Người đăng: Nhionelove
Nếu các vị ưng ý vật gì thì hãy đến quầy hàng phía tây để đăng ký mua hoặc
đánh giá tại chỗ. Kết quả đánh giá sẽ quyết định số hoa hồng hay chiết khấu mà
các vị được giảm."
"Có hạn chế mức nợ không? Quy định cụ thể như thế nào?" Hoắc Vũ Hạo hỏi. Cô
gái mặc váy trắng mỉm cười đáp:
"Vị này hẳn là lần đầu tham gia Thưởng Bảo Hội đúng không? Là thế này, Tụ Bảo
Các sẽ căn cứ vào thực lực của các vị để quyết định xem các vị có thể ký nợ
bao nhiêu, số nợ này luôn khác nhau với những khách hàng khác nhau.
Mà phương thức đánh giá chủ yếu dựa vào tuổi tác hiện giờ của các vị, thêm cả
tu vi và hệ mà các vị tu luyện, sau đó mới tổng hợp lại. Các vị có thể yên
tâm, Tụ Bảo Các cam đoan tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, đồng
thời cũng sẽ không hỏi hoàn cảnh gia đình hay lai lịch của các vị.
Chúng ta sẽ có cách riêng để giữ bí mật một cách an toàn nhất. Nếu hôm nay là
lần đầu tiên các vị đến đây chi bằng giờ chúng ta đi đánh giá trước, để khi
các vị cần mua gì cũng thoải mái hơn. Nếu được thì giờ ta dẫn các vị đi luôn."
"Làm phiền ngươi!" Tương Âm thanh lãnh đáp.
Cô gái mặc váy trắng lập tức dẫn họ đi về phía tây, họ đi sau lưng không khỏi
bị các tủ kính bên ngoài hấp dẫn. Đột nhiên Tương Âm dừng lại nhìn về cái tủ
kính gần đấy, bên trong đó không ngờ lại trưng bày một cái Hồn Cốt.
Cái Hồn Cốt đó ánh lên màu hồng ánh kim, nó không có nằm im mà đang lơ lửng
bên trong tủ kính, trông bề ngoài có lẽ nó là một khúc xương cánh tay. Năm
ngón tay đang chỉ thẳng về trước, ở đầu mỗi ngón tay đều lóe ra ánh sáng màu
hồng ánh kim rực rỡ.
Lúc này không chỉ có bọn họ chú ý đến khối Hồn Cốt đó mà xung quanh tủ kính
này cũng có gấp đôi số khách đang xem. Lớp kính bằng thủy tinh càng khiến ánh
sáng từ khối Hồn Cốt phát ra càng thêm rực rỡ.
Phía dưới khối Hồn Cốt đó có một cái thẻ nhỏ bằng đồng, phía trên viết Hoàng
Kim Chi Mang Tả Tí Cốt. Đây là Hồn Cốt rơi ra từ Vạn niên Hồn Thú Hoàng Kim
Địa Long Vương.
Thuộc tính của nó là Quang Minh, có thể liên quan đến năng lượng thuộc tính
hỏa quang minh. Thích hợp với Hồn Sư hệ Quang Minh. Dự đoán rằng Hồn Cốt này
sẽ mang đến một kỹ năng công kích.
Giá: 950 vạn kim hồn tệ.
Tương Âm đen mặt nhìn bảng giá, đây cũng quá không khách khí chặt chém đi.
Nhạc Miên Linh bên cạnh nhìn xem cũng lấp bấp, theo khẩu hình thì nàng nói
chính là: "Ni mã! Còn biết làm ăn hơn cả ta!"
Đối với việc Nhạc Miên Linh nói tục Tương Âm cũng không ý kiến, bởi vì nàng
vẫn chưa nói lớn ra miệng. Mọi người thấy Tương Âm dừng lại thì cũng dừng lại
nhìn theo ánh mắt của nàng.
"Ngươi muốn nó sao, Âm?" Đường Vũ Đồng hỏi.
"Không có! Nhưng nó rất thích hợp ngươi, nên nhanh mua đi!" Tương Âm nói rồi
quay đầu tiếp tục đi, những người khác cũng không nói gì theo đi lên.
Họ đi gần trăm thước mới đến được cuối dãy phía tây. Trước mặt là một tủ trưng
bày lóe ra ánh sáng vô cùng trong suốt, ánh sáng kia có chút rực rỡ nhưng
không hề chói mắt một chút nào.
Cô gái váy trắng kia dẫn sáu người đi về phía bên trái của quầy hàng, lập tức
có một cô gái mặc váy hồng bước ra cung kính nói:
"Xin chào các vị Hồn Sư. Phiền các vị điền vào bảng mẫu này một chút. Sau đó
chúng ta sẽ lập tức tính ra số tiền các vị có thể ghi nợ được."
Sáu mảnh giấy lập tức xuất hiện trước mặt sáu người, nội dung cần điền cũng
không quá nhiều. Có tên, tuổi, cấp bậc Hồn Lực, Võ Hồn, có từng đạt giải gì
không...
Trong đây chỉ có sáu mục, ngay cả Hồn Hoàn bao nhiêu năm cũng không cần. Cũng
tốt, thế này thì họ điền vào thoải mái hơn, ở mục Võ Hồn Tương Âm viết là
Chiến Phong Vô Hình Long, cũng chính là Tử Luân. Sau khi điền xong, rất nhanh
đã có kết quả đánh giá.
Cô gái váy hồng quay sang nói nhỏ với một cô gái khác vài câu, cô gái đó lập
tức đứng dậy từ sau chạy đến. Lúc này nàng đã đặt vài cái thẻ lên trên bàn,
một cái màu đỏ, 2 cái màu đen, 1 cái màu tím và 2 cái màu vàng. Nàng lấy cái
màu đen đưa cho Tương Âm rồi nói:
"Tương tiên sinh, tối đa mỗi năm ngài có thể ghi nợ 25 vạn kim hồn tệ, hết một
năm thì lại trở về đây đánh giá lại. Dựa theo độ tuổi và cấp bậc Hồn Lực của
ngài thì thẻ đen rất thích hợp.
Khi mua vật phẩm gì cũng có thể hưởng chiết khấu 25%. Giá cả ở đây đã rất thấp
so với bên ngoài rồi."
Sau đó nàng mới đưa những thứ còn lại cho những người khác. Màu đỏ là đưa cho
Mã Tiểu Đào, màu đen là của Nhạc Miên Linh, màu tím là đưa cho Đường Vũ Đồng,
còn lại màu vàng là Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu.
Khi họ lấy xong thì Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng quay ngược trở lại xem Hoàng
Kim Chi Mang Tả Tí Cốt. Nhạc Miên Linh cùng những người khác không chịu chia
ra mà cứ đi theo nàng.
"Uy, ngươi cứ đi theo ta làm gì? Đã có Đào tỷ thì tự đi mua đồ đi chứ!" Khi
nói chuyện Tương Âm mang theo chút khó chịu.
"Ngươi thế nào nhẫn tâm như thế? Ngươi không còn yêu ta nữa sao?" Nhạc Miên
Linh lập tức vào vai diễn.
Vừa nghe nàng nói xong áp suất thất lập tức lan rộng bao trùm sáu người. Tương
Âm trừu rút khóe miệng, Nhạc Miên Linh tên này là thiếu đánh sao?
"Ta không nhớ chúng ta từng có yêu! Ngươi còn diễn ta lập tức đánh ngươi!"
Tương Âm không lưu tình đáp lại.
"Làm gì mà hung vậy chứ? Đào tỷ, nàng ức hiếp ta!" Nhạc Miên Linh bĩu môi quay
sang Mã Tiểu Đào cáo trạng.
"Đừng buồn, hay để đền bù thì tiểu Linh muốn mua gì ta sẽ mua giúp ngươi!" Mã
Tiểu Đào cười cười nói.
"Hảo nha!" Nhạc Miên Linh lập tức cười tươi như hoa. Tương Âm thì đen mặt,
Nhạc Miên Linh tên này cũng quá giảo hoạt đi.
Chẳng lâu họ đã đến chỗ tủ kính lúc nãy. Khối Hồn Cốt Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí
Cốt đang thu hút sự chú ý của không ít người, những người có thể tham dự
Thưởng Bảo Hội hôm nay đều là đệ tử hạch tâm của ngoại viện. Đa số những người
ở đây Tương Âm đều không biết và cũng không muốn biết.
"Đại sư huynh." Tiêu Tiêu tinh mắt thấy được Bối Bối ngay.
Bên cạnh của Bối Bối không phải là Đường Nhã mà là Từ Tam Thạch. Hắn đang
khoát tay lên vai Bối Bối nói cái gì đó.
Nghe tiếng Tiêu Tiêu gọi, cả hai cùng lúc ngẩng đầu lên. Cái bọn họ đang chú ý
không phải là khối Hồn Cốt kia mà là một món đồ khác trong dãy gần đấy.
Vừa thấy Mã Tiểu Đào cũng đứng đấy hai người lập tức đổ mồ hôi. Mã Tiểu Đào
xem cũng không xem hai người một cái mà chỉ lo trông chừng Nhạc Miên Linh.
Bối Bối gật đầu chào bọn họ. Từ Tam Thạch vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo liền làm
ra bộ dạng oán phụ nói:
"Vũ Hạo, lâu rồi ta không được ăn cá nướng của ngươi nga."
Hoắc Vũ Hạo cười ngu ngơ không biết trả lời như thế nào. Lúc này Từ Tam Thạch
lại nói tiếp:
"Sẵn đến thì ngươi sang đây cố vấn giúp ta một chút đi. Ta và Bối Bối vừa nói
chỉ cần các ngươi lôi kéo được Giang Nam Nam vào Đường Môn thì ta cũng sẽ gia
nhập theo, thế nào?"
"Uy ngươi tên này là si hán à? Mà hình như hắn là si hán thật." Nhạc Miên Linh
đen mặt.
"Ngươi coi Đường Môn là cái gì? Là công cụ giúp ngươi tán gái sao? Cút sang
bên kia." Bối Bối liếc mắt khinh thường. Từ Tam Thạch cũng không tức giận,
cười hắc hắc nói:
"Ai bảo Nam Nam thân thiết với Tiểu Nhã của ngươi đây? Ngươi bình thường nói
giúp ta với Tiểu Nhã, bảo Tiểu Nhã kéo Nam Nam vào. Với tính cách của Nam Nam,
nàng đã gia nhập Đường
Môn thì không dễ rời khỏi đâu. Đến lúc đó ta cũng chui vào, không phải cơ hội
càng lớn sao?"
"Bây giờ họ chỉ mới thân thiết bình thường thôi mà ngươi đã không có đường
chen vào. Đợi sau này càng thân thiết thì như tường bịt kín rồi!" Tương Âm
biết rõ sự tình nên ở trong lòng cười trên nỗi đau của người khác.
"Hắn quả là si tình!" Nhạc Miên Linh nói nhỏ với Tương Âm.
"Chỉ tiết một mảnh tình si, Giang Nam Nam đã..." Tương Âm không ngại chia sẻ
sự phát hiện của mình.
"... Thật là không ngờ a!" Nhạc Miên Linh hơi ngạc nhiên nói.
Sau đó cả Nhạc Miên Linh cùng Tương Âm nhìn Bối Bối và Từ Tam Thạch đều mang
theo thương hại. Bối Bối và Từ Tam Thạch không hiểu sao bỗng dưng thấy lạnh
sống lưng.