Người đăng: Nhionelove

Trên thông báo ghi rất nhiều nhưng Tương Âm chú ý chỉ có một thứ, chủ nhiệm
tân sinh nhất ban: Chu Y. Không hề khác cốt truyện bao nhiêu.

Đường Nhã cũng đã phát hiện ánh mắt Bối Bối, nhìn lại cũng kinh hô:

"Á! Sao lại lão lão sư biến thái Chu Y này? Người này không phải là chủ nhiệm
năm ba sao? Tại sao lại xuống ban tân sinh bên này?"

"Nghe bảo là bởi vì Chu lão sư quá nghiêm khắc nên số học viên vừa rồi có thể
lên năm tư chỉ có một phần mười. Các học viên lại hợp sức báo lên viện trưởng
nên Chu lão sư mới tạm thời bị dời ban. Sư đệ, các ngươi nên cẩn thận một ít,
tuy học viên quái vật tại ngoại viện không nhiều nhưng lão sư quái vật lại
không thiếu, Chu lão sư này chính là một trong số đó!" Bối Bối cười khổ.

"Chỉ có quái vật mới có thể đào tạo ra quái vật!" Tương Âm quạnh quẽ nói ra.
Bối Bối cùng Đường Nhã nghe xong thì sững sờ nhưng sau đó lập tức bật cười.

"Tiểu Âm ngươi đúng là suy nghĩ thấu đáo... Ha ha..."

"Tiểu Nhã lão sư, đại sư huynh, các người đi trước đi, bây giờ ta về ký túc
xá." Hoắc Vũ Hạo lên tiếng.

"Được, ta và Tiểu Nhã lão sư cũng phải đi kiểm tra thăng cấp, nếu mọi chuyện
thuận lợi, chúng ta sẽ là học viên năm tư. Ta ở phòng 316 trong ký túc xá, có
việc gì cứ vào đó tìm ta." Bối Bối mỉm cười

Bối Bối và Đường Nhã thật sự còn rất nhiều việc phải làm nên lúc này khá vội.
Hoắc Vũ Hạo có gan một mình vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, lại còn có khả năng tự
mình liệp sát hồn thú, còn có thông tuệ bí ẩn Tương Âm ở cạnh nên bọn họ cũng
không cần quá lo lắng.

Giáo Học Lâu của học viên năm nhất màu trắng, năm hai và năm ba màu vàng, 2
người đi qua ba tòa nhà này liền thấy được tòa ký túc xá.

Ký túc xá chiếm một diện tích cực lớn, mặc dù là một tòa nhà thống nhất nhưng
bên ngoài lại được sơn đến bốn màu: trắng, vàng, tím, đen. Rõ ràng đấy là
tượng trưng cho bốn khu vực của các cấp lớp khác nhau. Tòa nhà này tổng cộng
có đến sáu tầng.

Cả 2 đi đến cổng ký túc xá màu trắng, phía trong có một vị lão nhân đang ngồi.
Hoắc Vũ Hạo từ từ tiến vào, cung kính nói:

"Đệ tử xin ra mắt lão gia gia, đệ tử là tân sinh năm nay, lần đầu đến ký túc
xác. Ngài có cần kiểm tra huy chương tân sinh của ta không?"

Lão nhân kia cũng không ngẩng đầu lên, tay phải run rẩy giơ lên, thều thào
nói:

"Huy chương và chìa khóa ký túc xá đâu, đưa cho ta xem."

Hoắc Vũ Hạo vội vàng lấy ra của hắn rồi nhận lấy của Tương Âm đưa cho lão nhân
kia.
Lão nhân kia vừa cầm lấy thì từ từ ngẩng đầu dậy nhìn về phía Tương Âm. Tương
Âm trầm mặc cúi đầu chào.

Lão nhân kia quay lại xem huy chương cùng chìa khóa một lát rồi trả lại.

"Đi đi, ngươi phòng 108, lầu một, phòng thứ ba bên trái. Phòng của tiểu tử kia
là 109. Từ tầng bốn trở lên là ký túc xá của nữ sinh, không thể vào. Nếu bị
phát hiện lập tức khai trừ."

"Cám ơn ngài."

Hoắc Vũ Hạo cùng Tương Âm cúi chào lão giả một cái rồi mới quay người rời đi.
Lão nhân vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế cũ, thì thào nói:

"Một đứa nhỏ lễ phép hiếm thấy cùng một hài tử khó hiểu kỳ lạ, thú vị thật."

Dựa vào lời chỉ dẫn của lão gác cửa, cả 2 rất dễ dàng tìm được phòng của mình.
Các phòng trong ký túc xá xếp thành một dãy ngang, trên hành lang đầy những
cánh cửa, phía trên mỗi cánh cửa đều có một cái bảng nó viết số phòng. Ở cuối
mỗi dãy phòng là phòng vệ sinh.

Tương Âm mở cửa vào phòng, có chuẩn bị trước nên nàng đã sớm bế khí. Tầng bụi
khí ập đến nàng cũng dễ dàng tránh thoát, sau đó đi đến mở cửa sổ.

Y như trong cốt truyện, căn phòng có hai chiếc giường chiếm phần lớn diện
tích, bên cạnh là một cái bàn và hai tủ quần áo. Ở phía trên có một cái đèn
ngủ, trên tường có mấy chỗ kim chúc nhô ra, lúc nãy Bối Bối đã nói rồi, đèn
ngủ này là một kiện Hồn Đạo khí đơn giản, kim chúc nhô ra kia chính là chổ để
rót hồn lực vào.

Vốn là người hiện đại sạch sẽ, tuy đã thông gió được một lúc khiến bụi khí bay
đi nhưng Tương Âm vẫn chưa hài lòng. Nàng thở dài một hơi rồi bắt tay vào việc
dọn dẹp.

Khi Tương Âm dọn dẹp xong thì lập tức ngồi minh tưởng tu luyện. Khi nàng mở
mắt ra thì cảnh vật đã thay đổi, trước mặt nàng là một dòng sông dài, xung
quanh hoa cỏ đua nở, xa xa hình như là một tòa phủ đệ lớn.

"Này, ngươi ngây người gì đó?" Giọng nói quen thuộc vang lên, Tương Âm vội
quay về phía sau, Tử Luân cũng hiện ra trước mặt nàng.

"Tử Luân... Ngươi... Ngươi có cánh sao?" Tương Âm kinh ngạc nhìn Tử Luân. Hình
dáng Tử Luân cũng giống như hình được khắc trên mảnh ngọc, thân dài gần 50
thước, cơ thể to lớn rộng khoảng 5 thước, lớp vảy màu lam nhạt phát sáng và
phía sau lưng còn có một đôi cánh.

Đôi cánh ấy cực kì giống cánh của loài rồng phương tây. Nó có màu lam nhạt
giống như vảy của Tử Luân, trông thật sự khá khí phách.

"Đây là do ta hấp thu Hồn Lực đó. Ta không là thứ thuộc về thế giới này nhưng
lại hấp thu sức mạnh thuộc về nó. Cho nên bây giờ ta đang bị nó đồng hóa!" Tử
Luân giải thích.

"Bị thế giới này đồng hóa?"

"Đúng thế! Nếu ngươi không cố gắng hòa hợp với thế giới này thì chỉ có một kết
cục là bị thế giới xóa bỏ, cũng tức là chết."

"Mà này, tinh thần thức hải không phải là một không gian trắng tinh sao?"

"Đúng là với khả năng của ngươi thì thế giới này vẫn chưa thể biến đổi. Ngươi
không thể nhưng ta có thể nha!" Tử Luân đắc ý nói.

Tương Âm gật đầu rồi tập trung tu luyện. Để tránh làm phiền nàng Tử Luân cũng
chỉ có thể nằm yên bên cạnh. Lúc Tương Âm mở mắt lần nữa là lúc nàng đói bụng,
thấy nàng mở mắt Tử Luân cũng đứng dậy.

"Đến lúc ra ngoài ăn rồi, nhưng mà... " Tương Âm do dự, nàng không có tiền a.
"Tử Luân...ngươi có tiền không?"

"Theo ta!" Khi Tương Âm đã ngồi ổn định trên lưng, Tử Luân cất cánh bay về
phía phủ đệ.
Tử Luân dẫn Tương Âm đi đến một căn mật thất bằng đá, khi cánh cửa được mở ra
nàng ngây ngẩn cả người. Căn mật thất có hình vuông diện tích khoảng 49m
vuông. Chiều cao của căn mật thất này khoảng 7m, nói thẳng ra căn mật thất này
có hình lập phương với các cạnh bằng 7m.

Điều đặc biệt của căn mật thất là ở 3 góc của nó, góc bên trái cánh cửa chất
một núi đồng hồn tệ, góc bên trái phía trong chất một núi ngân hồn tệ, góc bên
phải phía trong thì là một núi kim hồn tệ.
"Dù sao ta cũng không dùng được, ngươi muốn lấy bao nhiêu tùy thích. Không đủ
thì lấy nữa, ta vẫn còn khoảng mấy trăm căn mật thất thế này mà."

Tương Âm không đáp lại Tử Luân, cảm giác đột nhiên giàu có nàng rốt cuộc hiểu
rõ. Dù lúc trước gia đình nàng khá giàu có rồi nhưng nàng vẫn chưa từng thấy
cảnh tượng thế này a.

Một lúc sau đó nàng tỉnh táo lại, chậm rì rì mà đi đến núi ngân tệ lấy khoảng
5 ngân tệ rồi ra ngoài.
Khi Tương Âm thoát khỏi minh tưởng thì đã thấy mình ở trong phòng, trời đã sụp
tối. Nàng đứng dậy định đi ra nhà ăn nhưng bỗng cửa phòng mở ra.

Người đẩy cửa vào là bạn cùng phòng của nàng. Tương Âm trong nháy mắt lâm vào
ngạc nhiên khi nhìn người này.

"Đây là chuyện gì a!?"


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #9