Người đăng: Nhionelove
Tầng giáp này trông hết sức kỳ lạ, dường như trong số những loài Hồn Thú Tương
Âm đã học ở học viện Sử Lai Khắc đều không thấy nghe nhắc đến có loại vảy bao
phủ cơ thể nào kỳ lạ như thế. Mà không, nói chính xác phải là lồi ra mới đúng.
Bề mặt tầng giáp có một cái gì đó có hình lục giác, lóe ra ánh sáng rực rỡ,
trông hệt như một viên kim cương đang từ từ nhô lên vậy. Trên thân nó, ngay
cạnh tầng giáp kia là 6 cái chân thon dài đầy mạnh mẽ.
Nó đứng trên lớp tuyết trắng xóa càng sáng chói hơn bao giờ hết. Giống như nó
mới thật sự là mặt trời, là nguồn sáng soi rọi vạn vật.
Hai chân trước của nó dài chừng 1m, nhô thẳng ra như muốn bao trùm lấy vật thể
sáu cánh giống như viên kim cương kia. Có điều, cả nó lẫn cái kẹp hay xúc tu,
đều phát ra ánh sáng bạc rực rỡ chói lóa.
Nhưng trong tất cả những thứ đó, cái làm Tương Âm đặc biệt chú ý nhất chính là
đôi mắt. Đôi mắt của nó màu vàng hết sức kỳ dị.
Nếu như nửa người trên của nó tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ thì thân sau, nhất
là cái đuôi, lại lộ ra luồng ánh sáng huyễn lệ đầy mê hoặc.
Cái đuôi của nó hoàn toàn khác với những con bọ cạp khác, vì đuôi của nó chỉ
có năm mấu. Nhưng mỗi một mấu lại là một màu xanh biếc mê người, từng cái từng
cái tràn đầy khí tức sinh mệnh, và thống nhất một màu.
Độ lớn từ mấu thứ nhất giảm dần đến mấu thứ năm, tiếp giáp mép cuối cùng của
nó là một đường viền sáng lóa như kim cương. Và cuối cùng, cũng chính là vũ
khí đặc trưng của nó, mũi tiêm độc, nó cũng không ngoại lệ, tỏa ra một màu
sáng bóng rực rỡ.
Đây là Băng Đế Bích Hoàng Hạt không thể nào lầm. Chỉ đọc trên chữ viết thật sự
không thể nào tưởng tượng được hết vẻ đẹp của nó cho đến khi thấy thật sự.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Tương Âm, Tuyết Đế cùng Băng Đế đồng loạt
quay về phía nàng. Nhìn thấy nàng Băng Đế có vẻ khó chịu, Tương Âm cũng không
hiểu làm sao mình cảm nhận được.
"Con người? Ngươi lại quen với con người à?" Băng Đế quay về phía Tuyết Đế
nói, giọng nói lộ ra vài phần châm chọc.
"Cũng không phải là quen biết, nhưng ngươi có thể xem nàng là ân nhân của ta!"
Tuyết Đế cũng không có bất mãn gì với thái độ của Băng Đế mà vui vẻ đáp lại.
"Các ngươi đang bàn tán gì túc chủ (người cho ở nhờ) của ta?" Tử Luân có phần
bực bội lên tiếng.
"Túc chủ của ngươi tại sao lại có khí tức của Thiên Mộng Băng Tầm? Không phải
ta khá quen với hắn thì cũng không nhận ra." Băng Đế làm ngơ đối với câu hỏi
của Tử Luân.
"Bởi vì Thiên Mộng Băng Tầm bị ta giết rồi!" Tương Âm lãnh đạm đáp.
"Ngươi nói cái gì?" Băng Đế ngạc nhiên hỏi lại.
"Ta đã giết Thiên Mộng Băng Tầm rồi!" Tương Âm cũng không ngần ngại đáp lại
lần nữa.
Băng Đế không nói gì nữa mà trầm mặc. Tương Âm không hiểu sự trầm mặc này
nhưng Tuyết Đế thì chắc chắn là hiểu.
"Băng nhi, đại hạn của ngươi sắp đến không có cách nào tránh, không thì chúng
ta dùng cách đó." Tuyết Đế lên tiếng thu hút sự chú ý.
"Ý ngươi là tạo Thần?" Băng Đế chần chừ hỏi lại và có được cái gật đầu từ
Tuyết Đế.
Tương Âm nghe 2 người bọn họ nói mà đã đổ mồ hôi ướt áo, tạo Thần là gì? Chính
là như Thiên Mộng Băng Tầm và Băng Đế đã từng làm với Hoắc Vũ Hạo trong cốt
truyện. Dù lấy danh nghĩa là giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo thành Thần nhưng 2 bọn chúng
ai không nghĩ lợi dụng lẫn nhau đâu?
Bị lợi dụng...là điều Tương Âm nhất quyết sẽ không để xảy ra với mình. Trong
khi Tương Âm còn đang nghĩ cách từ chối thì giọng Tử Luân vang lên đốt cháy hi
vọng trong lòng nàng.
"Cái gì mà tạo Thần chứ? Các ngươi chẳng phải chỉ cần hấp thu khí tức của Băng
Thần thì đã có đủ khả năng vượt qua Thiên kiếp rồi sao?"
"Tuy vậy nhưng đâu phải dễ hấp thu. Hơn nữa theo ta nghĩ thì khi hấp thu hết
khí tức của Thần ở đây thì nơi này sẽ có thể bị phát hiện. Lúc đó chẳng phải
nguy hiểm sao?" Tuyết Đế bình thản nói nhưng lại khiến Tử Luân nghẹn lời. Sau
đó nàng lại quay qua Tương Âm nói:
"Ngươi muốn không tạo Thần cũng được, chỉ cần cho chúng ta ở trong tinh thần
thức hải của ngươi tu luyện là được. Khi chúng ta đã có thể hấp thu hoàn toàn
khí tức của Thần thì sẽ rời khỏi người ngươi thôi."
Tương Âm bắt đầu biết ý nghĩa của câu "tự làm bậy, không thể sống". Tử Luân
lúc này cũng không thể giúp được nàng, bởi vì chính nàng và Tử Luân đều đang
lợi dụng lẫn nhau đi, theo một phương diện nào đó.
"Thế nào? Ngươi không đồng ý?" Băng Đế hạ giọng.
Tương Âm biết rõ, không đồng ý là sẽ chết. Nàng bây giờ đã có một người ăn nhờ
ở đậu là Tử Luân, thêm hai người nữa chắc cũng không có vấn đề gì.
"Hảo! Các ngươi muốn làm gì thì làm." Tương Âm thở dài nói, hôm nay nàng đây
là may hay xui a?
Băng Đế và Tuyết Đế nhìn nhau, cả hai gần như là cùng lúc hóa thành một luồng
sáng tiến thẳng vào người Tương Âm. Đau đớn lại lần nữa ập đến, Tương Âm không
biết hôm nay mình đã chịu đựng bao nhiêu cơn đau rồi. Lần này nàng thật sự
chịu không nổi mà ngã xuống ngất đi.
"Ra là một nữ hài tử, không ngờ ở tuổi này đã có khả năng chịu đựng kinh khủng
đến thế!" Đến cả Băng Đế cũng không nhịn được cảm thán.
"Chứ sao! Chịu được 3 đạo lôi kiếp mà không chết, nàng đây còn sống dài dài."
Tử Luân kiêu ngạo nói.
"Nhưng ta không ngờ, tinh thần thức hải của nàng lại phong phú đến độ này. Cứ
như là không gian riêng." Tuyết Đế lúc này đã đứng trong tinh thần thức hải
của Tương Âm, nàng không ngừng quan sát xung quanh.
"Có thể xem đây là một không gian riêng, dù sao với khả năng của ta thì biến
đổi nơi này cũng không phải là khó!" Tử Luân giải thích, lúc này nó đã bị đồng
hóa cả 4 chân, đuôi, đầu và cổ. Nếu khi được đồng hóa xong cả thân thì nó sẽ
có tu vi 10 vạn năm, có thể hóa thành người.
"Xem ra quyết định vào đây là không sai, nơi đây linh lực cũng vô cùng phong
phú. Thậm chí còn có khí tức của Thần." Băng Đế cũng xem xét xung quanh.
"Ngươi chẳng lẽ là định đưa tất cả khí tức của Thần vào đây?" Tuyết Đế nhíu
mày.
"Cũng không hẳn, chỉ cần thêm một chút nữa để đủ hòa hợp với nơi này và duy
trì mãi như thế. Dù sao Tương Âm cũng giúp đỡ cho ta, có thể xem đây là ta
giúp nàng sau này đi." Tử Luân thở dài, khi hắn bị đồng hóa hoàn toàn và có
lại nửa phần sức mạnh còn lại. Hắn chắc chắn sẽ phi thăng không lâu sau, lúc
đó những thứ này chắc chắn sẽ trợ giúp cho Tương Âm.
Băng Đế và Tuyết Đế không nói gì. Trong khi đó thì Tương Âm một chút cũng
không biết, nàng bây giờ vẫn còn đang chịu đựng cực hạn băng giá mà Băng Đế và
Tuyết Đế đem lại. Quả thật như "người thuê nhà sung sướng, chủ nhà khổ" a.
Lúc Tương Âm tỉnh lại thì đã ngày hôm sau. Khi nàng vào tinh thần thức hải thì
đã thấy Băng Đế với hình dáng con người ngồi ăn trái cây. Mắt vàng, tóc lục,
khuôn mặt nhỏ nhắn, nói nguyên hình của Băng Đế là xinh đẹp thì hình dáng con
người của nàng là khả ái.
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!" Băng Đế lên tiếng trước.
"Các người..." Tương Âm cứng họng nhìn Tuyết Đế ngồi trên lưng Tử Luân đang
bay đến.
"Tương Âm a, ta hối hận rồi. Chúng ta thực sự không nên cho chúng vào đây. Bọn
này trăm phần trăm là hùng hài tử!" Tử Luân khóc không ra nước mắt cáo trạng
cùng Tương Âm.
Tương Âm đổ mồ hôi, nàng mới ngất một ngày thôi a, tại sao lại có sự thay đổi
nghiêng trời lệch đất thế này?
"Hừ!" Băng Đế chỉ hừ lạnh một tiếng mà không nói gì.
"Tiểu Âm a, đến kêu một tiếng tỷ tỷ nào!" Tuyết Đế nói một câu ngay lập tức
khiến Tương Âm trầm mặc quy về trầm mặc, nàng lúc đầu tại sao lại nghĩ Tuyết
Đế lãnh diễm xinh đẹp a?
Tương Âm không nói không rằng thoát khỏi tinh thần thức hải. Nàng ở lại đó
chắc chắn gặp rắc rối, vậy cứ để Tử Luân lại đó chịu một mình là được.
"Ngươi tính trở về ngay lúc này?" Tử Luân lên tiếng hỏi.
"Không a. Cứ ở đây đến gần khai giảng lại trở về. Trở về sớm ta sẽ bị nghi ngờ
việc chỉ vài ngày đã lên được Hồn Tôn mất." Tương Âm vừa nói vừa thay quần áo
mới đi ra khỏi động.
"Khoan đã! Có khí tức của người lạ xâm nhập!" Tuyết Đế lạnh lùng lên tiếng.
"Cái gì? Người lạ? Chẳng lẽ..." Tương Âm lúc đầu không hiểu cho đến lúc sau
không thể tin tưởng.
"Nếu là hắn thì chắc chắn là sẽ biết... Tuyết Đế, hắn ở hướng nào?" Tương Âm
cố bình tĩnh hỏi.
"Hướng nam, gần vùng ngoài cực Bắc!"
Tương Âm lập tức vỗ cánh bay về hướng Tuyết Đế nói. Lúc này nàng đã là Hồn
Tôn, ngoài xuất hiện một chiếc cánh thì đã xuất hiện thêm một đôi sừng. Trông
lại oai hơn được một chút rồi.
Tương Âm phóng thích Tinh Thần Thám Trắc, không lâu sau đó nàng đã tìm được.
Tương Âm không nhẹ nhàng đáp xuống mà vận Hồn Lực phóng như một mũi tên đến
chỗ người đó.
Ầm!