Người đăng: Nhionelove
Năm học đầu tiên của Tương Âm, Nhạc Miên Linh, Đường Vũ Đồng và những đệ tử
khác ở Sử Lai Khắc học viện đã gần kết thúc. Kế tiếp chính là kỳ nghỉ.
Học viện hằng năm đều được nghỉ một tháng. Trong một tháng này không phải là
để cho các học viên thư thả đi du sơn ngoạn thủy, mà là để cho bọn họ có thời
gian đem những kiến thức học được trong 11 tháng trước đó suy ngẫm lại một lần
nữa, khắc khổ tu luyện.
Sau một tháng nghỉ ngơi này sẽ là cuộc thi lên lớp. Những đệ tử không thông
qua kì thi sẽ bị khai trừ trực tiếp. Bởi vậy kì nghỉ hằng năm ngược lại lại là
thời gian vất vả bận rộn nhất của các học viên. Ai mà dám lơ là nghỉ ngơi cơ
chứ!
Nhưng khoảng nửa tháng trước kỳ nghỉ Tương Âm đã xin rời khỏi trường. Mục tiêu
của nàng đương nhiên là cực Bắc, nàng muốn thay đổi vận mệnh của một số người
nên phải sớm tự thân hành động.
Trong vòng 8 tháng nay nàng đã cùng những người khác trải qua nhiều chuyện cực
kì thú vị. Vận mệnh của Đường Nhã đã được nàng thay đổi ít nhiều. Nói đến
chuyện đó thì phải nhắc đến khi Đường Nhã sắp đột phá Hồn Tông đến Tinh Đấu
Đại Sâm Lâm để tìm Hồn Hoàn.
Bọn họ lần này đi có Đường Nhã, Bối Bối, Tương Âm, Đường Vũ Đồng, Tiêu Tiêu
và Hoắc Vũ Hạo. Khi họ vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được một lúc thì đã gặp
chuyện.
"Tiểu Âm, ngươi làm sao vậy?" Đường Nhã nghi hoặc nhìn về phía Tương Âm.
"Nhã lão sư, ngươi không cảm thấy tảng đá kia rất kì lạ sao?" Tương Âm chỉ về
một tảng đá màu xám vương vãi chút ít đất nâu nói.
"Nó có vấn đề gì à?" Bối Bối xen vào.
Tương Âm nhíu mày, nàng bước đến gần tảng đá đó. Lúc nàng chỉ còn cách tảng đá
khoảng 5 thước thì nó bỗng rung rẩy mãnh liệt, cả mảnh đất cũng theo đó rung
động dữ dội.
"Tránh ra mau!!" Tương Âm hét lên rồi nhanh chóng lui về phía sau.
"Nó là Hồn Thú à?" Hoắc Vũ Hạo lảo đảo cố giữ vững thân thể.
Không ai trả lời hắn vì họ đều ngạc nhiên nhìn tảng đá kia. Nó hiện giờ không
còn là một tảng đá nữa rồi. Nó có hình dáng của một con tê giác, thân cao 10
thước, to khoảng 6 thước. sừng dài 5 thước sắc bén như dao, da cứng như đá.
"Là... Là Thạch Giác Sơn Tê!!!!" Tiêu Tiêu kêu lên. (Thạch Giác Sơn Tê chỉ là
ta chế ra)
Thạch Giác Sơn Tê, Hồn Thú có lớp da cứng rắn không thua gì Bì Bì Tượng. Cứ
200 năm sừng lại dài ra 1 thước, đến 1 nghìn năm sừng sẽ bị gãy đi và màu da
sẽ từ đen đậm chuyển sang nhạt.
Sau vài nghìn năm thì màu da sẽ nhạt dần chuyển sang xám, rồi từ xám lại dần
chuyển sang nâu. Khi toàn bộ da của nó đều chuyển sang màu nâu tức là đã có tu
vi 1 vạn năm. Hiện tại con Thạch Giác Sơn Tê này ít nhất phải có tu vi 8 nghìn
năm.
"Lần này khó khăn rồi!" Đường Vũ Đồng lắc đầu thở dài.
"Thiên niên Hồn Thú?! Xem ra lần này ngươi gặp "may" rồi đấy, Nhã lão sư!"
Tương Âm phức tạp nhìn qua Đường Nhã.
Thạch Giác Sơn Tê không để họ có thời gian nói chuyện, nó kêu lên một tiếng
rồi dậm chân xuống đất. Tương Âm cùng những người khác chỉ cảm thấy một áp lực
khủng bố ập đến.
Tương Âm nhanh nhẹn xoay người kéo Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu tránh sang một
bên. Một hàng cây ở phía sau chỗ họ từng đứng bị chém làm hai, sừng của Thạch
Giác Sơn Tê thì vẫn không ngừng phát sáng.
"Đúng là sắc bén như dao!" Trên trán Tương Âm đã đổ mồ hôi.
Bối Bối không phí thời gian mà dùng Hồn Kỹ thứ hai Lôi Đình Vạn Quân bao vây
lại Thạch Giác Sơn Tê. Nhưng chỉ bằng một cú vung sừng của nó thì Lôi Đình Vạn
Quân đã bị chém tan nát.
Tiêu Tiêu sử dụng Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, hành động của Thạch Giác Sơn Tê
lập tức bị chậm lại. Đường Vũ Đồng cũng dùng Trát Dao ngay sau đó, da của
Thạch Giác Sơn Tê bị chém một vết dài nhưng không quá sâu.
Tương Âm nhíu mày, chỉ thấy Hồn Hoàn của nàng sáng lên, Hồn Kỹ cũng được phát
động. Tứ chi tiếp xúc với mặt đất của Thạch Giác Sơn Tê bị đóng băng, phần
thân trên lại bị nung nóng.
Hoắc Vũ Hạo cũng không bỏ qua cơ hội mà dùng Tinh Thần Phá. Tuy bị phản phệ
phun ra một búng máu và thậm chí còn chảy máu mũi nhưng hắn vẫn không bỏ ý
định.
Thừa dịp Thạch Giác Sơn Tê bị choáng váng, Bối Bối tiếp tục sử dụng Lôi Đình
Vạn Quân trói lại Thạch Giác Sơn Tê. Đường Nhã cũng chọn lúc này để tấn công,
một thanh phi đao từ tay nàng bắn về phía yết hầu của Thạch Giác Sơn Tê.
Tuy nhiên nó vẫn chưa đủ sắc bén để đâm sâu vào. Đường Nhã cắn răng dùng gần
như toàn bộ Hồn Lực để đẩy phi đao vào.
Phập...
Phi đao cấm vào cổ Thạch Giác Sơn Tê, máu từ đó phun ra ngoài. Đường Nhã sắc
mặt trắng bệch, ngực không ngừng phập phồng.
Thạch Giác Sơn Tê đau đớn giãy giụa nhưng không tránh thoát khỏi băng của
Tương Âm. Máu của nó chảy ra càng ngày càng nhiều, Tương Âm thu Hồn Kỹ lại thì
Thạch Giác Sơn Tê càng giãy giụa quyết liệt. Nhưng như thế chỉ khiến nó bị mất
máu thêm nhiều, không lâu sau nó đình chỉ giãy giụa rồi té ra đất.
Từ trên người nó xuất hiện Hồn Hoàn màu tím, ngạc nhiên hơn là còn có một thứ
hiện ra sau đó. Tương Âm lúc này cũng hoàn toàn chấn động.
"Đây chính là...Hồn Cốt? Là Tả Thối Cốt (Xương chân sau bên trái)!" Bối Bối
ngạc nhiên la to.
"Không phải chứ? Hồn Thú 8 ngàn năm còn có Hồn Cốt lại dễ dàng thua chúng ta
như vậy sao?" Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ hỏi.
"Đó là bởi vì Thạch Giác Sơn Tê thuộc về loại phòng ngự, khả năng tấn công
không cao, linh hoạt cũng cực thấp. Chúng ta nhiều người đối phó mới có thể
diệt được nó đấy thôi." Tiêu Tiêu giải thích.
"Hơn nữa vì loài này dễ giết nên có thể sống đến 8 ngàn năm thế này đã là tốt
lắm rồi." Đường Nhã giải thích tiếp
"Nếu ở hiện đại thì bọn này đã sớm bị đội bảo vệ động vật quý hiếm rước đến sở
cảnh sát!"
Tương Âm khẽ trừu rút khóe miệng.
"Nhã lão sư, mau hấp thu Hồn Hoàn và dung hợp Hồn Cốt đi. Chúng có tác dụng
rất lớn với ngươi đấy!" Tương Âm quay sang Đường Nhã. Đường Nhã gật gật đầu.
Một lúc lâu sau, Đường Nhã thử sử dụng kỹ năng mới. Chỉ thấy khi nàng nhẹ dậm
chân xuống đất, một cỗ sóng âm phát tán ra, những người còn lại cảm thấy Hồn
Lực của mình bỗng bị ngăn trụ không thể sử dụng được.
Đường Nhã phóng ra Lam Ngân Thảo, cây cổ thụ vừa chạm vào Lam Ngân Thảo lập
tức nổ tung thành nhiều mảnh. Đường Nhã lại sử dụng lần nữa, nhìn không có gì
nhưng tác dụng lại rất khác nhau, lần này không phải cây bị đánh vào nổ tung
mà là cây ở đằng sau.
Đường Nhã thu lại, Tương Âm nhẹ thở ra một hơi. Nàng nhìn Đường Nhã lúc này
vẫn còn đang ngây ngốc mà bật cười ra tiếng.
"Lần này ngươi nhặt được bảo rồi a, lão sư!" Tương Âm cười.
"Ta thật sự không ngờ nó lại có tác dụng lớn như thế, lúc đầu cấp bậc là 40
giờ đã lên 44 rồi!" Đường Nhã phức tạp nói.
"Ổn thôi, có nó ngươi chắc chắn sẽ có thể trở thành đệ tử hạch tâm!" Bối Bối
lên tiếng.
"Ân!"
"Nhưng ngươi cần luyện tập thêm đi a. Chẳng may mỗi lần đánh nhau đều ảnh
hưởng đến đồng đội thì nguy." Bối Bối thêm vào.
"Ta hiểu!"
Đó chính là những gì đã xảy ra, giờ nhớ lại mới thấy lúc ấy mình đã gặp chuyện
may mắn cỡ nào. Thiên niên Hồn Thú mà lại có Hồn Cốt, đây là hiếm có cỡ nào a.
"Ngươi đã quyết định rồi sao?" Chu Y nghiêm túc nhìn Tương Âm.
"Vâng thưa lão sư! Ta đã giữ lại ở cấp 20 suốt một năm mà vẫn chưa có Hồn Hoàn
thứ hai. Nếu ta đoán không lầm thì sát hạch sang năm hai có thể là liệp sát
Hồn Thú. Vậy nên ta cần nâng cao khả năng của mình." Tương Âm hơi cười cười
nói.