Người đăng: Nhionelove
Tương Âm vung chiếc cánh đơn cùng Đường Vũ Đồng bay đến chỗ Mã Tiểu Đào. Nhạc
Miên Linh tiến lại chỗ nàng nói nhỏ gì đó, Tương Âm trầm tư gật đầu.
Cả hai người đồng loạt phóng thích Hồn Lực. Tay của cả hai nắm vai lẫn nhau,
Hồn Lực không ngừng trao đổi trộn lẫn rồi trở thành một loại. Ngay khi nó trở
thành một loại thì trên đỉnh đỉnh đầu của Đấu Hồn Khu xuất hiện một đám mây
đen lớn.
Từ trong đám mây tiếng sét không ngừng vang lên. Sau đó tiếng sét bỗng im bặt
rồi bất ngờ một đạo lam sét đánh về phía Trần Tử Phong. Dù hắn có dùng Truy
Hồn Kiếm cố gắng chống đỡ nhưng đạo lôi thứ hai lại nhanh chóng hạ xuống, hắn
bị đánh văng ra sàn đấu.
Đạo thứ ba không chờ đợi mà tiếp tục hạ xuống, chỉ là nó có vẻ yếu hơn hai đạo
lôi trước. Nhưng Huyền lão đã kịp đến chỗ Diêu Hạo Hiên chặn lại đạo lôi đó.
"Dừng được rồi! Đội Đới Thược Hành thua!" Huyền lão lên tiếng, Tương Âm và
Nhạc Miên Linh cũng gần như ngay lúc ấy mà rơi xuống đất.
Trận đấu này có thể nói bên phía Mã Tiểu Đào đã chiến thắng hoàn
toàn. Không có ai bị loại, mà đội của Đới Thược Hành thì chẳng còn
một ai. Đặc biệt bất ngờ là việc Hoắc Vũ Hạo thậm chí không hề có cơ hội xen
vào trận đấu, hắn chỉ ngu ngơ đứng ngoài sân.
Huyền lão mang theo những đệ tử đã được ông cứu từ từ hạ xuống,
ông mỉm cười nói:
"Nhanh lên, đội thua mau thực hiện hình phạt của mình đi. Ta cho nhóm
các ngươi một cơ hội nữa."
"Ta là heo!" Đới Thược Hành lập tức nói không chút do dự, nhưng nét
mặt hắn lại không như vậy, rõ ràng trong lòng không phục a!
Diêu Hạo Hiên và Trần Tử Phong cũng bất đắc dĩ mở miệng. Còn khi
Lăng Lạc Thần lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tương Âm.
Tiêu Tiêu cũng nói ra rất tự nhiên, các vị học trưởng của mình cũng
đều như thế rồi, mình có nói cũng chả có gì xấu hổ. Người cuối
cùng là Giang Nam Nam, nàng nhỏ giọng nói:
"Ta là heo."
"Không sao đâu Nam Nam. Chúng ta còn một cơ hội nữa, lần này bọn họ sẽ là heo
thôi." Đường Nhã nghiêm túc an ủi, Giang Nam Nam trầm mặc gật đầu.
"Đúng rồi! Tương Âm, Nhạc Miên Linh, chiêu các ngươi dùng lúc cuối là Võ Hồn
Dung Hợp Kỹ à?" Huyền lão hỏi.
"Bọn ta cũng không biết thưa Huyền lão. Trong quá trình luyện tập với Đào tỷ
ta phát hiện Hồn Lực có thể trao đổi và dung hợp nên lần này là lần đầu tiên
thử." Nhạc Miên Linh trả lời.
"Vốn dĩ hai bọn ta cấp bậc cũng xê xích nhau nên việc thử này cũng rất thuận
lợi. Nó là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ sao?" Tương Âm quay về phía Huyền lão.
"Đúng vậy! Nếu ta xem không lầm thì tác dụng của nó nghiêng về tấn công, mỗi
một đạo lôi đều mạnh dần lên. Nhưng đạo lôi thứ ba có vẻ hơi yếu."
"Bọn ta chỉ có cấp bậc Hồn Tôn nên chắc chỉ có thể sử dụng được ba đạo lôi
thôi." Nhạc Miên Linh suy đoán.
"Cái gì? Nó còn có thể tăng thêm? Vậy tối đa có thể được 9 đạo rồi. Tốt lắm,
tốt lắm!
Tuy ta chưa từng thấy ai sử dụng Võ Hồn Dung Hợp Kỹ mà nắm vai nhau, đa số họ
đều là ôm nhau. Nhưng như vậy cũng không vấn đề gì."
"Ai muốn ôm tên kia chứ!" Tương Âm và Nhạc Miên Linh nghĩ giống y hệt nhau.
"Các ngươi sử dụng được Võ Hồn Dung Hợp Kỹ thì cũng nên đặt tên cho nó đi.
Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi một canh giờ đi, sau đó đấu tiếp, mắc
công lại có người không phục." Huyền lão nói.
Vừa nghe lát nữa đấu tiếp, bảy người nội viện lập tức ngồi xuống
bắt đầu khôi phục Hồn Lực. Trận giao chiến vừa rồi, mỗi người đều
tiêu hao mức Hồn Lực khác nhau, mọi người tranh thủ thời gian không
chỉ để hồi phục Hồn Lực mà còn lấy lại bình tĩnh sau một trận
đại chiến.
Đội dự bị cũng nhanh chóng ngồi xuống khôi phục Hồn Lực. Võ Hồn Dung Hợp Kỹ là
chiêu thức tiêu hao Hồn Lực rất nhiều nên Tương Âm và Nhạc Miên Linh rất cần
khôi phục lại Hồn Lực.
Vì đã sử dụng được một lần nên trong trận tiếp theo không thể sử dụng lại nữa.
Trận tiếp theo chắc chắn hai người sẽ gặp bất lợi.
Huyền lão ngồi đại xuống một chỗ, rồi không biết lấy từ đâu ra một
mớ đùi gà, sau đó lão tiếp tục ngồi đùi gà nhắm rượu. Mái tóc
rối tung bay lộ ra đôi mắt đầy vẻ suy tư, có điều không biết lão đang
nghĩ những chuyện gì mà thôi.
Một canh giờ thắm thoát trôi qua, mọi người lại một lần nữa đứng
dậy chuẩn bị chiến đấu. Huyền lão cũng đứng lên, lão uống một hớp
rượu rồi cười to nói:
"Từ từ đừng nóng vội. Chiến đấu y hệt như cũ thì còn gì hấp dẫn?
Như vậy đi, Tương Âm và Đường Vũ Đồng hai ngươi đổi chỗ với Diêu Hạo
Hiên và Giang Nam Nam."
Tương Âm và Đường Vũ Đồng đi về phía bên kia. Còn Diêu Hạo Hiên và Giang
Nam Nam thì đi đến thay thế chỗ của bọn họ.
Huyền lão phất tay ý bảo hai bên kéo dài khoảng cách ra, nhưng lần này khác
lần trước, ông không cho bọn họ thời gian hội ý nữa. Khi hai bên vừa di chuyển
đến khoảng cách 150 thước thì lão lập tức ra lệnh bắt đầu.
Lúc này khoảng cách hai bên tương đối gần. Huyền lão vừa hô bắt đầu, Hồn Sư
Khống Chế hệ của hai bên đều tự động phóng xuất ra kỹ năng của mình.
Ba người Đới Thược Hành, Trần Tử Phong và Đường Nhã dẫn đầu, ở giữa là Lăng
Lạc Thần còn sau cùng là ba người Tương Âm, Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu.
Khoảng cách của hai bên chỉ còn hơn trăm thước, Lăng Lạc Thần là một Chiến Hồn
Sư hệ Khống Chế, luồng khí lạnh lần trước lại một lần nữa xuất hiện. Lần này
Tương Âm là ở bên đội nàng nên chiêu thức thuận lợi thi triển.
Lúc này đối diện Lăng Lạc Thần là Mã Tiểu Đào, trên lưng đã xuất hiện đôi cánh
Phượng Hoàng, còn Công Dương Mặc thì lơ lửng trên bầu trời phụ trợ những người
ở dưới. Một ngọn lửa màu đỏ rực lại xuất hiện, bầu không khí ở khu vực sát
hạch nhanh chóng nóng lên.
Lăng Lạc Thần nhanh chóng sử dụng Hồn Kỹ thứ nhất hóa ra Pháp Trượng. Tuy
nhiên lần này nàng không gọi ra Băng Giáp từ Hồn Kỹ thứ hai mà nàng đưa Pháp
Trượng chỉ thẳng lên trời.
Tích tắc sau, một quầng sáng màu trắng xanh từ trên người nàng khuếch tán ra
bên ngoài, khiến cả người nàng trông y hệt như một khối băng màu trắng. Ngay
sau luồng sáng màu trắng đó xuất hiện, bầu không khí vốn đang khô nóng dần dần
biến mất.
Cũng đúng lúc này, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu của Tiêu Tiêu đột nhiên vang lên.
Từng giai điệu nhẹ nhàng khẽ lướt qua các thành viên khác trong đội đối phương
và chỉ tập trung và một mình Mã Tiểu Đào.
Tổng hợp thực lực của các thành viên trong đội Mã Tiểu Đào đúng là nhỉn hơn
bên đội kia. Nhưng bọn họ có một nhược điểm chính là bên đội bọn họ hoàn toàn
không có một Hồn Sư hệ Khống Chế chân chính, còn bên đội đối phương lại có đến
hai người.
Dưới sự cản trở của Lăng Lạc Thần và Tiêu Tiêu, tốc độ của bọn họ lập tức có
dấu hiệu giảm xuống. Đới Thược Hành và Trần Tử Phong lập tức tăng tốc vọt về
phía Mã Tiểu Đào.
Nhạc Miên Linh lần này kéo theo Tây Tây tấn công Tương Âm. Dù sao nàng là
người hiểu rõ cách đánh của Tương Âm nhất, đánh bại Tương Âm thì chỉ nàng có
thể.
Đường Vũ Đồng ngăn chặn Tây Tây, Võ Hồn của Tây Tây là Thiểm Điện Báo, tốc độ
cực nhanh. Không nói đến trận chiến của Tây Tây và Đường Vũ Đồng, phía của
Tương Âm và Nhạc Miên Linh càng dữ dội hơn.
Tương Âm phóng xuất Hồn Kỹ đầu tiên ở trạng thái băng, Nhạc Miên Linh cũng
không thua kém sử dụng Hồn Kỹ thứ nhất. Băng hỏa va chạm, tiếng lôi điện tí
tách, cả hai chiếm một góc sân đấu và ngoài họ ra chẳng có ai nữa.
Từng tảng băng không ngừng hình thành bay vọt về hướng Nhạc Miên Linh. Từng
quả cầu lửa cũng không ngừng va chạm với các tảng băng. Tiếng nổ không dứt bên
tai, một góc sân đấu toàn hơi nước.
Tương Âm và Nhạc Miên Linh như định chiến đấu 300 hiệp, họ không ngừng tấn
công lẫn nhau và bỏ qua các vết thương. Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là cạn kiệt
Hồn Lực và ngất xỉu, cả hai được đưa ra ngoài thì trận đấu bên trong vẫn chưa
kết thúc.
Khi Tương Âm và Nhạc Miên Linh tỉnh lại thì đã ở hai nơi khác nhau. Nhạc Miên
Linh xoa xoa mắt mờ mịt nhìn xung quanh.
"Tỉnh rồi à?" Mã Tiểu Đào từ ngoài cửa bước vào.
"Đào tỷ, trận đấu sao rồi?" Nhạc Miên Linh vừa mở miệng là hỏi ngay về trận
đấu.
"Ngươi và tiểu Âm cạn kiệt Hồn Lực rồi ngất nên dĩ nhiên là hoà, còn tổng trận
đấu thì ta thua." Mã Tiểu Đào tự nhiên nói.
"Không sao đâu Đào tỷ, có ta là heo cùng với ngươi nha!" Nhạc Miên Linh mơ
màng an ủi.
"Ha ha ha, ân!" Mã Tiểu Đào cười đáp.
Cùng lúc đó ở ký túc xá...
Đường Vũ Đồng nghiêm túc ngồi nhìn Tương Âm vừa tỉnh cách đây không lâu.
Tương Âm cúi đầu tội nghiệp ngồi trên giường.
"Ngươi đây là ngốc hay gì hả? Đánh đến cạn kiệt Hồn Lực mới chịu ngừng. Ngươi
thích chiến đấu với nàng đến thế à?" Đường Vũ Đồng giận dữ nói.
Nàng giận dữ như thế một phần là lo lắng cho Tương Âm, phần còn lại thì nàng
lại không biết vì sao. Chỉ là cảm thấy Tương Âm thân thiết với Nhạc Miên Linh
hơn cả nàng là lại cảm thấy khó chịu.
"A Đồng, là ta không đúng. Sẽ không có lần sau nữa!" Tương Âm nhỏ giọng nhận
lỗi.
"Thật sự?" Đường Vũ Đồng nghi ngờ hỏi lại.
"Thật!" Tương Âm ngước mặt lên cam đoan trả lời.
"Hi vọng là ngươi nhớ lời hứa hôm nay!" Đường Vũ Đồng nhỏ giọng lầm bầm.