Người đăng: Nhionelove

Sáng sớm, dưới làn sương, một đoàn người bước ra khỏi cửa học viện Sử Lai
Khắc. Theo tuổi tác, có lẽ bọn họ là học viên của học viện Sử Lai Khắc, nhưng
bọn họ lại không mặc đồng phục mà mặc đủ loại quần áo khác nhau, có quần áo
vải bình thường lẫn quần áo rực rỡ.

Tuy nhiên, quần áo đẹp không có nghĩa mặc lên sẽ đẹp, quần áo vải không có
nghĩa sẽ bình thường. Ví dụ điển hình là Diêu Hạo Hiên và Giang Nam Nam.

Diêu Hạo Hiên mặc một bộ quần áo hết sức sang trọng nhưng vì dáng người ốm yếu
nên trông có chút dung tục. Còn Giang Nam Nam chỉ mặc một bộ quần áo vải bình
thường nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Tương Âm không quá thích cầu kì nên chỉ mặc mỗi bộ quần áo khá bình thường. Áo
thun trắng, áo khoác cụt tay màu đen, quần vải đen và đôi giày trắng. Đây là
phong cách yêu thích của Tương Âm (của tác giả nữa), là loại dễ dàng vận động.

Tương Âm mặc trên người bộ quần áo thế này thì như từ một đứa bé 9 tuổi nhảy
lên đến 11, 12 tuổi. Tuy so với Đường Vũ Đồng vẫn còn thấp hơn một cái đầu
nhưng so với Nhạc Miên Linh cùng tuổi thì cao hơn một chút.

Đoàn người đang đi dưới buổi bình minh này không ai khác chính là hai chiến
đội Sử Lai Khắc Thất Quái dự bị và chính thức. Dẫn đầu vẫn là Huyền lão, nhưng
lúc này có thêm một người nữa đó chính là chủ nhiệm của năm hai ban Một, lão
sư Vương Ngôn.

Một đoàn mười mấy người chia ra đi theo tốp năm tốp ba. Vẻ ngoài của Huyền lão
chẳng có gì thay đổi, vẫn tay bình rượu tay đùi gà, quần áo rách nát đầu tóc
rối tinh rối mù. Không hiểu sao lão ăn mãi hai món đó mà không thấy ngán nữa.

Không biết có phải vì lão muốn vừa đi vừa nhấm nháp hay không mà tốc độ cũng
bình thường như mọi người, nhờ thế mà mọi người đi cũng thoải mái hơn. Với bọn
họ, tốc độ đi lại bình thường thế này thật là thoải mái lắm.

"Thôi được rồi, dừng lại đây một chút." Đi được một lúc thì Huyền lão bỗng lên
tiếng.

"Ở đây còn khá gần học viện, ta có vài lời muốn nói trước với các ngươi. Bảy
tên nhóc đội dự bị chú ý lắng nghe đây, chuyện này rất quan trọng đến con
đường tương lai của các ngươi ở học viện." Thái độ nghiêm túc bất thường này
của Huyền lão là lần đầu tiên bảy người đội dự bị trông thấy, bọn họ lập tức
trầm tĩnh lại tập trung nhìn Huyền lão.

Bảy người nội viện và Vương Ngôn dường như cũng đoán được Huyền lão sắp nói gì
nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn vô cùng chăm chú lắng nghe, thậm chí còn có một chút
kiêu ngạo kì lạ nữa. Huyền lão nói:

"Học viện Sử Lai Khắc chúng ta đã có lịch sử trên vạn năm. Bình thường một Hồn
Sư cường đại ít nhất có thể sống trên hai trăm năm.

Mà hàng năm đều có học viên ngoại viện thông qua sát hạch trở thành đệ tử nội
viện, nhưng trước sau số đệ tử nội viện cũng không đến 100 người, các ngươi có
biết tại sao không?"

"Vì các học trưởng sau khi tốt nghiệp đều rời đi." Đường Nhã đáp. Huyền lão
lắc đầu nói tiếp:

"Ngươi chỉ nói đúng một phần thôi, quả thật có một số ít đệ tử nội viện sau
khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi học viện. Nhưng một phần khác ta muốn nói chính là
số đệ tử không thể tốt nghiệp khỏi học viện." Nói đến đây, giọng nói của Huyền
lão rõ ràng có chút bi thương.

"Bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan. Mặc dù bọn chúng chưa thể tốt nghiệp
học viện, nhưng trong danh sách học viên ưu tú của học viện vĩnh viễn có tên
bọn chúng.
Bọn chúng lấy học viện làm lý tưởng sống của mình. Mà thật ra tất cả bọn chúng
không phải không đủ thực lực để tốt nghiệp mà đã chết vì chính lý tưởng ấy.

Có rất nhiều đệ tử ngoại viện đủ tư cách vào nội viện nhưng sau khi tốt nghiệp
ngoại viện đều chọn rời khỏi học viện, các ngươi có biết vì sao lại thế không?

Bởi vì nếu đã chọn vào nội viện, không chỉ được hiểu biết nhiều hơn, được các
lão sư giỏi giảng dạy mà trách nhiệm trên vai càng thêm nặng nề.

Những người chọn rời khỏi học viện đều là những học viên cảm nhận không thể
chịu nổi phần trách nhiệm kia. Và dĩ nhiên trước khi đi phải thề cả đời giữ bí
mật này.
Học viện luôn tôn trọng quyết định của đệ tử, nhưng với ta, những đệ tử đã
chọn bước vào nội viện đều là những anh hùng.

Bọn họ không phải là anh hùng của mỗi học viện Sử Lai Khắc, mà còn là anh hùng
của cả vùng đất đại lục Đấu La này."

Anh hùng - hai chữ này đối với Tương Âm khá là xa lạ, dù trước đây nàng được
dạy dỗ như một quân nhân thế nhưng quân nhân không hề liên quan đến anh hùng.
Vậy mà hai chữ "anh hùng" này từ miệng Huyền lão nói ra lại mang một cảm xúc
vô bờ. Huyền lão trầm giọng nói:

"Ta cũng không giấu các ngươi nữa, từ ngày các ngươi được chọn làm thành viên
dự bị thì các ngươi đã bước một chân vào nội viện rồi.

Nhưng cũng vì nguyên nhân đấy lần này ta mới hỏi lại ý của các ngươi xem có
đồng ý gánh vác phần trách nhiệm kia không?

Nếu các ngươi không muốn thì từ chối vẫn còn kịp, cứ thoải mái trở về học
viện, sẽ không có ai trách các ngươi đâu. Các ngươi vẫn tiếp tục được học tập
và tốt nghiệp ngoại viện như trước.

Hơn nữa, sẵn ta nói luôn, thật ra nội viện cũng chả giảng dạy nhiều hơn ngoại
viện bao nhiêu đâu. Đệ tử nội viện sở dĩ mạnh mẽ như vậy cũng vì trách nhiệm
của bọn họ thôi.
Nếu các ngươi quyết định trở về thì cũng sẽ giống như các đệ tử ngoại viện sau
khi tốt nghiệp, phải thề mãi mãi giữ chặt bí mật này, có được không?"

Bảy người đội dự bị cảm thấy dường như Huyền lão sắp nói ra một bí mật rất
quan trọng nên gần như đồng thanh nói:

"Vâng!"

Huyền lão lúc này mới gật đầu nói tiếp:

"Diện tích của đại lục Đấu La vốn đã rất lớn, sau này còn sát nhập vào đại lục
Nhật Nguyệt nên lại càng lớn hơn.

Trong bốn đế quốc, diện tích của đế quốc Nhật Nguyệt là lớn nhất, ở đó tài
nguyên và khoáng sản vô cùng phong phú. Nhưng bọn họ so với chúng ta dù sao
cũng là người ngoài.

Cho dù đã qua mấy ngàn năm, nhưng trong lòng bọn họ lẫn người dân ở ba đế quốc
bên phía đại lục Đấu La vẫn không sao hòa hợp được. Bọn họ không thể gấy hấn
trực tiếp thì chọn cách đối lập với nhau.

Tuy trước mắt trên đại lục không có cuộc chiến tranh quy mô lớn nào nhưng
không lúc nào không xảy ra phân tranh. Nếu các tranh chấp ấy của người bình
thường thì không nói gì, nhưng nếu là của các Hồn Sư thì sao?

Không phải bất cứ Hồn Sư nào cũng lương thiện, rất nhiều người vì thực lực bản
thân mạnh mẽ mà nghĩ mình là chúa tể thiên hạ, thậm chí còn nảy sinh những suy
nghĩ tiêu cực. Những người như thế sẽ mang đến rất nhiều tổn thất cho bá tánh
bình dân.

Hồn Sư làm chuyện ác nhiều sẽ thành thói quen, hơn nữa Hồn Sư có tu vi và
thiên phú càng cao thì sau khi đi vào con đường sai trái càng để lại nhiều hậu
quả khủng khiếp.

Từng có một Hồn Đế chẳng qua vì ăn phải món ăn không ngon miệng liền ra tay
tàn sát cả một thôn làng, tạo thành thảm kịch. Vì sao lại như thế?

Cũng chính vì thực lực của Hồn Đế quá mạnh so với người bình thường, bọn họ
còn không bị bất cứ thế lực nào hạn chế hành động nữa.

Học viện Sử Lai Khắc chúng ta trước nay chưa bao giờ cho mình là một thế lực
chính nghĩa. Nhưng chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn thảm kịch cứ liên
tục xảy ra như vậy, cho nên, khoảng sáu ngàn năm trước, học viện bắt đầu chia
làm nội và ngoại viện.

Người bên ngoài nhìn vào thì tưởng phân chia nội ngoại viện cũng tức là phân
chia thực lực. Thậm chí còn thấy không công bằng với đệ tử ngoại viện nữa, bởi
vì rất nhiều đệ tử và lão sư ưu tú đều vào nội viện.

Nhưng bọn họ nào biết, áp lực của đệ tử nội viện phải chịu đựng, các đệ tử
ngoại viện không sao tưởng tượng nổi. Mà phần trách nhiệm ấy còn gọi là Giám
Sát."

Nói đến đây Huyền lão càng tỏ ra nghiêm túc.

"Các ngươi nhất định sẽ thắc mắc hai chữ 'Giám Sát' đó là gì phải không? Giám
sát cái gì? Chúng ta muốn tiêu diệt hết mọi bất công trên đại lục sao? Căn bản
đấy là chuyện không thể.

Diện tích của đại lục Đấu La quá lớn, dân số của bốn đế quốc lớn cộng lại đã
là một con số khủng bố rồi. Không nói đâu xa, riêng thành Sử Lai Khắc, dân số
đã lên đến con số năm trăm vạn.

Mà số đệ tử ở nội viện quá ít, căn bản không thể lo hết được. Cho nên, đối
tượng giám sát của chúng ta là Hồn Sư, chúng ta đúng là nhằm vào con người,
thậm chí cả quan lại, nhưng không phải là nhằm vào quốc gia.

Các tổ chức tình báo của chúng ta trải rộng khắp nơi, một khi trên bất cứ quốc
gia nào ở đại lục xuất hiện chuyện ác hoặc có Hồn Sư làm xằng làm bậy thì đệ
tử nội viện sẽ ra tay giải quyết.

Ở học viện chúng ta, những đệ tử nội viện còn được gọi là Giám Sát Giả (người
giám sát), hoặc Sử Lai Khắc Giám Sát Giả, nội viện cũng có một tên gọi khác đó
là Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn. Hiện nay ta là Phó đoàn trưởng.

Các ngươi có lẽ không hiểu tại sao số đệ tử ở nội viện không đến trăm người mà
trên đại lục rộng lớn như vậy, chuyện ác phát sinh mỗi ngay nhất định không
ít, chúng ta giám sát bằng cách nào đây?


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #59