Người đăng: Nhionelove
Bỏ qua sự thất vọng nho nhỏ của mình, Tương Âm tìm nước vào để rửa sạch cơ thể
rồi mới thay quần áo khác đi ra ngoài. Quần áo lúc trước của nàng đã có phần
không vừa với cơ thể nên nàng đành mượn dùng quần áo của Đường Vũ Đồng.
Tuy Đường Vũ Đồng cao hơn Tương Âm nhưng độ rộng của áo không có khác biệt
quá lớn. Tương Âm mặc vào tuy có chút không quen nhưng vẫn còn ổn.
Tương Âm đến nhà ăn rồi về phòng, dù sao đi tìm xung quanh vẫn không bằng chờ
đợi. Tương Âm trở về phòng Đường Vũ Đồng vẫn chưa về, nàng cũng không quá bận
tâm mà phải tập trung vào việc quét dọn căn phòng.
Khi nàng dọn dẹp sạch sẽ thì đã là nửa canh giờ sau. Cửa phòng vang lên một
tiếng rồi bị đẩy ra, thứ đầu tiên Tương Âm thấy là sắc lam từ mái tóc Đường
Vũ Đồng.
"Ngươi về rất đúng lúc, A Đồng. Ta vừa dọn dẹp xong đâu." Tương Âm âm thanh
mang theo vui vẻ.
Đường Vũ Đồng không nói gì mà bất động thanh sắc nhìn chăm chăm Tương Âm.
Nàng cứ thế nhìn cho đến khi nụ cười Tương Âm biến mất và sắc mặt trở nên lạnh
băng.
"Ngươi thay đổi hơn trước!" Đường Vũ Đồng nhạt nhẽo cười.
"Nhưng Chu Y lão sư vẫn rất nhanh nhận ra ta."
"Ta không phải không nhận ra ngươi, ta chỉ là quan sát ngươi lúc này thôi!"
Đường Vũ Đồng bước đến gần Tương Âm nhẹ vuốt mái tóc dài của nàng.
"Tóc dài rất hợp với ngươi!"
"Vậy ta nên để tóc dài rồi, tên Đới Hoa Bân đó để tóc dài trông cũng rất đẹp."
Tương Âm không quan tâm lắm.
"Ngươi là nữ, để tóc dài sẽ đẹp hơn hắn!"
"Ta biết! Vậy nên ta sẽ để tóc dài."
Đường Vũ Đồng không đáp lại, cả hai người cứ trầm mặc ở trong phòng. Không
hiểu tại sao Tương Âm lại rất hưởng thụ sự yên tĩnh kì lạ này.
"Nghe Chu lão sư bảo ngươi cũng đã là Hồn Tôn." Tương Âm lên tiếng phá bỏ trầm
mặc.
"Cũng?... Ra vậy! Thiên phú của ngươi thật sự rất tốt!" Đường Vũ Đồng nghi
hoặc lúc đầu nhưng cũng nhanh hiểu ra.
"Ta sẽ trở nên đặc biệt!" Tương Âm rũ mi, giọng nói trong trẻo trở nên trầm
thấp.
"Ngươi... có muốn trở nên mạnh mẽ không? Trở thành người mạnh nhất đại lục
thậm chí là Thần Giới." Đường Vũ Đồng hỏi, không hiểu sao Tương Âm cảm thấy
trong giọng nói của nàng lộ ra khẩn trương.
"Ta muốn mình mạnh mẽ để bảo vệ những thứ quý trọng. Ta không cần mạnh nhất
nhưng nếu như ta chưa đủ mạnh để có thể bảo vệ thứ quan trọng của mình... Thì
ta sẽ càng phải trở nên mạnh hơn.
Còn mạnh nhất Thần Giới thì chẳng phải Hải Thần hay sao? Hải Thần rất tốt,
chắc chắn sẽ không làm hại thứ quan trọng của ta nên ta không cần phải mạnh
hơn ngài ấy." Tương Âm không để ý trả lời, nàng nói đều như chính bản thân
nàng nghĩ nên rất tùy ý.
"Ta biết... Âm ngươi đáng tin mà!" Đường Vũ Đồng nói một câu khó hiểu.
"Âm ngươi là đáng để tin tưởng...đáng tin hơn Hoắc Vũ Hạo à không là Đới Vũ
Hạo nhiều!" Đường Vũ Đồng tự nói ở trong lòng.
"Đúng rồi! Kỳ sát hạch đến là thi cái gì? Ngươi biết không?" Tương Âm ra vẻ
không hiểu.
"Chắc là liệp sát Hồn Thú trăm năm đến ngàn năm đi. Không cần lo! Ngươi dư sức
vượt qua!" Đường Vũ Đồng nghĩ là Tương Âm lo lắng nên cũng an ủi nàng.
"Ta mong mau đến kỳ sát hạch quá!"
"Ân! Nhưng mà hình như đây là đồng phục của ta!"
"Cho ta mượn đi, của ta đã hơi chật rồi!"
"Aizz, ngươi thấy ổn là được!"
"Ân!"
Ngày khai giảng rất nhanh qua đi, Hoắc Vũ Hạo làm mọi người ngạc nhiên khi trở
thành đệ tử hạch tâm của Hồn Đạo Hệ. Nhưng tất cả đều không liên quan đến
Tương Âm, nàng một lần nữa lâm vào sự chán nản.
"Ngươi đúng là không còn gì làm hay sao? Suốt ngày cứ tu luyện rồi tu luyện?"
Tử Luân tức muốn hộc máu rồi, tu luyện nhiều không tốt, hắn khuyên Tương Âm là
vì tốt cho nàng a.
"Chứ bình thường các ngươi ngoài tu luyện ra thì sẽ làm gì đâu?" Tương Âm lười
biếng hỏi.
"Ta làm gì không quan trọng nhưng chắc chắn sẽ không phải luôn luôn tu luyện
như ngươi. Này, các ngươi bình thường thì làm gì hả?" Tử Luân quay về phía
Tuyết Đế cùng Băng Đế.
"Hừ! Chuyện như thế mà cũng hỏi." Băng Đế hừ lạnh không thèm trả lời.
"Bọn ta là Hồn Thú, ngoài tu luyện nâng cao sức mạnh thì còn có thể làm gì
đây?" Tuyết Đế thiện tâm trả lời nhưng lại khiến Tử Luân cứng họng.
"Nhưng ngươi không phải Hồn Thú a, Tương Âm!" Tử Luân vẫn không bỏ cuộc.
"Không nói với ngươi nữa! Ta đi đánh mạt chược cùng Tuyết tỷ, Băng tỷ đây!"
Tương Âm bỏ qua Tử Luân đi đến chỗ của Băng Đế, Tuyết Đế. Suốt hơn một tháng ở
cùng, dưới trị số vũ lực cao ngất ngưỡng của cả 2, Tương Âm đành phải gọi 2
người họ là tỷ tỷ.
"Các ngươi ghét bỏ ta đây là nam hay sao? Đợi ta hóa hình rồi chúng ta đến
chiến 300 trận!" Tử Luân vội vàng đuổi theo Tương Âm, vừa đi vừa kêu la.
"Ngươi thật phiền, cũng thật xấu!" Băng Đế chán ghét nhìn Tử Luân.
"Như vậy thật không ổn chút nào nga." Tuyết Đế không thiện ý cười, Tương Âm
lắc lắc đầu thương hại nhìn Tử Luân.
Tử Luân tức mà không thể nói, cuối cùng đành chịu đựng bỏ mặc Tương Âm. Tương
Âm hiểu Tử Luân đây là giận nhưng cũng không có phản ứng gì lớn. Dù sao kỳ sát
hạch sắp đến nên đa phần sự tập trung của nàng đều dồn cả vào đấy.
Không phản bội sự chờ mong của Tương Âm, kỳ sát hạch rất nhanh đã đến. Tương
Âm lần này vô cùng hưng phấn, dù sao nàng cũng muốn xem kết quả của Hoắc Vũ
Hạo.
"Lần này ngươi nghĩ mình sẽ đạt được điểm tối đa không?" Đường Vũ Đồng thấp
giọng hỏi.
"Ngươi nghĩ mình thì sao?" Tương Âm nhướng mày quay về phía Đường Vũ Đồng.
"Cùng đạt điểm tối đa?" Đường Vũ Đồng hỏi ngược lại.
"Hảo! Chúng ta cùng nhau!"