Người đăng: Nhionelove
Tương Âm quay lại sau đó mở to hai mắt nhìn người bất tri bất giác đã xuất
hiện sau lưng nàng. Tóc trắng, mắt lam, môi hồng cùng làn da trắng hơi tái
nhợt, đây nếu không sai nói thì chính là Tuyết Đế.
"Ngươi là ai?" Giọng nói thanh lãnh của Tuyết Đế vang lên đánh tỉnh Tương Âm.
"Ta? Ta gọi là Tương Âm!" Tương Âm không run sợ mà tự nhiên giới thiệu.
"Con người, ngươi không nên đến đây!" Tuyết Đế vẫn lạnh lùng nói.
"Ngươi sắp gặp thiên kiếp có đúng không? Ngươi không nên tìm Tuyết Liên Hoa,
làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm." Lúc này Tương Âm chẳng còn quan tâm mình sẽ bị
phát hiện thân phận, nàng cực kì gấp gáp nói.
"Tại sao ngươi lại biết? Rốt cuộc ngươi là ai?" Tuyết Đế nhíu mày, sắc mặt của
nàng càng phát ra lạnh lùng.
"Ta sẽ giải thích sau, xin ngươi đó, tin ta đi." Tương Âm bởi vì cơ thể nhỏ
nhắn, chỉ biết ngước lên khẩn trương nhìn Tuyết Đế.
Tuyết Đế không chớp mắt nhìn người trước mặt. Trên lưng có 4 vết thương như bị
móng vuốt cào, cơ thể nhỏ nhắn chật vật nhưng khiến người khác cảm thấy tin
tưởng.
(Khiến người khác tin tưởng Tương Âm: "Ta đã biết! Đây chắc chắn là bàn tay
vàng của ta!")
"Ta lấy gì để tin ngươi?!" Tuyết Đế vẫn tiếp tục hỏi.
"Đi theo ta!" Tương Âm xoay người hướng về phía trung tâm đi.
"Nơi đó cũng không xa chỗ này, ngươi nhanh lên!" Tử Luân hối thúc.
Tuyết Đế bất minh mà cất bước đi theo Tương Âm. Càng về phía trong không khí
càng lạnh, lúc này Tương Âm cạn kiệt Hồn Lực nên khá khó khăn để chống đỡ.
"Đến rồi! Bước về phía trước 5 bước đi ngươi sẽ thấy nó thôi!" Tử Luân vui
sướng kêu lên.
Tương Âm nhìn về phía trước mặt, hoàn toàn là trống không mênh mang một mảnh
tuyết. Tuy hơi nghi ngờ nhưng Tương Âm vẫn còn nghe theo Tử Luân mà đi về phía
trước 5 bước.
Sau đó xuất hiện trước mặt nàng là một động phủ làm bằng băng. Những tảng băng
lấp lánh ngũ sắc: đỏ, vàng, lục, lam, tím. Tuyết Đế theo Tương Âm vào cũng
hoàn toàn bất ngờ.
"Nơi đây... Có khí tức của Băng Thần! Ngươi biết rõ chỗ này vậy chắc tu vi
phải hơn ta nhiều rồi!" Tuyết Đế nhìn về phía Tương Âm nhưng Tương Âm biết đây
không phải nói với nàng.
"Tu vi của ngươi như thế thì chỉ là tiểu hài tử đối với ta!" Giọng Tử Luân
vang lên.
"Như vậy tại sao ngươi lại phải trú ngụ trong cơ thể của con người này? Chắc
là gặp biến cố đi!" Tuyết Đế nói mà không cần Tử Luân đáp lại.
"Ngươi đã đến cực hạn, chỉ cần bây giờ bước ra khỏi đây là sẽ có thiên kiếp
đánh xuống."
"Ở đây có khí tức của Thần, dù hấp thu được chỉ một chút cũng đủ để ta dễ dàng
vượt qua thiên kiếp." Nói rồi Tuyết Đế ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
"Uy Tương Âm, ngươi cũng thừa lúc ở đây mà hấp thu Hồn Hoàn đi, sau đó lại hấp
thu một chút khí tức của Thần. Một lát chúng ta sẽ cần!"
"Cần?" Tương Âm có dự cảm không tốt nhưng vẫn nghe theo Tử Luân.
Nàng bắt đầu hấp thu Hồn Hoàn của Băng Vụ Phong Lang 5 ngàn năm. Sau khi hấp
thu xong thì Hồn Lực của nàng lập tức tăng lên cấp 30 nhưng ngạc nhiên là Hồn
Hoàn lại chưa hiện ra.
"Ngươi cứ tiếp tục hấp thu đi, ta sẽ cho ngươi thấy ta có thể làm gì!" Hiểu
được sự nghi hoặc của Tương Âm, Tử Luân lên tiếng.
Nghe Tử Luân nói thế Tương Âm mới hấp thu những cái còn lại. Khi Tương Âm hấp
thu hết thì đã là cấp 33, trên người nàng lại xuất hiện thêm một Vạn niên Hồn
Hoàn và một Thiên niên Hồn Hoàn.
"Ha ha, đã thấy sự lợi hại của ta chưa?!" Tiếng Tử Luân đắc ý vang lên.
Khi Tương Âm hấp thu hết Hồn Hoàn thì lượng Hồn Lực hấp thu là 1 vạn 6 ngàn
năm. Tử Luân đã chia Hồn Lực ra và dung hợp thành 1 Vạn niên Hồn Hoàn và Thiên
niên Hồn Hoàn 6 ngàn năm.
"Không ngờ a! Ngươi còn có thể làm thế này?" Tương Âm cũng khá bất ngờ với
việc Tử Luân có thể làm.
Hiện nay Tương Âm đã từ cấp 28 lên đến cấp 33 đỉnh, nếu dung hợp luôn cả Hồn
Cốt thì sẽ là cấp 36. Nàng khá hài lòng với kết quả này nhưng nàng sẽ không
dung hợp Hồn Cốt sớm, dù sao nàng cũng không muốn bị tác dụng phụ vì Hồn Lực
quá nhiều bị tích tụ.
Tương Âm theo lời Tử Luân hấp thu một ít khí tức của Thần. Khi hấp thu nàng
mới ngạc nhiên, một phần khí tức nhập vào tinh thần thức hải của nàng tẩm bổ
cho tinh thần thức hải. Một phần thì vận chuyển khắp các cơ thể tăng lên thể
chất và mở rộng kinh mạch, kể cả xương cốt cũng được cải tạo lại.
Tương Âm nhíu mi, cải tạo xương cốt là quá trình đau đớn cực kì nhưng nàng lại
không thể kêu ra tiếng. Tương Âm cứ chịu đau đớn như thế suốt hơn 1 canh giờ
sau mới kết thúc.
Khi Tương Âm mở mắt ra thì Tuyết Đế đã rời khỏi trạng thái tu luyện. Tương Âm
cũng đứng dậy, cơ thể hơi lảo đảo một chút nhưng nàng nhanh chóng ổn định lại.
Tuyết Đế bước ra khỏi động, không lâu sau Tương Âm cũng nghe tiếng sấm rền.
Tương Âm mơ hồ nhìn ra cửa động cho đến khi nghe rõ câu nói tiếp theo của Tử
Luân.
"Ngươi còn ngây ngốc cái gì? Mau ra ngoài đi, tuy thiên kiếp nguy hiểm nhưng
nếu vượt qua được thì mang lại lợi ích rất tốt. Nếu giờ ngươi không mau ra thì
các đạo lôi tiếp theo không dễ chịu đâu."
"Ý ngươi là bảo ta ra ngoài chịu lôi kiếp?"
"Chỉ một đạo là được rồi, không chết đâu mà sợ! Nhanh lên đi!"
"Mình chắc chắn là người duy nhất tự nguyện đi ra ngoài chịu sét đánh." Tương
Âm tuy trong miệng lầm bầm nhưng cũng không chậm trễ mà bước ra ngoài động.
Ở ngoài Tuyết Đế đã chịu được 2 đạo lôi kiếp. Khi Tương Âm vừa bước ra thì
liên tiếp 3 đạo lôi kiếp tiếp theo hướng chỗ nàng mà đánh xuống.
Rầm... Rầm... Rầm
"Uy uy uy, cái này thì hơi quá rồi!"
Tương Âm bị bất ngờ đến mức quên cả đau đớn cho đến khi Tử Luân đánh tỉnh
nàng. Khi hồi phục tinh thần thì mới sâu sắc cảm nhận được nỗi đau khó nói
thành lời.
Tương Âm ngã xuống tuyết, cơn đau làm nàng như muốn chết ngay lập tức. Phía
trên trời, những đạo lôi tiếp theo lại sắp đánh xuống lần nữa.
"Ngốc a! Mau trở lại động nhanh lên nếu không ngươi sẽ chết thật đó a! Không
đi được thì bò đi, bằng mọi cách phải vào được bên trong!"
Tương Âm chống tay lên tuyết, máu từ trán nhỏ xuống nổi bật lên trên nền
trắng. Cơn đau đớn ngày càng dữ dội, cả cơ thể và tinh thần Tương Âm đều run
rẩy vì hưng phấn. Điều nàng tìm kiếm chính là thứ này, là sự hưng phấn khi đối
mặt với cái chết.
Nàng lảo đảo đứng dậy, cơ thể không ổn định khiến nàng lùi về sau không ngừng
là vài bước. Cho đến khi té nằm trên đất Tương Âm mới thấy rõ cảnh vật, trên
trần chỉ toàn băng là băng, nàng đã vào trong động rồi.
"Tốt rồi! Ngươi đúng là một mầm tốt a, chịu được cả 3 đạo lôi!"
"Ta mệt quá, ngươi gọi ta dậy sau đi." Tương Âm càng nói càng nhỏ cho đến khi
hô hấp của nàng trở nên đều đều, nàng ngủ rồi.
Không lâu sau đó Tương Âm là bị tiếng nói chuyện đánh thức. Nàng mơ màng mở
hai mắt, cảnh vật mơ mơ hồ hồ, nàng lắc lắc đầu mới nhìn rõ cảnh vật trước
mặt.
Thấy rõ ràng rồi Tương Âm càng ngạc nhiên hơn, nàng là may mắn hay là xui xẻo
đây a? Chưa đi tìm thì đối tượng đã tự đến trước mặt.
Tuyết Đế đứng phía trước, không xa nàng là 1 con bò cạp cao chừng một thước
năm. Trên người có hai màu sắc xen lẫn, một trắng một xanh lục biếc.
Phía trước cơ thể nó là một dãy các lớp giáp xếp chồng lên nhau, mỗi lớp đều
lớn dần từ trên xuống dưới. Ở phần đầu còn ẩn ẩn một dòng khí màu trắng bạc
đầy lạnh lẽo.