Người đăng: Nhionelove

Hồn Hoàn còn chưa đưa hết vào người của Hoắc Vũ Hạo thì đã bị đánh bật ra. Sau
đó Hoắc Vũ Hạo bỗng dưng đau đớn ngã ra đất.

Đường Nhã và Bối Bối thấy hắn bộ dáng đau đớn dữ dội thì cũng đã hoảng hốt đến
xem tình hình. Không hề có ai quan tâm Tương Âm nghĩ ra sao.

"Khi hấp thu Hồn Hoàn khác thuộc tính thì ra sẽ bị như thế này!" Một câu cảm
khái của Tương Âm khiến Đường Nhã cùng Bối Bối quay lại xem nàng.

"Đây là đâu đến hùng hài tử a? Làm việc gì cũng không quan tâm kết quả?" Cả 2
trầm mặc nhìn chăm chăm hùng hài tử Tương Âm.

Một lúc sau đó nét mặt Hoắc Vũ Hạo dần giản ra, có lẽ là cơn đau đang dần biến
mất. Đường Nhã vội đến giúp hắn đứng dậy.

"Tiểu Hoắc, đệ có thấy không ổn chỗ nào không?" Đường Nhã lo lắng hỏi.

"Tiểu Nhã tỷ, đệ không sao! Chỉ là đau đớn một chút thôi!" Hoắc Vũ Hạo suy yếu
cười.

Dĩ nhiên Đường Nhã cùng Bối Bối không thể nào tin Hoắc Vũ Hạo rồi. Chỉ đau một
chút? Đau một chút mà có thể lăn trên đất như thế?

"Đúng rồi tiểu Hoắc! Phong hệ không phải là thuộc tính của đệ vậy thuộc tính
của đệ là gì?" Đường Nhã tò mò nhìn Hoắc Vũ Hạo.

"Võ Hồn của đệ là Linh Mâu, một loại biến dị Võ Hồn thuộc tính tinh thần."
Hoắc Vũ Hạo xấu hổ trả lời. Nghe xong hai mắt Đường Nhã sáng lên, đôi mi chớp
chớp.

"Linh Mâu, biến dị Võ Hồn? Tốt, tốt lắm!"

Bối Bối cũng ý thức được điều gì, gật đầu đồng ý với Đường Nhã:

"Thật không nghĩ ra, đáng tiếc chúng ta đã chậm một bước, hẳn nên trợ giúp
tiểu Hoắc tìm được Hồn Thú tốt tiến hành dung hợp."

"Bối đại ca, tiểu Nhã tỷ, mọi người sao lại tìm ta, có chuyện gì sao?" Hoắc Vũ
Hạo dò hỏi. Đối với câu hỏi này Đường Nhã sẵng giọng:

"Thật ra chúng ta chỉ thầm đoán đệ định tiến vào Tinh Đấu Sâm Lâm, không ngờ
gan đệ lại lớn như thế. Đệ không biết đây là cấm vực của nhân loại sao? Cho dù
là một vài hồn sư tu vi cực cao cũng không liều lĩnh vào sâu bên trong. Tiểu
tử ngươi nếu muốn tiến vào cũng phải có người đi theo chỉ dẫn. Chúng ta đuổi
theo cũng muốn bảo hộ ngươi, ta cùng Bối Bối cũng là Hồn Sư mà. Ngươi mới vào
một chút mà đã gặp rắc rối rồi, nếu không phải có Tiểu Âm thì có khi ngươi
đã..."

Đường Nhã nói chuyện ngập ngừng ở khúc cuối, ánh mắt không biết vô ý hay cố
tình nhìn về phía Thiên Mộng Băng Tầm. Hoắc Vũ Hạo cũng theo ánh mắt nàng mà
nhìn qua, vừa thấy cảnh tượng khá máu me ở đấy lập tức trắng bệch mặt.

Nhìn thấy sắc mặt của hắn, không có cảm giác tồn tại từ nãy đến giờ Tương Âm
hừ lạnh một tiếng. Hoắc Vũ Hạo nghe thấy từ từ chuyển qua quan sát kĩ nàng.

Nhìn kĩ rồi sắc mặt Hoắc Vũ Hạo lại càng khó coi. Chỉ nghĩ đến việc nếu người
đối đầu với con băng tầm đó là hắn thì đã cảm thấy đáng sợ vô cùng. Đơn giản
bởi vì hắn chắc chắn không có khả năng có thể giết nó.

"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đệ kìa, Tiểu Hoắc, lúc này có tính toán gì
không?" Đường Nhã cười cười xoa dịu không khí.

Hoắc Vũ Hạo thoáng cái sửng sốt. Nhìn thấy vẻ mờ mịt của hắn, Đường Nhã mừng
thầm nháy mắt với Bối Bối. Bối Bối gật đầu lên tiếng:

"Hoắc tiểu đệ còn có... Tương tiểu đệ, ở nhà các đệ còn những ai?"

"Không còn ai cả, chỉ có mình ta cô độc..." Hoắc Vũ Hạo thật thà đáp. Ánh mắt
của Đường Nhã lập tức sáng lên nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn qua Tương Âm.

"Chỉ còn mỗi ta." Tương Âm bình yên trả lời nhưng khiến Bối Bối nghi hoặc nhíu
mày. Một đứa bé không nên bình tĩnh nói ra chuyện đó như thế đi?

"Tốt, thật là quá tốt!" Đường Nhã mừng rỡ buộc miệng. Cả 3 người còn lại đồng
loạt quay về phía nàng. Bối Bối lại bình tĩnh khẽ gõ đầu Đường Nhã.

"Nói lung tung gì thế."

Đường Nhã cũng ý thức bản thân lỡ lời, trừng mắt nhìn Bối Bối.

"Người ta không cố ý mà. Tiểu Hoắc, tiểu Âm, nhà các đệ cũng không còn ai chi
bằng gia nhập tông môn bọn tỷ đi!"

"Tông môn?"

"Chính là tông môn, tông môn chúng ta từng lại tông môn đệ nhất đại lục, một
khi gia nhập tuyệt đối không phải chịu thiệt thòi. Hơn nữa tuyệt học tông môn
chúng ta cực kì thích hợp để các đệ tu luyện. Các đệ một thân một mình, tuổi
lại còn nhỏ, sau khi gia nhập tông môn, chúng ta chiếu cố lẫn nhau cũng dễ
chịu một chút. Một thân một mình ở ngoài nếu vận khí không tốt rất dễ bị thua
thiệt."

"Tiểu Nhã tỷ, tông môn của tỷ tên là gì?"

"Đường Môn, từng là thiên hạ đệ nhất tông môn."

"Đường Môn a! Vậy nếu không lầm thì tỷ đây là đương kim môn chủ của Đường Môn
rồi!" Tương Âm lúc này mới lên tiếng, giọng điệu thoải mái.

"Tuy bây giờ Đường Môn chỉ còn lại 2 chúng ta nhưng tỷ tin chắc sau này Đường
Môn sẽ được chấn hưng."

"Muốn gia nhập Đường Môn cần điều kiện gì?" Hoắc Vũ Hạo do dự hỏi.

"Chỉ cần các đệ không ngừng cố gắng tăng cường tu vi, ngày càng cường đại. Lúc
bổn môn cần phải cố gắng ra sức, tỷ cũng không lừa các đệ, bổn môn hiện tại
quả thực đã xuống dốc nhưng công pháp vẫn còn. Hơn nữa Đường Môn từng là thiên
hạ đệ nhất tông môn, vẫn có một chút đặc quyền, học viện Sử Lai Khắc đệ nhất
đại lục đệ chắc cũng biết, học viện đối với việc tuyển chọn đệ tử vô cùng
nghiêm khắc nhưng mỗi năm vẫn cấp cho bổn môn vài danh ngạch. Tỷ và Bối Bối
cũng định gia nhập, vừa lúc năm nay vẫn còn dư một chỗ, nếu đệ nguyện ý gia
nhập Đường Môn, chỗ này liền để cho đệ. Về phía tiểu Tương thì riêng đệ ấy đã
đủ điều kiện vào học viện rồi. Còn có thể trụ vững tại học viện hay không đều
xem cố gắng của mỗi người. Chúng ta có thể giúp các đệ rất nhiều nhưng chỉ có
một yêu cầu duy nhất: Chỉ cần gia nhập Đường Môn, kiếp này chính là người của
Đường Môn, nếu một ngày rời đi liền đem tất cả tuyệt học trả lại bổn môn!"

"Tốt thôi! Ta không có lí do gì từ chối!" Tương Âm không quan tâm cười một
tiếng. Hoắc Vũ Hạo thấy thế cũng kêu lên:

"Đệ cũng muốn gia nhập Đường Môn!"

Lần này không giống như trong tiểu thuyết đã viết, Bối Bối không hề bảo Hoắc
Vũ Hạo nghĩ kĩ nữa.

"Tiểu Hoắc, tiểu Âm mau bái sư. Đường Môn chúng ta còn lại ba người, quy cũ
cũng không quá nhiều. Sau này ngươi cứ gọi ta là lão sư, từ giờ người là người
của Đường Môn." Đường Nhã nghiêm mặt nói.

Đường Nhã vừa nói xong đã thấy Tương Âm nhanh nhẹn (Thật sự?) quỳ xuống. Sau
đó là âm thanh trong trẻo của trẻ con u u vang lên:

"Đệ tử Tương Âm bái kiến lão sư." Tương Âm nói xong rồi bái ba lượt.

Không hiểu sao lúc được Tương Âm bái Đường Nhã đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn
lạnh. Nàng lập tức nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo để dời đi sự chú ý. Hoắc Vũ Hạo
hiểu ý, phụp một tiếng quỳ xuống bái Đường Nhã.

"Đệ tử Hoắc Vũ Hạo bái kiến lão sư!"

Đường Nhã đứng bất động, để hắn cũng bái ba lượt rồi mới đỡ cả 2 người đứng
lên.

"Tốt lắm, Tiểu Âm từ nay sẽ là đệ nhị đệ tử, tiểu Hoắc là đệ tam đệ tử, bái
kiến đại sư huynh đi." Vừa nói Đường Nhã vừa chỉ Bối Bối.

"Bái kiến đại sư huynh!"

Tương Âm cùng Hoắc Vũ Hạo đồng loạt hướng Bối Bối khom mình hành lễ.

"Tiểu sư đệ không cần khách khí, sau này đều là người một nhà." Bối Bối mỉm
cười nói. Nhưng sự chú ý của hắn bỗng bị đột nhiên vào trạng thái cảnh giác
Tương Âm lấy đi.

"Nhị sư đệ, có chuyện gì..." Hắn còn chưa nói xong thì Tương Âm đã lao nhanh
vào một bụi rậm nắm thứ gì đó ra.

Khi nắm thứ đó ra ngay cả Tương Âm cũng ngẩn ngơ. Thứ bị nàng nắm ra là một
con thỏ khá to và hơi quá khổ đối với cơ thể lúc này của nàng. Con thỏ đó có
bộ lông màu tuyết, đôi mắt màu bạc phát quang kì lạ khiến cho mọi người chấn
động.

"Đây... Đây dĩ nhiên là Ngân Đồng Thố! Nó là một Hồn Thú hệ tinh thần, lần này
đệ may mắn rồi a, tiểu sư đệ!" Cả Bối Bối cũng che không trụ nổi hưng phấn.

Tương Âm lúc này lại nhíu mi suy tư, vào lúc ấy nàng nghe Tử Luân nhắc nhở có
Hồn Thú hệ tinh thần ở đây thì đã định ra hảo kế hoạch tiếp theo. Định là sẽ
cho Hoắc Vũ Hạo hấp thu Hồn Hoàn lần này nhưng không ngờ Hồn Thú này lại là
một con thỏ đáng yêu a. Tương Âm hiện đang do dự giữa giết và không giết đây.

Cuối cùng Tương Âm hít sâu làm ra quyết định, nàng cầm con Ngân Đồng Thố ấy đi
lại gần Hoắc Vũ Hạo. Thật sự thì lúc này 3 vị còn lại rất muốn cười a. Tương
Âm vốn cơ thể nhỏ nhắn, lúc này sắc mặt nghiêm túc mà cầm một con thỏ bằng 2/3
mình đi lại gần họ, hỏi có bao nhiêu khả ái là có bấy nhiêu khả ái a.

Nếu như để Tương Âm biết suy nghĩ của họ thì chắc chắn sẽ là ngàn mắt đao lia
qua. Đáng tiếc là nàng không biết, chỉ nghiêm túc đưa con thỏ lên trước mặt
Hoắc Vũ Hạo.

"Giết nó!" Tương Âm ngắn gọn ra lệnh.

"Cẩn thận!!"

Vào đúng lúc này tiếng cảnh báo của Tử Luân gấp gáp vang lên, Tương Âm chỉ
thấy một bóng đen hướng nàng cùng Hoắc Vũ Hạo lao tới. Tuy đã kịp kéo Hoắc Vũ
Hạo tránh ra, nhưng do quên mất cơ thể vẫn là của một đứa bé mà nàng bị mất
thăng bằng khiến cả 2 lăn quay ra đất. Tương Âm thật sự hận thấu cơ thể nhỏ
xinh này rồi a.

Vẫn chưa kịp đứng dậy thì Tương Âm thấy bóng đen đó lần nữa xông tới. Khoảng
cách giữa nó và nàng cách nhau 3 thước, 2 thước, 1 thước.

Ầm!!!


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #5