Người đăng: Nhionelove
"Đội Hoắc Vũ Hạo, lớp Một ban Tân Sinh, thẻ bốc được là: Số 1."
Số 1 có nghĩa là trong vòng bán kết này, bọn hắn đấu ở khu vực thứ nhất.
Ở trong thùng đấy chỉ có 4 thẻ tre, trong đó hai cái số 1 và hai cái
số 2.
"Đội Tương Âm, lớp Một ban Tân Sinh, mời tiến lên rút thăm."
Tương Âm bình tĩnh tiến lên đối mặt với Ngôn viện trưởng, sau đó lại mở miệng
nói:
"Viện trưởng, ta với không tới!"
Phốc...
Trong phút chốc những người ở đây đều nở nụ cười. Trong 3 tháng này Tương Âm
có cao lên thật nhưng suy cho cùng thì cũng còn nhỏ. Vì vậy dù nàng có cố hết
sức thì tay cũng chỉ với tới phân nửa của hòm rút thăm.
Ngôn viện trưởng cười từ ái nhìn về phía Tương Âm sau đó hạ hòm rút thăm
xuống. Tương Âm không do dự rút ngay một thẻ tre rồi đưa cho Đỗ Duy Luân sau
đó trở về chỗ.
"Đội Tương Âm, lớp Một ban Tân Sinh, thẻ bốc được là: Số 2."
Lúc này tâm trạng căng thẳng của Đường Vũ Đồng mới hạ xuống. May mắn là họ
không gặp nhau lúc này, tuy có thể sẽ gặp trong chung kết nhưng như vậy vẫn
tốt hơn.
"Đội Đới Hoa Bân, lớp Năm ban Tân Sinh."
Một thiếu niên thân hình cao lớn nhanh chóng đi ra. Thiếu niên từ từ đi lên
đài, hành lễ với Ngôn Thiểu Triết và Đỗ Duy Luân một cái, sau đó cũng rút
ra một cái thẻ.
Rồi cũng cúi đầu một cái, bộ dạng giống như Hoắc Vũ Hạo, sau khi giao cái thẻ
tên cho Đỗ Duy Luân xong thì xoay người trở về chỗ.
Đó là một gương mặt anh tuấn mà lạnh như băng, mái tóc dài màu vàng được buông
xõa từ đỉnh đầu xuống giữa người, rối tung ở hai bên. Nhìn thật kỹ liền phát
hiện, đôi mắt màu xanh đậm kia lại là song đồng.
Hoắc Vũ Hạo run rẩy nắm lấy cánh tay Đường Vũ Đồng, nhưng ngay lập tức hắn
lạnh run. Hoắc Vũ Hạo ngước nhìn Đường Vũ Đồng để rồi bị chấn kinh. Đôi mắt
của nàng lạnh lùng liếc về phía Hoắc Vũ Hạo, trong ánh mắt tràn ngập sát khí,
cứ như thể có thù giết cha.
Hoắc Vũ Hạo thẫn thờ buông tay ra, sợ hãi Đường Vũ Đồng gây ra lấn áp phần
cảm xúc trước đó của hắn. Cho đến khi giọng Đỗ Duy Luân vang lên hắn mới hồi
phục tinh thần.
"Đội Đới Hoa Bân, lớp Năm ban Tân Sinh, thẻ bốc được là: Số 1."
Cơ thể Hoắc Vũ Hạo run lên lần nữa, Đới Hoa Bân bốc được số 1, chính là đấu
với hắn. Trong khi đó Tương Âm thì nhìn về phía Nhạc Miên Linh đang tựa tiếu
phi tiếu trông lại. Có vẻ trò hay sắp được lên sàn rồi.
"Bởi vì bốn đội đều rất mạnh, ta cực kì thưởng thức. Vì vậy ta quyết định sẽ
đấu 2 trận riêng lẻ, buổi sáng sẽ đấu trận số 1, buổi chiều là trận còn lại."
Ngôn viện trưởng lại lên tiếng nói.
"Vậy giờ chúng ta sẽ bắt đầu trận thứ nhất. Song phương xưng tên."
"Hoắc Vũ Hạo."
"Vương Đông."
'Tiêu Tiêu."
Ba người bên phía Đới Hoa Bân lúc này đã đầy địch ý.
"Đới Hoa Bân."
"Chu Lộ."
"Thôi Nhã Khiết."
"Tất cả trở về vị trí, khi nào ta tuyên bố bắt đầu mới có thể
phát động tấn công." Vị lão sư giám sát đưa tay về phía hai đội.
Hai bên chậm rãi lui về sau, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo vẫn không dời
khỏi Đới Hoa Bân. Hai mắt Đới Hoa Bân đã lóe ra hung quang, mơ hồ có
một luồng sát khí.
Các vị sư phụ ngồi trên đài cao quan sát trận đấu cũng hoàn toàn an
tĩnh lại chăm chú theo dõi trận đấu bên dưới. Vị giám trận giơ tay
lên rồi hạ xuống, hô to:
"Bắt đầu."
Song phương lập tức đều có hành động y hệt nhau, sau khi nghe thấy
liệu lệnh bắt đầu đã tăng tốc vọt về phía đối thủ.
Đang băng băng chạy, Đường Vũ Đồng đột nhiên quát lớn một tiếng. Hai
cánh từ Võ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp lập tức mở rộng rồi bay
thẳng lên không trung.
Tiêu Tiêu cũng nhanh nhanh chạy lên trước chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo,
đồng thời phóng ra Võ Hồn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu.
Ba người bên kia vẫn tiếp tục phóng như điên về trước, dẫn đầu là
Đới Hoa Bân, lúc này hắn vừa chạy vừa hét lớn:
"Bạch Hổ Phụ Thể."
Một vầng sáng bạc từ người hắn bộc phát, hai tay Đới Hoa Bân duỗi sang hai
bên, ngực nhô lên khiến khung xương rung rẩy. Cơ thể hắn đột nhiên bành trướng
khiến y phục gần như bị xé toạc.
Dưới lớp quần áo của hắn lúc này là một thân thể to lớn tràn đầy sức bùng nổ,
không khí xung quanh hắn như bị ảnh hưởng cũng trở nên trầm trọng.
Mái tóc vàng trong nháy mắt biến thành màu trắng xen lẫn đen, trên trán hiện
lên các đường vân tạo thành chữ "Vương" (王).
Hai tay của hắn biến hóa rõ ràng nhất, lúc này hai tay đã to hơn gần gấp đôi,
lông trắng bao phủ toàn bộ bàn tay. Năm ngón tay sắc nhọn không ngừng co giãn,
mỗi ngón như những lưỡi dao dài tám tấc lóe ra ánh sáng sắc lạnh.
Hai mắt Đới Hoa Bân hóa lam khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy cảm giác chết
chóc. Từ chân hắn ba luồng ánh sáng một vàng hai tím dần lan tỏa, Hồn Lực hùng
hậu dâng trào.
Hai cô gái bên cạnh Đới Hoa Bân cũng có biến hóa. Chu Lộ ở bên trái thì đôi
mắt trở nên thâm ảo, hai tai dựng thẳng lên, thân thể dài ra.
Ở mỗi ngón tay lại xuất hiện từng lưỡi đao sắc bén không mạnh mẽ như Đới Hoa
Bân mà lại nhẹ nhàng hư ảo. Tuy tốc độ Chu Lộ lúc này vẫn không vượt qua Đới
Hoa Bân nhưng khi thân thể di chuyển cũng đã để lại tàn ảnh.
Thôi Nhã Khiết lại càng kỳ lạ, sau khi phóng thích Võ Hồn thì một cô bé chỉ
tầm 12 tuổi liền hóa thành một thiếu nữ 16, 17 tuổi, mái tóc đỏ rực như một
con sóng không ngừng dài ra.
Đôi mắt trở nên trong suốt, hai tai cũng trở thành nhọn dài, khuôn mặt cực kỳ
xinh đẹp. Kỳ lạ ở chỗ phía sau nàng lại xuất hiện ba đuôi màu hồng.
Mỗi đuôi dài khoảng một thước không ngừng phe phẩy dưới ánh nắng chiều khiến
người khác không nhịn được muốn vuốt ve.
Hai mắt của Thôi Nhã Khiết nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo rồi khẽ mỉm cười. Hồn
Hoàn thứ nhất của nàng cũng sáng lên nhè nhẹ, nếu không chú ý sẽ không phát
hiện được. Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng.
Thân thể Thôi Nhã Khiết chấn động rồi sắc mặt cũng thay đổi. Võ Hồn của cô bé
trong nhóm Thú Võ Hồn cũng xem như là một loại cực kỳ cao cấp: Cửu Vĩ Hồ.
Mỗi khi có thêm một Hồn Hoàn thì cơ thể lại có thêm một đuôi, thực lực càng
mạnh mẽ hơn. Hồn Kỹ thứ nhất của cô bé là Mị Hoặc, Hồn Kỹ vừa rồi cũng
chính là nó, cô bé sử dụng Mị Hoặc đánh vào tâm thần Hoắc Vũ Hạo nhưng lại
không hề tạo ra ảnh hưởng gì.
Võ Hồn Cửu Vĩ Hồ là trung gian của Võ Hồn tinh thần hệ và hệ Cường Công,
phương hướng tu luyện của nàng cũng theo đó mà tăng tiến.
Võ Hồn Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo lại thuần túy thuộc về tinh thần hệ, vì thế
Mị Hoặc của Thôi Nhã Khiết rất khó tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
Cũng trong một nháy mắt này khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng 10 thước.
Hiệu quả của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu bắt đầu phát huy, tốc độ của Đới Hoa Bân
bị giảm đi vài phần. Chu Lộ lại bị ảnh hưởng lớn nhất, các tàn ảnh vừa tạo ra
lúc trước đã mất đi hai cái.
Đường Vũ Đồng lúc này bất ngờ tấn công về phía Chu Lộ. Trong đa số tàn ảnh
nàng nhắm về một cái mà tấn công. Từ khi trọng sinh trở về nàng đã luyện tập
rất nhiều, việc nhận ra Hồn Lực xuất phát từ đâu chỉ là chuyện nhỏ.
Chu Lộ dường như không nghĩ đến Đường Vũ Đồng sẽ biết được đâu là mình. Nàng
ngẩn ngơ một lát rồi mới hồi phục tinh thần mà né ra, tuy nhiên vẫn không kịp.
Nàng bị Đường Vũ Đồng giương đông kích tây, tránh được tay phải nhưng không
tránh được tay trái.