Người đăng: Nhionelove

Những ngọn lửa đều mang theo lôi điện tấn công dồn dập, Tương Âm bay nhanh
tránh né nhưng vẫn không tránh khỏi. Cuối cùng nàng cũng bị đánh trúng, tay áo
bị lửa đốt cháy, cánh tay cũng bị bỏng.

Kinh khủng hơn là cả cơ thể Tương Âm đều bị lôi điện làm tê dại đi khiến nàng
không thể điều khiển được mà bị rớt xuống sân đấu, chiếc cánh cũng biến mất.
Và quan trọng hơn là lửa vẫn không hề ngừng tấn công nàng. Tương Âm cắn răng
nhìn về phía Nhạc Miên Linh, sắc mặt Nhạc Miên Linh đã có phần tái nhợt.

Tương Âm cắn vào đầu lưỡi cho đến tóe máu, cơn đau làm cơ thể nàng bớt tê dại
phần nào. Mùi máu tràn ngập trong khoang miệng, Tương Âm lảo đảo đứng dậy.

Hồn Hoàn của nàng lúc này cũng sáng lên, ánh mắt Tương Âm tối lại. Lửa của
Nhạc Miên Linh vẫn không ngừng tấn công Tương Âm nhưng nàng không hề quan tâm.

Lúc Hồn Kỹ của nàng kích hoạt thì chiếc cánh lại lần nữa xuất hiện, lửa xung
quanh lập tức bị đánh tan. Gió nổi lên nhưng không mát mẻ mà lại khiến người
khác cảm giác lúc nóng lúc lạnh.

"Hồn Kỹ thứ nhất của ta: Vô Hình U Minh Phong. Một ngọn gió vô hình ở U Minh
giới, đôi lúc mang theo nóng rát như muốn đốt cháy linh hồn, đôi lúc rét câm
như ngàn kim đâm vào linh hồn và đóng băng ngươi. Ngươi cảm nhận được nó
chưa?" Tương Âm u u hỏi, ánh mắt lập lòe qua ánh sáng lam.

Quả như nàng đã nói, nửa trái sân đấu toả ra khí lạnh khiến học viên lẫn lão
sư đều chịu không được, trên sân bị đóng băng xuất hiện rãi rác các khối băng.
Nửa phải sân đấu thì nóng bức, trên nền sân đều là vết cháy.

Nhạc Miên Linh là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất vì đối mặt trực tiếp Hồn Kỹ
này. Cho dù là nàng là Hỏa hệ biến dị Võ Hồn nhưng sức nóng của nửa sân bên
phải đều khiến nàng không chịu được.

Nửa sân trái thì càng không phải nói, nếu lửa khắc băng thì băng cũng có thể
khắc lửa, Nhạc Miên Linh lúc này phải chịu dày vò cả cơ thể lẫn linh hồn.

Lúc này nàng bỗng thấy đau đầu dữ dội, sau đó bị một luồng gió đánh trúng.
Nhạc Miên Linh bị đánh bay ra ngoài sân, Vương Ngôn kịp lúc giơ tay phải lên,
Nhạc Miên Linh lập tức được Mã Tiểu Đào tiếp được.

Tương Âm vừa rồi không thể không dùng Tinh Thần Thứ, tuy nhiên Hồn Kỹ quá mạnh
khiến Hồn Lực nàng tiêu hao rất nhiều. Tinh Thần Thứ chỉ khiến Nhạc Miên Linh
choáng váng, thậm chí nàng còn bị nó phản phệ. Nhưng nàng kịp đánh ra một
luồng gió làm Nhạc Miên Linh văng đi.

Nhạc Miên Linh vừa được Mã Tiểu Đào đỡ thì lập tức nghiêng đầu ói ra máu. Hồn
Kỹ của Tương Âm cũng được thu hồi, tuy nhiên trên sân vẫn còn lại vết tích của
nó.

Lúc này Tương Âm không nhịn được phun ra vài búng máu. Cả mắt cùng tai của
nàng cũng chảy ra máu, đây là hậu quả do bị phản phệ.

"Đội Tương Âm thắng!" Trong lúc toàn bộ đều chìm trong yên lặng, giọng của
Vương Ngôn cũng trở nên rõ ràng.

Tương Âm lúc này cũng chịu hết nổi mà khụy xuống. Nhạc Miên Linh đỡ hơn, vẫn
đứng vững được nhưng lại được Mã Tiểu Đào ôm lên.

"Đào tỷ, ta thua rồi." Nhạc Miên Linh buồn bực.

"Không sao! Tiểu Linh rất giỏi, lần sau ngươi sẽ thắng." Mã Tiểu Đào hôn nhẹ
lên trán Nhạc Miên Linh.

"Đồ chết tiệt!! Lần sau ta sẽ thắng đó!!" Nhạc Miên Linh hướng Tương Âm la to
rồi được Mã Tiểu Đào bế trở về.

Tương Âm ở đây cũng được Đường Vũ Đồng đỡ dậy. Trong lúc đó Tương Âm có hỏi
tình trạng của 2 đội viên, nhưng không may là cả 2 bị thương khá nặng, trận
chung kết chắc chắn không thể tham gia.

"Vậy ngày mai ta phải lấy một chọi 3 rồi!" Tương Âm không quan tâm mà cười
cười.

"Hoắc Vũ Hạo không thể tham gia!" Đường Vũ Đồng phủ định.

"Hắn chắc chắn sẽ tham gia, một tên cố chấp." 'Không biết lượng sức mình' câu
sau đó Tương Âm ở trong lòng tự nói.

"Vậy ngày mai ngươi—" Đường Vũ Đồng còn chưa kịp nói 2 chữ "bỏ cuộc" thì đã
bị cắt ngang.

"Không được! Ta chẳng phải nói rồi hay sao? Một trận sát hạch như một trận
chiến trên sa trường. 100 trận ngươi đã thắng được 99 trận nhưng cuối cùng lại
bỏ cuộc, lúc đó ngươi sẽ chết." Tương Âm nghiêm túc nói.

Đường Vũ Đồng im lặng, nàng lúc này cũng không biết nên nói gì. Đường Vũ
Đồng im lặng thì Tương Âm cũng không lên tiếng. Ngày mai, 2 người họ là kẻ
thù.

Sáng hôm sau...

Trận chung kết hôm nay không có đông đúc người xem vì đã mất một ngày học nên
bây giờ họ phải bù lại. Có thể nói dù hôm nay ai chiến thắng thì Chu Y cũng
đều được nở mày nở mặt vì cả 2 đội đều là học viên của lớp bà.

Tương Âm tuy gặp phản phệ khiến tốc độ hồi phục thật chậm rất nhiều nhưng ít
nhất vẫn là hồi phục được 6-7 phần thực lực. Nàng hôm nay vào sân đấu một
mình, như nàng đã nói, trận đấu hôm nay Hoắc Vũ Hạo cũng có tham gia.

"Hai đội vào sân, song phương xưng tên." Lão sư giám sát hôm nay là Đỗ Duy
Luân, hắn hơi mỉm cười nói.

"Tương Âm."

"Vương Đông."

"Hoắc Vũ Hạo."

"Tiêu Tiêu."

Vì đã biết quá rõ nhau nên giới thiệu cũng không có gì nhiều. Tương Âm khí sắc
trông rất tốt khiến người xem bên ngoài không khỏi tự hỏi, nàng hôm qua là
thật sự bị trọng thương?

Tương Âm cũng không tính là trọng thương, bỏng chỉ là ngoài da. Nếu hôm qua
nàng không dùng Hồn Kỹ thì với lửa của Nhạc Miên Linh, chưa trọng thương đã bị
đốt thành tro. Và dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Nhạc Miên Linh đủ Hồn Lực
duy trì ngọn lửa ấy cho đến khi nó đốt hết.

"Bắt đầu!" Đỗ Duy Luân vừa nói xong thì Đường Vũ Đồng đã xông lên trước.

Ngay khi Đường Vũ Đồng vừa động thì Tiêu Tiêu cũng sử dụng Tam Sinh Trấn Hồn
Đỉnh áp sát theo sau. Tương Âm chuyển động con ngươi, nàng bây giờ đã hồi phục
khoảng 7 phần, sử dụng Hồn Kỹ một lần nữa cũng được nhưng nếu bị phá vỡ thì sẽ
gặp bất lợi.

Tương Âm nghĩ nghĩ rồi sử dụng Ngưng Phong, lần này nàng không hóa ra Nguyệt
Dao mà là Vô Hình Tiễn. Đặt tên cho oai chứ thật ra nó cũng chỉ là những mũi
tên gió vô hình.

Ngưng Phong có một khuyết điểm rõ ràng, đó là không khí bị rối loạn rồi ngưng
đọng lại. Dĩ nhiên Đường Vũ Đồng và Tiêu Tiêu cũng biết, tuy nhiên họ vào
trạng thái phòng ngự cũng vô dụng.

Tương Âm điều khiển Vô Hình Tiễn chia ra nhiều hướng tấn công. Đường Vũ Đồng
có thể cảm nhận được Hồn Lực nên cũng không khó khăn tránh thoát, Tiêu Tiêu
thì không có khả năng đó nên khá là chật vật chống đỡ.

"Cẩn thận!" Giọng Tử Luân hiếm khi vang lên, những lúc thế này Tương Âm theo
bản năng phong kín thần thức.

Một cơn đau ập đến, Tương Âm nhíu mày. Tai nàng trở nên lùng bùng, đồng thời
có thứ gì đó từ mắt chảy ra. Cảm giác này ngày hôm qua sau khi bị phản phệ
nàng đã được cảm nhận.

Lúc này tai và mắt của Tương Âm đều chảy máu. Nàng lơ đễnh nhìn về phía Hoắc
Vũ Hạo, chiêu này nàng cũng từng bị qua khi bắt Ngân Đồng Thố nên nàng biết rõ
là ai làm.

Nếu lúc nãy Tử Luân không nhắc nhở, nàng không kịp phong kín thần thức thì hậu
quả sẽ không chỉ là chảy máu tai và mắt. Tương Âm trong lòng cười lạnh một
tiếng.

"Đúng là một thằng nhóc hiếu thắng, chưa điều khiển được kỹ năng mà đã dám
dùng với ta. Cho ngươi biết tay!"

Tương Âm trong lòng nghĩ thì lập tức vung tay lên, Hoắc Vũ Hạo bị đánh bay ra
xa. Lần này nàng còn cho thêm Tinh Thần Lực, tuy nhìn không có gì nhưng con
đường tu luyện của thằng nhóc đó đã bị nàng làm cho khó càng thêm khó.

Tương Âm vừa xử lí xong Hoắc Vũ Hạo thì lập tức chuyên tâm đi đối phó Đường
Vũ Đồng. Ở bên kia Tiêu Tiêu ấy vậy mà tìm được cách thoát thân rồi quay sang
tấn công nàng.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #33