Người đăng: Nhionelove

Tương Âm kéo Hoắc Vũ Hạo ra phía sau, nắm lấy thanh Bạch Hổ chủy của hắn, ánh
mắt không rời nhìn Thiên Mộng Băng Tầm.

"Ngươi là ai?...Mau đưa tên phía sau ngươi cho ca!" Thiên Mộng Băng Tầm lên
tiếng trước.
"Tại sao ta phải nghe ngươi chứ?" Tương Âm buồn cười nhìn Thiên Mộng Băng Tầm.

Không kịp cho nó nói gì đáp lại Tương Âm đã cầm Bạch Hổ chủy xông lên. Bằng
vào tốc độ nhanh nhẹn, nàng chém một nhát vào cơ thể của Thiên Mộng Băng Tầm.
Tuy vết chém không sâu nhưng lại khiến Thiên Mộng Băng Tầm kêu lên đau đớn.

"Nhân loại chết tiệt! Ngươi mà lại dám tổn thương ca ư?" Thiên Mộng Băng Tầm
tức giận tỏa ra uy áp, một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ bao trùm mọi nơi trong bán
kính trăm dặm.

Ngay khi Bối Bối và Đường Nhã định tăng tốc đuổi theo Hoắc Vũ Hạo thì bị cỗ ba
động tinh thần này bao trùm mà ngây người. Cỗ ba động tinh thần này cũng không
có lực phá hoại lớn nhưng lại có thể khiến cho hết thảy sinh vật trong khoảng
thời gian ngắn mất đi khả năng tư duy.

Giờ khắc này, đại bộ phận phía nam Tinh Đấu Đại Sâm Lâm yên tĩnh tới mức đáng
sợ.

Lúc đầu Tương Âm cũng bị cổ uy áp mạnh mẽ làm chấn động nhưng ngay lập tức trở
lại bình thường. Nàng biết đây là do Tử Luân giúp mình ngăn trở. Như cảm thấy
Tương Âm không bị ảnh hưởng, Thiên Mộng Băng Tầm bắt đầu vùng vẫy cơ thể to
lớn của nó.

Tương Âm nắm chặt Bạch Hổ chủy, bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi. Ánh mắt nàng
không ngừng chuyển động khi khó khăn tránh xa cơ thể của Thiên Mộng Băng Tầm.
Bỗng nhiên vào lúc đó trong mắt Tương Âm xẹt qua một tia sáng. Nàng mạnh mẽ
đâm Bạch Hổ chủy vào một chỗ ở phần lưng Thiên Mộng Băng Tầm. Máu từ vết
thương bắn ra lây nhiễm ống tay áo của Tương Âm.
Cùng lúc đó Thiên Mộng Băng Tầm cũng vùng người đánh vào Tương Âm, cơ thể nhỏ
bé của nàng lập tức bay ra ngoài đập mạnh vào thân cây. Tương Âm phun ra một
búng máu, cơ thể nàng mềm nhũn trược xuống đất.

Máu tươi tràn đầy khoang miệng, mùi máu xông thẳng lên mũi kích thích giác
quan của Tương Âm. Cả cơ thể nàng lúc này chỉ cần di chuyển một chút thì lập
tức đau nhức thẩm thấu tận xương.
Tương Âm chống đỡ đứng dậy, đau đớn làm nàng tỉnh táo vài phần. Tim nàng đập
như trống dồn, cả 2 tay run rẩy không ngừng nhưng nàng biết đó không phải là
vì sợ, nàng run rẩy...là vì hưng phấn. Cả cơ thể Tương Âm đều run lên vì hưng
phấn, trong lòng trào lên một loại khao khát khó nhịn.

Tương Âm một lần nữa nắm chặt Bạch Hổ chủy, không màn đau đớn mà xông lên. Vì
cơ thể bị thương mà tốc độ cũng trở nên chậm lại, khi nàng vừa chém được một
nhát nữa vào người Thiên Mộng Băng Tầm thì cũng bị nó đánh bay ra.

Vốn dĩ cơ thể trẻ con đã nhỏ yếu, nay lại bị đánh 2 cú khiến Tương Âm cảm giác
như lục phủ ngũ tạng đã bị đánh vỡ vậy, cả người đau đớn không ngừng. Lúc này
nàng cảm thấy mình đã đứng ngay sát biên giới của cái chết và sự sống.

"Mình sẽ chết sao?... Không... Không thể... Không thể chết... Ta không thể
chết, Ta phải sống!!" Tương Âm không ngừng nói với chính mình, đôi chân nhỏ
loạn choạng chống đỡ cả cơ thể đứng dậy.

"Muốn sống thì phải giết nó... Giết nó... Giết... Giết nó!!!" Trong tư tưởng
Tương Âm không ngừng lập đi lập lại một từ "giết", đôi mắt trở nên đỏ bừng
tràn đầy sát khí.

"Đến mức này mà vẫn còn chống đỡ à? Con người ngu ngốc đến như thế này sao?"
Thiên Mộng Băng Tầm nghi hoặc hỏi.

Tương Âm không hề quan tâm những gì Thiên Mộng Băng Tầm nói, đúng hơn là lúc
này nàng chẳng nghe được gì nữa rồi. Trong tai chỉ toàn những tiếng ong ong,
ánh mắt nhìn vật càng lúc càng mờ mịt.

"Uy, ngươi tỉnh mau...tỉnh mau! Nếu bây giờ mà sụp đổ thì cả hai ta phi thăng
theo kiểu khác luôn đấy!" Giọng nói của Tử Luân vang lên từ tận sâu trong đầu
nháy mắt giúp Tương Âm lấy lại bình tĩnh.

Tương Âm nhéo vào chỗ vết thương bị nhành cây gây ra trước đó, đau đớn bắt
buộc nàng phải thanh tỉnh. Đôi mắt nàng nheo lại, cố gắng nhìn kỹ Thiên Mộng
Băng Tầm.

"Nên làm sao đây? Phải tấn công chỗ nào đây? Nó chắc chắn phải có điểm yếu
chứ. Đúng rồi! Đầu luôn luôn là điểm yếu thường thấy nhất, cứ thử tấn công lần
nữa xem." Tương Âm vừa nghĩ vừa kéo bước chân nặng nề tiến gần đến chỗ Thiên
Mộng Băng Tầm.

"Thật sự được chứ, nếu thất bại thì sao đây?" Tử Luân lo lắng hỏi.

"Ha ha... Thất bại thì chúng ta phi thăng theo kiểu kia thôi!" Tương Âm vô tâm
vô phế mà ở trong lòng cười.

Tử Luân còn chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy Tương Âm dùng một tốc độ kinh
người xông đến trước mặt Thiên Mộng Băng Tầm. Tốc độ đó cứ như Tương Âm đang ở
lúc tràn ngập sức mạnh và chưa hề bị thương.

Có lẽ điều người ta thường bảo rằng khi ngươi cận kề cái chết thì sẽ bộc phát
tiềm năng là thật đi. Lúc này Tương Âm chỉ cảm thấy mọi ngóc ngách trong cơ
thể dường như đều đầy ấp sức mạnh. Nàng như quên đi cơn đau về thể xác, tay
nắm thật chặt Bạch Hổ chủy và đâm mạnh vào đầu Thiên Mộng Băng Tầm.

Không hiểu sức mạnh là từ đâu ra, cú đâm ấy mạnh đến mức nửa cánh tay của
Tương Âm đều bị lún vào trong đầu Thiên Mộng Băng Tầm. Tuy thế nhưng nó vẫn
còn có thể giãy giụa, Tương Âm một lần nữa bị hất ra xa. Thiên Mộng Băng Tầm
vùng vẫy một lát rồi ngã gục xuống đất, uy áp cũng biến mất, Hồn Hoàn của nó
cũng ngưng tụ lại.

"Mau đi lấy nó đi, uy áp đã biến mất nếu ngươi không nhanh lên thì 2 tên kia
đến bây giờ!" Tử Luân gấp gáp hối thúc.

Tương Âm kéo lê cơ thể mệt mỏi đến gần rồi bắt lấy cái Hồn Hoàn, sau đó...
Không có sau đó rồi vì nàng chả biết làm sao để hấp thu nó cả.

"Đúng là ngu chết mà! Cứ bỏ vào miệng nhai đi rồi sau này học cách hấp thu
sau!"

"Nhai? Ngươi chắc chứ?" Tương Âm bắt đầu do dự.

"Phiền quá! Bảo ngươi nhai thì cứ nhai đi!" Giọng nói của Tử Luân lộ ra vẻ
không kiên nhẫn.
Tương Âm cầm Hồn Hoàn đưa lại gần miệng. Tay cầm cái Hồn Hoàn do dự không biết
nên cắn hay không thì tiếng bước chân dồn dập vang vọng vào tai nàng. Tiếng Tử
Luân hối thúc, tiếng bước chân gần sát bên người khiến Tương âm hiếm khi rối
rắm nhất thời làm liều nhét luôn toàn bộ Hồn Hoàn vào miệng. Hồn Hoàn vừa vào
miệng liền hóa thành dòng khí mềm mại, mát lạnh như kem.

Dòng khí mát lạnh ấy từ cổ đi xuống bụng rồi lan toả ra khắp cơ thể. Cảm giác
đau đớn thấu xương cũng dần biến mất, có vẻ như nó đang chữa trị các nội tạng
cùng kinh mạch bị thương của nàng.

Cảm nhận sâu hơn nữa Tương Âm thấy Hồn Lực của mình cũng tăng lên, nếu như
nàng đoán không lầm thì lúc này nàng ít nhất có cấp 16, 17. Đúng lúc này thì
bỗng có tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến đến.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #3