Người đăng: Nhionelove
Trong lúc bọn họ ồn ào trên khán đài, Hoắc Vũ Hạo và Vu Phong đã vào bên trong
Đấu Hồn Tràng. Vì để an toàn nên hôm nay Vương Ngôn tự mình làm trọng tài cho
bọn họ. Vừa bước vào Đấu Hồn Tràng, Vương Ngôn đã nghiêm túc nói:
"Ta nhắc nhở các ngươi một lần nữa, đây chỉ là luận bàn, các ngươi có thể
thẳng tay công kích nhưng tuyệt đối không được làm đối thủ mình bị tàn phế hay
tương tự như thế. Hiểu chưa? Nếu ta thấy một bên đã chiếm ưu thế tuyệt đối sẽ
lập tức dừng trận đấu." Hoắc Vũ Hạo và Vu Phong đồng thời gật đầu. Vũ Phong tự
tin nói:
"Vương lão sư, thế chẳng lẽ ngài muốn trận đấu vừa bắt đầu vài giây đã phải
kết thúc sao?"
Nói xong nàng liền xoay người bước thẳng ra sàn đấu. Tuy chỉ mới 12 tuổi nhưng
rõ ràng Vu Phong dậy thì sớm hơn so với những người đồng trang lứa, dáng người
cao ráo xinh xắn.
Có điều tính cách của nàng còn dã man hơn những nam sinh bình thường. Sau đó
Hoắc Vũ Hạo cũng từ từ đi ra, Vương Ngôn quay sang nhỏ giọng dặn dò:
"Nếu cảm thấy không được thì đừng miễn cưỡng bản thân, đôi khi nhẫn nhịn không
phải là yếu kém."
Hoắc Vũ Hạo quay sang gật đầu một cái rồi từ từ lui về sau. Lát sau, khoảng
cách của hai bên đã kéo dãn ra chừng trăm mét. Vương Ngôn đứng ở giữa, hai tay
giang ngang, thấy cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng mới vỗ bốp một cái, đồng thời
quát to:
"Bắt đầu."
Vu Phong nháy mắt liền di chuyển. Mái tóc màu đỏ dưới tốc độ nhanh như chớp
trông như một luồng sáng đỏ đang bay về hướng Hoắc Vũ Hạo.
Đôi chân thon dài sải từng bước, tích tắc sau đã đi được hơn chục thước.
Mặc dù nàng chạy như điên nhưng trên người cũng xuất hiện từng mảng vảy rồng,
từ xa đã mang đến một áp lực dũng mãnh.
Điều khiến những người bên ngoài giật mình kinh ngạc chính là Hoắc Vũ Hạo hoàn
toàn không nhúc nhích. Hắn chỉ đứng im quan sát Vu Phong.
Khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, Vu Phong thấy Hoắc Vũ Hạo không
có chút động tĩnh gì lại càng đề cao cảnh giác. Nàng đã tính toán, chỉ cần
tránh cái kỹ năng công kích tinh thần kia là được.
Thế nhưng Tinh Thần Phá không phải muốn sử dụng là sử dụng, một lần sử dụng
đều sẽ khiến Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo tiêu hao hết. Vì thế Hoắc Vũ Hạo cũng
không định sử dụng ngay.
Hắn dùng Tinh Thần Quan Thám để quan sát cử động của Vu Phong. Khi Vu Phong
phóng lên như một mũi tên nhọn vụt một cái bay thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo thì
hắn cũng có hành động.
Cả người hắn lách sang bên trái tránh né công kích của Vu Phong. Đồng thời
tung một cước vào vùng bụng của nàng.
Vu Phong vừa bay đến trông thấy thế liền giơ hai tay lên bổ xuống bả vai của
Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo đã quan sát rõ ràng quỹ tích chuyển động của nàng nên
hắn đã né sang hướng khác trước rồi. Chân phải của hắn lại đá tiếp một cái
nữa, đúng ngay vị trí có sự phòng ngự yếu nhất của Vu Phong.
Vu Phong hoàn toàn không muốn bị Hoắc Vũ Hạo đánh trúng. Lúc này nàng chỉ có
thể cố gắng hết sức vặn người trên không trung, nhưng hướng bay đã định, làm
sao mà thay đổi được.
Nào ngờ, một cước của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dừng lại trên không trung, chân
trái bước về trước độ chừng nửa thước. Lúc này chân phải hắn mới tung cước,
bất ngờ trúng vào cái mông đang vểnh cao của Vu Phong.
Trên cơ thể, bàn tọa gần như là vị trí trung tâm, nên khi cô bé bị đánh trúng,
trọng tâm lập tức bị phá vỡ. Vu Phong lúc này đang cố gắng xoay người trên cao
cũng hét lên một tiếng kinh hãi, tay trái chống xuống đất, nàng muốn tìm chổ
tựa để khống chế lại cơ thể của mình.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo chính là chọn lúc này để dùng Tinh Thần Phá. Cơn đau nhanh
chóng ập đến, Vu Phong kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu. Hoắc Vũ Hạo cũng không
khá hơn, hắn cuối đầu phun ra một búng máu.
Tương Âm ở trong lòng cười lạnh một tiếng. Ở trận chung kết nàng đã rõ sức
mạnh của kỹ năng này nên lập tức tìm cách để giải quyết. Lần đó khi đánh trúng
Hoắc Vũ Hạo, nàng đã khiến căn cơ của hắn trở nên không ổn định.
Khi hắn lên một cấp thì khả năng điều khiển và sử dụng kỹ năng đó lại yếu đi,
đồng thời sẽ bị phản phệ nhẹ. Với khả năng của hắn thì chưa đến cấp 30 đã
không còn sử dụng được kỹ năng đó nữa.
Ngoài ra, căn cơ không ổn khiến cơ thể hắn khó hấp thu Hồn Hoàn có lượng Hồn
Lực quá lớn, nếu như cố ép buộc thì sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy
cũng đã đủ khó khăn cho hắn rồi nhỉ?
Hoắc Vũ Hạo lau máu ở khóe miệng, lảo đảo ra khỏi sàn đấu sau đó ngã xuống. Cơ
thể hắn bây giờ cạn kiệt Hồn Lực khiến đi đứng cũng trở nên cực kì khó khăn.
Vương Ngôn nhanh chóng chạy đến kiểm tra thương thế của Vu Phong, nàng chỉ hôn
mê, và không có vết thương nào khác. Tuy vậy Vương Ngôn vẫn vội vàng bế nàng
chạy thẳng đến phòng y tế.
"Đi thôi! Đến xem Hoắc Vũ Hạo đi!" Tương Âm dẫn đầu đứng dậy.
"Chật! Ngươi lúc trước bảo Chu Tư Trần chỉ đưa một nửa làm gì? Nếu không thì
bây giờ ta đã ôm tiền làm giàu rồi!" Nhạc Miên Linh bất mãn theo đứng dậy.
"Ngươi rất túng quẫn?" Tương Âm lãnh đạm liếc qua.
"Cái này thì không có! Đào tỷ đối với ta rất tốt!"
"Hừ! Chúng ta đi xem thôi, A Đồng!" Tương Âm dẫn đầu đi, phía sau theo Đường
Vũ Đồng và Tiêu Tiêu.
Sau khi xem xét nói Hoắc Vũ Hạo chỉ cạn kiệt Hồn Lực, Tương Âm đưa Hoắc Vũ Hạo
trở về kí túc xá. Sau khi trở về phòng của mình, Tương Âm đưa tay đi đấm vai.
"Hôm nay đúng là được xem trò hay." Tương Âm thở dài một tiếng.
"Mọi lần Hoắc Vũ Hạo sử dụng kỹ năng đó cũng chỉ có cạn kiệt Hồn Lực, hôm nay
thậm chí còn phun ra máu. Ngươi đã làm gì?" Đường Vũ Đồng bước vào đóng cửa
lại rồi mới hỏi.
"Chỉ là một chiêu tấn công bình thường trong trận chung kết. Nhưng tác dụng
của nó thì ngoài sự mong đợi. Ta sẽ không làm việc có hại cho ngươi, vậy ngươi
còn muốn biết sao?" Tương Âm vui vẻ quay sang Đường Vũ Đồng.
"......Không cần! Ta tin ngươi." Đường Vũ Đồng không nề hà đáp lại. Tương Âm
cười không nói.
Sáng hôm sau...
Tương Âm và Đường Vũ Đồng rửa mặt thay một bộ đồng phục khác rồi đi xuống nhà
ăn. Những đệ tử hạch tâm đều có một huy chương đại diện cho thân phận của
mình, huy chương này màu xanh biếc, viền vàng.
Có thứ này, tất cả mọi thứ đều thay đổi, đồ ăn cũng được ăn thứ tốt nhất. Bổ
sung và cung cấp dinh dưỡng đó là chuyện hiển nhiên, hơn nữa nó còn giúp ích
rất nhiều trong việc tu luyện.
Hai người ăn xong liền đến Giáo Học Lâu năm nhất. Lúc họ đến, phòng học đã có
không ít người. Khi bọn họ thấy Tương Âm và Đường Vũ Đồng bước vào liền lập
tức im lặng.
Tương Âm liếc mắt nhìn về chỗ Vu Phong ngồi, Vu Phong vẫn chưa tới. Hoắc Vũ
Hạo thì đã đến trước, mọi người thường nhìn hắn nhưng không hề có khinh miệt.
Tương Âm hơi hơi mỉm cười, lúc đầu không quan trọng. Điều quan trọng với nàng
là kết quả sau này. Liếc nhìn qua Đường Vũ Đồng, Tương Âm kinh ngạc. Ánh mắt
Đường Vũ Đồng nhìn Hoắc Vũ Hạo lúc này tràn đầy thù hận, nhưng do nàng kiềm
chế tốt nên Tương Âm quan sát kĩ lắm mới có thể nhìn ra.
"Tại sao lại hận hắn như thế?" Tương Âm muốn hỏi ra câu hỏi trong tận đáy lòng
nhưng nàng không làm vậy.
Nàng vốn không thích Hoắc Vũ Hạo nên muốn cho hắn ăn khổ. Nhưng nếu như Đường
Vũ Đồng hận hắn thì nàng sẽ làm còn hơn thế nữa, nàng muốn giúp Đường Vũ
Đồng. Lí do? Nàng... không biết.
Tiếng chuông vang lên, giờ học đã đến. Hai vị chủ nhiệm ban Một là Vương Ngôn
và Chu Y cùng bước vào lớp.