! Ta không muốn tốn nhiều thời gian cho giống loài hạ đẳng này! Một người đứng trước đội hình hạ lệnh rồi nhanh chóng quay người bay ra sau đội hình.
Ngay tặp lự, đôi hình 200 người bắt đầu tan rã ra nhiều hướng khác nhau bao
quanh toàn bộ Trái Đất một cách thành thục và chính xác.
Từng người trong nhóm bắt đầu đưa tay lên, miệng không ngừng lảm nhãm ngôn ngữ
gì đó không rõ.

Cùng lúc đó, trong một phòng kí túc xá của một trường Đại học.
“Cạch…cạch…cạch…”
Một nam thanh niên 21 tuổi có ngoại hình bình thường đang không ngừng gõ ngón
tay trên bàn phím, ánh mắt tập trung nhìn những hình ảnh trên màn hình máy
tính.
Thanh niên này không ai khác chính là Trần Trung, một sinh viên ngành chính
trị học của trường Đại học đang chơi một game online.
Khi ánh mắt và suy nghĩ của anh ta đang không ngừng tập trung vào trò chơi
thì…
“Rè…!!! Bụp!” Màn hình máy tính tự nhiên tối đen. Gió từ cánh quạt bên phải
người của hắn ta cũng vơi dần rồi biến mất.
Hắn ngồi im, không hề nhúc nhích đến vài giây thì…
-Đ* má!!!! Hắn gầm lên! Tay của hắn không ngừng đập xuống cái bàn phím tội nghiệp. Miệng thì không ngừng chửi rủa, hỏi thăm vài đời của tên điện lực đã cúp điện khi hắn đang săn boss hoàng kim.
Hắn ta đang cuồng bạo thì đột nhiên, một thứ ánh sáng gì đó bao trùm tâm trí
hắn khiến hắn dừng mọi hoạt động của cơ thể.
Trong ánh sáng đó, một giọng nói vang lên, giọng nói này không ai khác chính
là giọng của tên chủ sự của đám lăng không vũ trụ kia.
Hắn khàng giọng, nói:
-Loài người nghe đây, thời gian phát triển tự nhiên của các ngươi đã hết. Ta nhận lệnh từ cấp trên đến đây để thực hiện kế hoạch “Cải tạo” cho các ngươi, cho các ngươi tiền vốn để thực hiện bổn phận của giống loài như tổ tiên các ngươi đã làm. Nay ta chính thức thông báo… hệ thống cải tạo bắt đầu hoạt động trong…
…3…
…2…
…1…
…Bắt đầu!
“Xoẹt”
Ánh sáng trong tâm trí của Trần Trung bắt đầu sáng chói lên và rồi… nó biến
mất.
Nó biến mất như chưa từng tồn tại, nhưng những lời nói kia mặc dù thoảng qua
rất nhanh nhưng điều đặc biệt là Trần Trung hoàn toàn nắm giữ được những gì mà
cái giọng khàng kia muốn nói.
Tâm trí của cậu trở lại bình thường nhưng nguồn điện vẫn bị cúp.
-Cái gì xảy ra vậy? Trần Trung nghi hoặc.
Những thứ xảy ra chưa đầy 1 phút kia như là một cái gì đó lạ lẫm và khó có thể
hình dung, tưởng chừng như đó là một câu nói của một người đang đứng đối mặt
cậu nhưng lại không phải vậy. Cái thứ đang đứng trước mặt cậu lúc này chỉ là
cái “đống sắt vụn” đã bị mất nguồn điện.
-Ể??? Chả lẽ nó biết nói chuyện? Trung giật mình nhảy bắn ra phía khỏi ghế.
-Á!!! ĐỪNG!!! CỨU MẠNG!!! Nhưng ngay cái lúc cậu đang hoảng sợ nhìn cái màn hình máy tính đen thui kia thì một giọng hét quen thuộc vang lên.
-Thằng Tuấn phòng bên?
Như một bản năng, Trung mở cửa phòng chạy nhanh qua phòng Tuấn.
Tuấn là sinh viên năm 3 như Trung nhưng học ngành Quản lí nhân sự. Tuy không
học chung ngành nhưng mối quan hệ giữa hai người khá khắn khít. Dù sao, họ
cũng là đồng hương và cũng là hàng xóm, là cầu nhậu của nhau.
“Cạch!” Trung nhanh nhẹn mở cửa phòng Tuấn ra.
-Tuấn? Nghĩa? Trung há hốc mồm
Trong ánh mắt của cậu lúc này là hình ảnh của thằng Nghĩa đang “chồm” tới
người của thằng Tuấn một cách thô bạo, miệng thì không ngừng “táp” về phía mặt
của thằng Tuấn, tay chân cào cấu vào 2 bã vai.
Còn thằng Tuấn thì nằm dưới không ngừng vùng vẫy một cách mãnh liệt, miệng
không ngừng hét lớn: CỨU!!! CỨU!!!
Còn về phần Trung thì khác, cậu ngớ ra như không tin những gì mà mắt cậu đang
thấy.
-Thằng Nghĩa này bị gay à? Trung thầm nghĩ.
Trong lúc Trung còn đang há hốc mồm thì thằng Nghĩa chợt mạnh mẽ “hôn” vào cổ
của thằng Tuấn và rồi…
“Roẹt!” Một mảng thịt của Tuấn bị nó xé ra.
Trung đứng ngoài cửa, hoảng hồn nhìn cảnh tượng kì dị xảy ra với 2 đứa bạn
quen biết. Nhưng rất nhanh, cậu hiểu có gì đó không ổn đang xảy ra.
Ngay lập tức, Trung phóng tới, mạnh mẽ lôi thằng Nghĩa ra khỏi người của Tuấn.
Khi kéo được người thằng Nghĩa ra thì thứ ập vào mắt Trung là cực kì kinh
khủng.
Miệng thằng Nghĩa đầy một miệng máu và thit, ánh mắt trắng toát vô thần, khuôn
mặt gầm gừ đầy hoang dã.
Như một bản năng, Trung đẩy mạnh Nghĩa ngã xuống đất rồi quay mặt nhìn về phía
Tuấn kiểm tra.
Lúc này, cổ thằng Tuấn đã be bét máu tươi, tay nó bụm chặt cổ, ánh mắt nhợt
nhạt thiếu sức sống. Nó nhìn lên trần nhà, miệng mở rộng như cố gắng hít lấy
một hơi không khí.
Ngực nó phập phồng được vài nhịp thì xẹp hẳng.
Lúc này, tay nó duỗi ra khiến vết thương hiện rõ.
Nguyên một miếng thịt cổ to bằng nắm đấm đã biến mất để lộ “mọi thứ” bên
trong. Máu tươi không ngừng chảy ra như đường ống nước bị vỡ.
Trung loay hoay ngồi xuống, miệng ú ớ không nói được một lời.
Ngón tay cậu run run khẽ đặt lên mũi của Tuấn.
Được vài giây thì tay cậu chợt thu về, miệng lắp bắp:
-C…chết… chết người rồi! Người Trung run rẩy.
Từ lúc chào đời ra cho tới lúc này, Trung chưa bao giờ từng thấy một người
chết trước mặt mình chứ đừng nói tới cái cảnh tượng kinh khủng trước mắt cậu
lúc này. Đây là giết người! Giết người chân chính đấy! Còn là giết người một
cách tàn bạo, khốc liệt như thế này thì đừng nói là người thường, ngay cả
những quân nhân ở chiến trường chém giết chắc chắn cũng chưa từng thấy! Có
thấy thì nó cũng chỉ là những bộ phim được con người làm ra trình chiếu ở các
rạp chiếu phim mà thôi! Còn ngay lúc này đây, thì khác.
Khi tâm trí của Trung đang hoảng loạn một cách tột độ thì bất chợt, một luồng
khí lạnh chạy như một dòng điện xoẹt qua sóng lưng cậu.
Dường như ngay lập tức, Trung quay phắt người ra phía sau.
Thằng “Nghĩa” lúc này cũng không còn nằm dưới đất như lúc nãy nữa. Từ lúc
Trung sững người ra tới giờ cũng được vài phút rồi cơ mà.
Thân hình Nghĩa chợt lóe lên, nhảy chồm về phía Trung như một con hổ đang vồ
mồi.
Hai tay Trung vô thức chụp mạnh vào người Nghĩa, thân người khẽ động ném Nghĩa
ra phía sau lưng cậu, chổ xác Tuấn đang nằm.
6 năm học võ cổ truyền tuy không giúp Trung có được kĩ năng gì mạnh mẽ vì cậu
học thực chất cho có hình thức nhưng cũng giúp cậu có tốc độ, sức mạnh và giác
quan vượt qua 1 otaku nổi tiếng như Nghĩa là chuyện hoàn toàn dễ hiểu.
Trung trực tiếp ném Nghĩa ngã nhào ra, đè lên xác của Tuấn.
Nếu như một người ốm o gầy mòn như Nghĩa bình thường sẽ vì cú ném này mà khó
có thể động đậy được, có thì chắc cũng oằn mình vì đau.
Nhưng không hiểu vì cái gì, Nghĩa như một “chiến binh” sở hữu cơ thể 1m65,
nặng tầm 42kg lại có thể lồm cộm bò dậy.
Tốc độ của Nghĩa không nhanh không chậm đứng lên, quay người nhìn về phía
Trung một cái rồi trực tiếp xông thẳng tới.
Trung nhẹ nhàng né nhanh qua một bên tránh ra khỏi vùng nguy hiểm của Nghĩa
rồi lướt ra phía sau, đứng trước xác thằng Tuấn lúc này lạnh tanh không còn
một tia khí tức nào. Trung thoáng nhìn ra phía sau thì chợt thấy cái cửa sổ
bằng gương đang mở, một đạo hàn quang khẽ hiện lên mắt cậu.
Nghĩa lúc này đã vượt qua Trung cũng từ từ quay đầu lại, gầm gừ như một con
thú hoang. Và rồi, hắn ta bắt đầu lao tới như một con thiêu thân, miệng máu
mở rộng để lộ ra hàm răng sắc nhọn như dao cạo.
Bắt được nhịp tấn công của Nghĩa, Trung vội đưa tay ra bắt lấy 2 tay đang đưa
thẳng ra của Nghĩa, người ngã nhoài ra phía sau, chân đặt lên bụng của Nghĩa,
lưng của Trung cong như một hình elip tạo nên độ lệch hoàn hảo.
Như một võ sĩ, Trung thoáng chốc tăng lực đẩy của chân, mạnh mẽ đạp thẳng
người Nghĩa, hai tay lại nắm chặt vài giây rồi vội vàng thả ra.
Người Nghĩa theo hướng quáng tính của bản thân và động lực mạnh mẽ từ chân của
Trung trực tiếp ném cậu bay qua người Trung.
Và như những gì Trung tính toán, Nghĩa đã bay ra khỏi cửa sổ trực tiếp rơi
xuống từ tầng 5 của kí túc xá.
Trung nhanh chóng ngồi dậy nhìn xuống cửa sổ thì nhận ra xác của Nghĩa đã nằm
bất động trên đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ mũi, mắt, tai.
Vài giây trôi qua, từ trong cơ thể bất động của Nghĩa xuất hiện dị tượng.
Da thịt của Nghĩa nhanh chóng bị hóa thành từng ánh sáng trắng ngưng tụ thành
từng quả cầu sáng đến khi lộ ra bộ khung xương trắng thì bất chợt kì dị bay
lên hướng phía Trung bay tới.
Tốc độ của nó vượt xa sự phản ứng của Trung, chỉ trong chốc lát, khoảng cách 5
tầng như có như không, nó trực tiếp đi thẳng vào trong cơ thể của Trung rồi
biến mất.
Đến khi Trung lấy lại tâm trí thì một dòng chữ xuất hiện trước mắt cậu.
[ Cải tạo giả đã lên cấp 2 ]
[ Cải tạo giả là người đầu tiên tiêu diệt Tang thi, nhận một hộp quà may mắn.
Có mở ngay hay không? ]
Trung ngạc nhiên thốt lên trong vô thức: -Có!
Rồi từ trong tầm mắt của cậu, xuất hiện một cái vòng tròn quay thưởng như
trong game online. Vòng tròn được chia ra làm nhiều mục tượng trưng cho những
phần quà khác nhau và có một mũi tên chĩa thẳng lên trời để biểu tượng cho
việc chọn quà. Trong vòng tròn lúc này có nhiều khung có hình một cái hộp, có
khung chứa đao kiếm, có cái chứa súng ống, sách,…
Trung hồi hộp hít một hơi, khẽ đưa tay lên ấn vào cái nút tròn QUAY.
Nhưng… tay cậu trực tiếp đi xuyên qua nút đó như không có gì.
Trung loay hoay ấn ấn nhưng… vẫn không được.
Đến lúc này, Trung mới hiểu ra, những gì mà cậu thấy chỉ là hình ảnh, kiểu như
là hình ảnh của máy chiếu mà cậu thường học thôi chứ thực chất không phải dạng
vật chất nên không thể đụng chạm.
Lúc này, Trung mới thỏ thẻ nói: -Quay!
Và đúng như những gì mà cậu nghĩ, cái vòng tròn bắt đầu quay tròn.
Quay được một hồi, mũi tên nhanh chóng lướt qua nhiều phần quà khác nhau cho
đến khi nó quay chậm dần… chậm dần… và rồi dừng hẳn ở ô có hình đao kiếm.
-Là vũ khí sao? Trung thốt lên mừng rỡ như điên.
Từ những gì mà Trung thấy thì cậu suy đoán có lẽ mọi thứ mà cậu đã nghe chính
là lời khai mạc cho một trò chơi như những bộ anime, manga hay các tiểu thuyết
mà cậu từng đọc qua, và cậu biết rằng, có lẽ thế giới này đã biến đổi thành
kiểu dạng như một game online với quái là cái thứ được gọi là tang thi, còn
cậu là một nhân vật cần cày cấp độ để mạnh hơn. Và chắc chắn, nếu thế giới này
đúng như những gì cậu nghĩ thì sẽ có một cái hệ thống trang bị để gia tăng sức
mạnh cho cái gọi là cải tạo giả.
Lúc này, cái vòng tròn nhanh chóng hóa thành ánh sáng rồi hội tụ hóa thành một
thanh đao phía trước mặt cậu.
Và rồi, một dòng chữ màu xanh bắt đầu hình thành trên mắt cậu.
Nhưng chưa kịp thành hình thì một tia lạnh lẽo chạy dọc theo lưng cậu khiến
cậu rùng mình.
Mặc kệ chưa biết thanh đao này là gì nhưng Trung đã nhanh chóng nắm chặt lấy
cán đao.
Như đã được kiểm chứng được sự chính xác của nó, Trung ngay lặp tức quay phắt
ra sau.
Đối diện với cậu lúc này là Tuấn… hay nói đúng hơn là tang thi phát triển từ
cái xác bị mất một miếng thịt trên cổ của Tuấn.


Bách Đế: Huyết Vương - Chương #1