Người đăng: Nhionelove
Bối Bối bỏ qua cảm giác không ổn quay sang tiếp tục nói với Từ Tam Thạch:
"Ngươi vì Giang Nam Nam mà từ chối lên năm sáu ở lại năm năm, nếu không phải
ngươi là đệ tử hạch tâm chỉ sợ đã bị học viện khai trừ từ lâu rồi."
"Không còn cách nào a! Ai bảo nàng là mối tình đầu của ta chứ? Vì nàng cái gì
ta cũng dám làm. Này cũng không phải học từ ngươi?" Từ Tam Thạch đau khổ nói.
"Ngươi đi chết đi, tránh xa ta ra." Bối Bối tức giận nói. Hắn vừa nói vừa giơ
chân ra đá một cái.
Rõ ràng Bối Bối đá không mạnh lắm nhưng Từ Tam Thạch vẫn kêu gào thảm thiết,
cả người bay vèo ra ngoài. Từ cái hướng Từ Tam Thạch đang bay đi, Giang Nam
Nam vừa Đường Nhã đang đi đến.
Giang Nam Nam mặc bộ đồng phục năm năm màu đen vẫn lộ ra vẻ dịu dàng động lòng
ngươi, trong khi đó Đường Nhã lại lộ vẻ bá đạo hơn. Đường Nhã thấy Từ Tam
Thạch đột nhiên bay về phía mình thì lập tức giơ chân phải lên đá thẳng vào Từ
Tam Thạch.
Lần này Từ Tam Thạch mới thật sự bị đá văng đi. Cả người hắn bay vèo một cái
rớt xuống cách đó chừng 5 thước, hai tay tiếp đất lộn một vòng mới có thể đứng
vững được.
"Đường Nhã, ngươi làm gì đá ta?" Từ Tam Thạch than trách với vẻ mặt đau khổ.
"Ta hỏi ngươi làm gì mới đúng, tự dưng lại bay đến đây!" Đường Nhã hai tay
khoanh trước ngực hùng hổ nói.
"Là Bối Bối của ngươi đá ta. Hai các ngươi này là hợp sức ức hiếp ta! Nam Nam,
nàng nói giúp ta a! " Từ Tam Thạch đau khổ quay sang Giang Nam Nam.
Giang Nam Nam không thèm nhìn hắn mà kéo Đường Nhã đi thẳng đến chỗ Tương Âm.
Nàng mỉm cười chào họ một cái mới quay sang nói nhỏ với Đường Nhã.
"Chúng ta đi thôi, tiểu Nhã."
"Ân." Đường Nhã dợm bước định đi thì bị Bối Bối gọi lại.
"Tiểu Nhã, ngươi không đi cùng chúng ta?"
"Hôm nay không được. Ta đã hứa là sẽ đi cùng Nam Nam rồi." Đường Nhã nói rồi
phất phất tay cùng Giang Nam Nam đi xa.
"Các ngươi đây là cãi nhau?" Từ Tam Thạch nhỏ giọng.
"Không có! Chỉ là dạo này tiểu Nhã khá thân thiết với Giang Nam Nam thôi!" Bối
Bối nhẹ giọng nói, ánh mắt xẹt qua một tia quang mang. Tương Âm vô tình nhìn
thấy khẽ nhíu mày, Bối Bối hình như...không đơn giản.
"Nhị sư đệ, các đệ có muốn mua gì không? Thưởng Bảo Hội có nhiều thứ tốt lắm,
các đệ từ từ xem đi. Ta cũng đi đây." Bối Bối nói xong thì kéo Từ Tam Thạch
xoay người đi.
Tương Âm dời sự chú ý sang Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt. Giá của khối Hồn Cốt
này quá đắt, trong cốt truyện thì Hoắc Vũ Hạo có khả năng mua cho Đường Vũ
Đồng nhưng mà nàng lại không có a.
"Ngươi thật sự muốn có nó?" Nhạc Miên Linh thì thầm với Tương Âm.
"Ta muốn giúp cho nàng!" Tương Âm nói, Nhạc Miên Linh rõ "nàng" ở đây là chỉ
ai.
"Đào tỷ!" Nhạc Miên Linh tiến đến gần Mã Tiểu Đào. Mã Tiểu Đào hiểu ý mà cúi
xuống nghe nàng nói gì đó.
"Hảo!" Mã Tiểu Đào gật đầu rồi trở lại quầy hàng phía tây.
Lúc này mọi người cũng đoán ra được việc gì. Đường Vũ Đồng phức tạp nhìn Tương
Âm nhưng chỉ được một nụ cười đáp lại.
"Lần này ngươi nợ ta." Nhạc Miên Linh nói với Tương Âm. Tương Âm cười gật đầu
nói:
"Ngươi cũng nợ Đào tỷ."
Nhạc Miên Linh nhún vai, lát sau Mã Tiểu Đào quay trở lại. Họ lại tiếp tục đi
vòng quanh xem. Mục tiêu lần này Tương Âm hướng tới là Kình Giao.
Nó là một khối pha lê đen nhánh, hoàn toàn không tỏa ra chút ánh sáng rực rỡ
nào. Thế nhưng Tương Âm biết giá trị của nó cao hơn bề ngoài rất nhiều.
Phía dưới cũng có một cái bảng giới thiệu: Kình Giao ngàn năm.
Kình Giao là một thứ đặc biệt chỉ có trong não của Kình Ngư. Có tác dụng tẩm
bổ giúp Hồn Sư tăng cường thân thể, khung xương và tăng khả năng chịu đựng.
Khối Kình Giao này có thể gọi là Kình Giao ngàn năm, nhưng Kình Giao bình
thường có màu vàng ánh kim, giá cao ngất ngưỡng. Một khối to thế này đủ để Hồn
Sư thay da đổi thịt.
Đáng tiếc khối Kình Giao này có màu đen, theo người thẩm định có lẽ nó đã bị
phong hóa một thời gian rồi. Có thể đã bị biến chất, tuy vậy vẫn còn dùng
được, có điều phẩm chất giảm xuống một chút thôi.
Giá của khối Kình Giao ngàn năm này không đắt lắm, chỉ 6000 kim hồn tệ thôi.
Tương Âm đối với nó không có hứng thú quá lớn, dù sao chịu 3 đạo lôi kiếp đã
khiến thân thể của nàng cực tốt rồi.
"Ngươi không định mua?" Đường Vũ Đồng nhận ra sự thiếu hứng thú của Tương Âm,
nàng nghi hoặc hỏi.
"Nó rất có giá trị, giá bán này đúng là rẻ rồi. Miên Miên, ngươi thấy sao?"
Tương Âm không trả lời Đường Vũ Đồng mà quay sang Nhạc Miên Linh.
"Ôi chao! Đồ tốt mà ngươi không cần, vậy ta đây không khách khí." Nhạc Miên
Linh cười kéo Mã Tiểu Đào chạy đi, lát sau hai người mới trở lại.
Khối Kình Giao này không giống với khối Hồn Cốt ban nãy, nên Tụ Bảo Các sau
khi nhận tiền liền giao hàng cho bọn họ luôn. Sau đó họ đi một vòng xung
quanh, Hoắc Vũ Hạo mua vài thứ có ích với Hồn Đạo Sư, Tiêu Tiêu mua những thứ
có ích cho Hồn Sư.
Trên đường về họ gặp Bối Bối và Từ Tam Thạch, còn có cả Đường Nhã và Giang
Nam Nam. Từ Tam Thạch đang cố bám chặt Giang Nam Nam nhưng có Tương Âm đến,
Đường Nhã và Giang Nam Nam chỉ một lát đã thoát được. Sau đó họ chào nhau rồi
chia ra trở về.
Khi họ đang đi trong thành Sử Lai Khắc thì Tương Âm, Nhạc Miên Linh và Đường
Vũ Đồng chưa từng buông lỏng cảnh giác. Tương Âm thả ra Tinh Thần Thám Trắc,
quả nhiên ở phía trước không xa có sáu người đang mai phục.
Tương Âm liếc mắt ra dấu cho Nhạc Miên Linh. Lúc này Nhạc Miên Linh cũng hiểu
là nên làm gì, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống đất.
"Đào tỷ~, ta không đi nữa, ngươi bế ta đi." Nhạc Miên Linh phút chốc đã có thể
nhập diễn. Mã Tiểu Đào cười bế nàng lên, ngay lúc ấy Nhạc Miên Linh nói nhỏ
vào tai Mã Tiểu Đào.
"Có mai phục!" Nàng vừa nói xong thì cơ thể Mã Tiểu Đào phút chốc dừng lại
nhưng lập tức trở lại bình thường.
Tương Âm thấy Mã Tiểu Đào đã vào trạng thái chiến đấu thì lập tức vung tay,
gió chia ra tấn công về sáu hướng. Những người kia có tu vi cao hơn nên dễ
dàng nhận ra và né tránh.
Bọn hắn lập tức từ rừng cây bay ra, sau đó khắp nơi lóe ra ánh sáng Hồn Hoàn
vô cùng rực rỡ. Trong đó có năm người có năm Hồn Hoàn, người còn lại có đến
sáu Hồn Hoàn. 5 người là Hồn Vương và 1 người là Hồn Đế.
Phía bên Tương Âm cũng phát động, Hồn Hoàn đồng loạt phát sáng. Tương Âm là
người đầu tiên ra tay, chỉ thấy một cơn lốc nổi lên ngăn cản lại sáu người
kia.
Đường Vũ Đồng cũng không đứng xem mà phát động Trát Dao nhắm hướng tên Hồn
Đế. Hồn Kỹ dễ dàng bị hóa giải cũng không khiến Đường Vũ Đồng hoang mang, nàng
bay lên cao để lộ ra 2 người ở phía sau.
Cả người Mã Tiểu Đào lúc này đắm chìm trong ngọn lửa đỏ rực rỡ, trong khi Nhạc
Miên Linh lại là một màu lam sáng, rõ ràng là đã dùng Hồn Kỹ thứ nhất. Lửa
xung quanh Nhạc Miên Linh bị gió cuốn vào, những tên kia vừa bị chạm phải cả
thân thể lập tức tê dại.
Tuy vậy bọn chúng vẫn có thể di chuyển rất nhanh, Tiêu Tiêu không chậm trễ
dùng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh chia ra tấn công. Chỉ có mỗi Hoắc Vũ Hạo không
biết nên làm gì.
Lửa xung quanh Mã Tiểu Đào bùng lên phừng phừng, hai cánh phượng hoàng sau
lưng nàng vung lên, nàng lao đến đối thủ nhanh như tên bắn. Nàng đồng thời thi
triển Hồn Kỹ thứ hai là Dục Hỏa Phượng Hoàng và Hồn Kỹ thứ ba là Phượng Dực
Thiên Tường nhắm về phía tên Hồn Đế.
Tên Hồn Đế kia phản ứng nhanh mà lách người tránh ra. Mà hắn có trốn cũng
chẳng sao, Mã Tiểu Đào lập tức chuyển mục tiêu vào năm tên Hồn Vương ngay bên
cạnh.
Rầm!