Người đăng: Nhionelove
Từng luồng ánh sáng màu vàng ánh kim dày đặc phát ra từ người Đới Hoa Bân, tốc
độ và lực lượng của hắn đều tăng vọt.
Chân trái Đới Hoa Bân đạp xuống đất một tiếng "Phanh", cả người hắn vọt lên
phía trước như một mũi tên, mục tiêu không phải là Đường Vũ Đồng mà là Hoắc
Vũ Hạo.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo tiếp xúc với Đới Hoa Bân gần như thế. Kẻ thù ở
trước mắt, cho dù trong lòng hắn tự nói phải ổn định thế nhưng cũng khó mà
bình tĩnh.
Chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng lui về phía sau. Có điều
tốc độ của hắn làm sao có thể so với cấp bậc Hồn Tôn Đới Hoa Bân được, trong
nháy mắt khoảng cách giữa hai người liền trở nên gần hơn. Song chưởng của Đới
Hoa Bân liền đánh về phía ngực Hoắc Vũ Hạo.
Trong lúc nguy cấp ấy, Tương Âm bình tĩnh nhìn, không hề có chút khẩn trương.
Nếu lấy thực lực của Đường Vũ Đồng thì nàng vẫn kịp đến ngăn cản, nhưng nàng
không làm vậy.
Vì vậy Hoắc Vũ Hạo không hề nghi ngờ bị Đới Hoa Bân đánh bay, miệng phun ra
một búng máu. Lúc này vị lão sư giám sát giơ tay phải lên rồi xuất hiện kéo
Hoắc Vũ Hạo ra khỏi sân đấu.
Đường Vũ Đồng vào ngay khi ấy đột nhiên xuất hiện ngay cạnh Đới Hoa Bân một
cách quỷ dị. Sí Dực Trát Dao lóe lên ánh sáng màu xanh, chém về phía Đới Hoa
Bân, mục tiêu là hai bên cổ.
Cho dù là Hồn Kỹ thứ ba Bạch Hổ Kim Cương Biến của Đới Hoa Bân làm cho thân
thể hắn cứng cỏi thêm bao nhiêu, hắn cũng tuyệt không dám dùng cổ của mình
chống lại dao của Đường Vũ Đồng.
Khi Đới Hoa Bân cảm nhận được sự sắc bén mà Sí Dực Trát Dao mang đến thì động
tác của hắn cũng chậm đi một chút. Thế nên một đôi hổ chưởng liền che bên gáy
của mình mới miễn cưỡng ngăn được công kích của Trát Dao.
Vội vàng phát lực làm sao có thể so với việc chuẩn bị từ đầu. Bởi vậy cho dù
Đới Hoa Bân lúc này đang sử dụng Hồn Kỹ cực mạnh Bạch Hổ Kim Cương Biến thì
cũng không thể đánh văng Đường Vũ Đồng ra.
Mà Sí Dực Trát Dao vừa khép lại, ánh sáng màu xanh xuất hiện, Điệp Thần Chi
Quang lại phát động lần nữa.
Đới Hoa Bân giật mình, vì tiết tấu công kích của Đường Vũ Đồng quá nhanh nên
hắn không kịp xoay chuyển. Rơi vào đường cùng, chỉ đành toàn lực ứng phó cùng
tiến hành phòng ngự.
Hồn Kỹ thứ hai, Bạch Hổ Liệt Quang Ba toàn lực bắn ra trong khoảng cách gần
như thế, đụng vào Điệp Thần Chi Quang của Đường Vũ Đồng.
Một bên là toàn lực tập trung công kích, một bên là trong tình huống bất ngờ
không kịp phòng ngự mà phản kích. Một cái là Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn ngàn năm, một
cái là Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn trăm năm.
Dưới tình huống Hồn Lực song phương không sai biệt nhau lắm thì cao thấp lập
tức hiện rõ. Từng tiếng nổ kịch liệt vang lên, Đường Vũ Đồng từ trên cao đánh
xuống, Đới Hoa Bân lại là ngửa đầu phóng ra Bạch Hổ Liệt Quang Ba.
Trong tiếng nổ khủng bố, thân thể Đường Vũ Đồng nhẹ nhàng bay lên, hai cánh
triển khai trên không, dễ dàng hóa giải lực đánh. Có điều Đới Hoa Bân lại
không may mắn như thế, hai chân quỵ
xuống mặt đấy, đồng thời người hơi ngửa ra sau, toàn thân kim quang đại phóng,
Bạch Hổ Kim Cương Biến nhận lấy trùng kích thật lớn.
Có điều, đệ tam Hồn Kỹ của Đới Hoa Bân quả là cường hãn, dưới tình huống như
vậy nhưng vẫn không bị thương nặng. Nhưng không ngờ lúc này hắn lại bỗng dưng
bị đánh mạnh từ phía sau.
Tiêu Tiêu không biết từ lúc nào đã ở phía sau hắn, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh phát
sáng bay lơ lửng trước mặt nàng. Lúc nãy Đới Hoa Bân là bị Hồn Kỹ thứ nhất của
Tiêu Tiêu đánh trúng.
Đường Vũ Đồng cũng không bỏ qua lúc này, Điệp Thần Chi Quang lại phát động.
Tình trạng của Đới Hoa Bân lúc này chắc chắn không dễ dàng tránh khỏi, huống
hồ Tiêu Tiêu lại dùng Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu.
Vị lão sư giám sát lại giơ tay lên, hắn cũng nhanh chóng xuất hiện đưa Đới Hoa
Bân ra ngoài. Điệp Thần Chi Quang đánh vào sân đấu phát ra những tiếng nổ kinh
khủng.
Sau khi đòn đánh kết thúc vị lão sư giám sát kia mới tuyên bố kết quả của trận
đấu này:
"Đội Hoắc Vũ Hạo thắng!"
Tương Âm lúc này cũng thở ra một hơi. Nàng đứng dậy xoay người định đi thì bị
tiếng nói của Nhạc Miên Linh thu hút:
"Dù 2 chúng ta ai có thắng thì đội của họ chắc chắn cũng sẽ gặp khó khăn, đúng
không? À, dĩ nhiên trong trận đấu kế, người chiến thắng... sẽ là ta!"
Nói rồi Nhạc Miên Linh bỏ đi không thèm nhìn lại, Tương Âm rũ mắt. Nàng tuy
không ham muốn giải quán quân nhưng đây là Nhạc Miên Linh khiêu khích nàng, vả
lại nàng đã hứa với Chu Y là sẽ vào chung kết rồi mà.
"Đi thôi! Đối thủ chiều nay khó ăn lắm!" Tương Âm gọi Tiêu Hưng cùng Trần Duy
Tiến, sau đó xoay người trở về.
Tương Âm về đến phòng lại phát ra nhàm chán, nàng hiện tại vẫn chưa thể tiếp
tục tu luyện. Bỗng dưng cửa phòng mở ra, Tương Âm quay lại nhìn sau đó nở nụ
cười, một nụ cười phức tạp.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác...
"Đào tỷ, chiều nay ngươi có khóa, liệu ngươi có đi xem ta thi đấu không?" Nhạc
Miên Linh lơ đễnh nhìn sang Mã Tiểu Đào.
"Ta sẽ đi xem. Ta chắc với khả năng của tiểu Linh thì sẽ chiến thắng thôi!" Mã
Tiểu Đào nhẹ giọng xuống nói.
"Ha ha, nếu tiểu Âm dễ đánh bại thì sẽ không còn là tiểu Âm nữa rồi!" Nhạc
Miên Linh cười khổ.
"Tương Âm mà ngươi biết là người như thế nào?"
"Một người luôn bình tĩnh, quan tâm thể hiện qua hành động, giữ lời hứa và
luôn cho người khác cảm giác an toàn."
"Là một nam tử đáng tin cậy nhỉ?" Mắt Mã Tiểu Đào lóe qua một ánh sáng, ánh
sáng phức tạp và khó hiểu.
"Phải! Tương Âm là người rất đáng tin cậy." 'Dù cho nàng là một nữ tử' câu
phía sau Nhạc Miên Linh không hề nói ra.
Tương Âm nghi hoặc nhìn Đường Vũ Đồng đang trầm mặc ngó chừng nàng. Tương Âm
khẽ cười một tiếng, lúc này mới lên tiếng hỏi:
"Ngươi sao thế, A Đồng?"
"Là ngươi làm sao mới đúng?! Hôm nay cảm xúc của ngươi hạ thấp lắm!" Đường Vũ
Đồng bước vào phòng đến trước mặt Tương Âm.
"Vậy sao? Trận đấu chiều nay... Ta nghĩ mình chỉ có 1/2 cơ hội chiến thắng.
Ngươi nghĩ sao?" Tương Âm nhướng mày cười hỏi.
"Ngươi sẽ thắng!"
"A Đồng à, Miên Miên không dễ chơi. Với sự hiểu biết của ta, Miên Miên là
người hiếu chiến lại cứng đầu. Chúng ta từng đấu qua rất nhiều lần, không phải
ta thắng thì chính là nàng thắng.
Thế nhưng dù có thắng Miên Miên cũng không chịu thôi thi đấu với ta. Bên ngoài
nàng nóng bao nhiêu thì tâm lại lạnh bấy nhiêu. Mọi thứ đều là do khuyết thiếu
cảm giác an toàn mà ra." Tương Âm không còn cười, vẻ mặt bình thản mà kể lại.
"Cho nên?"
"Nếu là ta trước đây thì sẽ sợ hãi khi phải đấu với nàng. Trận đấu lần này
chắc chắn khiến ta của trước đây sợ hãi. Nhưng ngươi biết không? Ta bây giờ
... Thôi...không nói nữa!" Tương Âm đang nói bỗng dưng dừng lại. Câu nàng vừa
định nói chính là "Ta bây giờ là muốn tìm lại cảm giác hưng phấn... khi đối
mặt với cái chết".
Đường Vũ Đồng nhìn Tương Âm, nàng không hề nói gì. Có những thứ nàng tuy tò mò
nhưng không muốn biết, đặc biệt là quá khứ của Tương Âm. Thứ nàng muốn
biết...là tất cả mọi thứ của Tương Âm lúc này và trong tương lai.
Thời gian trôi qua khá nhanh, buổi chiều đã đến, trận đấu của Tương Âm sắp
được bắt đầu. Chiều nay các học viên đáng lẽ ra đều có buổi học nên không thể
đi xem mới đúng.
Thế nhưng các lão sư đều nghe bảo trận buổi sáng cực kì hấp dẫn nên cũng muốn
đến xem trận buổi chiều ra sao. Các lão sư đi xem thì dĩ nhiên không thể đi
dạy, các học viên được nghỉ nên cũng đến xem.