Người đăng: Nhionelove

Lại qua một ngày, hôm nay số người ở trên đài cao quan sát các trận đấu nhiều
hơn hôm qua rất nhiều, trận đấu còn chưa bắt đầu đã muốn kín chổ rồi.

Nhưng có chút kỳ lạ là ở vị trí trung tâm, có mỗi diện tích chừng ba thước bị
bỏ trống. Chỉ có mỗi một ông lão đầu tóc rối bời, y phục rách nát ngồi đây.

Ông lão này chân gác lên thành, tay cầm hồ lô rượu, bên cạnh là mấy con gà
quay vàng rượm. Lão cứ một ngụm rượu, cạp một phát thịt gà, nhâm nhi nhâm nhi.

Những người có thể lên đài quan sát này đều là lão sư tại học viện Sử Lai
Khắc, thế mà không có ai dám tới gần ông lão, càng không có người dám cả gan
chất vấn lão tại sao lại làm thế.

"Huyền lão, chào ngài." Vương Ngôn cung kính đi đến bên cạnh ông lão, thấp
giọng chào hỏi.

"Ừm." Ông lão chỉ hừ một tiếp đáp lại rồi ăn tiếp. Vương Ngôn chỉ xuống dưới
đài nói.

"Những người trẻ tuổi ấy đứng ở bên kia. Ngày hôm qua...." Hắn vừa mới nói đến
đây đã vị Huyền lão quơ quơ cái chân gà ngắt ngang.

"Để tự ta xem."

"Dạ." Vương Ngôn không dám nói gì thêm, đứng lùi sang một bên.

Rút thăm xong, 16 đội còn lại bắt đầu chuẩn bị vào trận đấu.

Lúc rút thăm Tương Âm có chú ý thấy Nhạc Miên Linh. Đội của Nhạc Miên Linh có
vẻ khá mạnh, đáng tiếc trong vòng này họ vẫn chưa phải đấu với nhau.

Khu vực thi đấu lại một lần nữa được điều chỉnh lại, 8 sàn đấu thật lớn đã sẵn
sàng, các trận đấu đã có thể bắt đầu.

Buổi sáng này đối thủ của Tương Âm và Hoắc Vũ Hạo đều không mạnh, họ rất dễ
dàng bị đánh bại.

"A Đồng, ngươi nghĩ nếu chúng ta gặp nhau trong trận tiếp theo thì sao?" Tương
Âm hứng thú hỏi.

"Ta mong sẽ không gặp ngươi ở vòng đấu này." Đường Vũ Đồng bình thản đáp.

"Ha ha, ta cũng mong thế!" Tương Âm không thèm để ý mà cười.

"Nếu thật sự gặp nhau thì sao? Ngươi nghĩ mình có thắng không?" Giọng Tử Luân
vang lên.
"Ta sẽ cố hết sức mình có thể!" Tương Âm ở trong lòng nhún vai.

Buổi chiều trôi qua khá chản nản, đội Tương Âm dễ dàng chiến thắng, đội Đường
Vũ Đồng tuy gặp đối thủ có chút khó khăn nhưng vẫn chiến thắng. Tương Âm bởi
vì không thể tu luyện trong một thời gian nên thật sự là chán đến cùng cực.

Nàng lúc này đành ra ngoài tìm việc gì đó chơi. Đường Vũ Đồng không đi cùng,
Tương Âm do dự nhưng cuối cùng vẫn là đi tìm Đường Nhã.

"Nhã lão sư, ngươi dạo này làm gì nha? Sao lại ít đến thăm ta rồi?" Tương Âm
chán chường lên tiếng.

"Ngươi tiểu tử này, lão sư tất nhiên có lí do của lão sư." Đường Nhã không
thèm trả lời câu hỏi của Tương Âm.

"Ngươi cũng ít đi cùng đại sư huynh rồi, không phải là di tình biệt luyến đi?"
Tương Âm dùng ánh mắt soi mói nhìn Đường Nhã.

"Cái gì mà di tình với biệt luyến? Đừng có nói bậy bạ!" Đường Nhã phản bác,
mặt nàng đỏ lên, không biết là vì thẹn hay là vì giận.

"Nhưng mà ngươi lại không đi gần với ai ngoài đại sư huynh. Đi gần thì chỉ
có...Giang Nam Nam." Tương Âm mắt mang thâm ý liếc qua Đường Nhã. Mặt Đường
Nhã lúc này đỏ đến mức có thể xuất huyết, đây xác định là vì thẹn.

"Ngươi...ngươi...!" Đường Nhã nghẹn họng, không biết nên nói gì. Trong đầu
Tương Âm lúc này bỗng xẹt qua một ý tưởng.

"Mà chắc là không phải đâu nhỉ? Giang Nam Nam học tỷ có si tình lại tài giỏi
Từ Tam Thạch học trưởng theo đuổi, chắc không ai lọt mắt xanh của tỷ ấy đâu!"
Tương Âm giả vờ thản nhiên nói, ánh mắt không rời nhìn Đường Nhã.

"Hanh! Cái gì mà si tình với tài giỏi? Ngươi nghĩ hắn tài giỏi sao?" Đường
Nhã lạnh lùng nhìn Tương Âm.

"Nhưng hắn là đệ tử hạch tâm, như vậy là đã tài giỏi đi!" Tương Âm tiếp tục
nói.

"Đệ tử hạch tâm thì đã tài giỏi? Vậy tỷ cho ngươi thấy, trong vòng một năm tỷ
sẽ thành đệ tử hạch tâm cho xem." Đường Nhã vừa nói thế thì trong mắt Tương
Âm lóe lên ánh sáng.

"Thật sao?! Vậy ta sẽ cố giúp đỡ lão sư!" Tương Âm cười nói. Cuối cùng nàng
nhìn Đường Nhã bỏ đi mà dáng cười không lui.

"Ta nói a Nhã lão sư, ngươi đang cùng Từ Tam Thạch so để làm gì nha?" Tương Âm
thật sự là đặc biệt muốn cười. Đường Nhã đây là vì ghen tị a.

Tuy biết chuyện Đường Nhã yêu thích Giang Nam Nam làm cho Tương Âm ngoài ý
muốn. Nhưng nghĩ lại thế cũng tốt, nếu Đường Nhã vì Giang Nam Nam mà cố gắng
thì chắc chắn sẽ tránh được kết cục xấu sau này.

Tương Âm đối với việc nữ với nữ này cũng không có gì bài xích. Gia đình nàng
là quân nhân nhưng khá là mở ra hay nói đúng hơn là quá mở ra.

Nếu như Tương Âm thích nữ tử thì họ cũng sẽ không phản đối. Dù sao chỉ cần có
thể làm tính lãnh đạm Tương Âm thích thì bọn họ đã cảm ơn thần linh rồi, nam
nữ gì chả được. Nếu Tương Âm biết trong suy nghĩ của gia đình mình đã thành
tính lãnh đạm thì không biết sẽ có phản ứng gì.

Ngày hôm sau...

Hôm nay những người đến xem chiến đấu còn nhiều hơn hôm qua nhưng hầu hết vẫn
là các lão sư, các đệ tử hôm nay vẫn phải lên lớp.

Chỉ có điều lão già ăn mặc lôi thôi thích gặm chân gà vẫn chưa thấy xuất hiện.

Bốn nhóm còn lại đứng chung một chỗ chuẩn bị rút thăm, hôm nay người phụ trách
rút thăm lại không phải là lão sư Đỗ Duy Luân.

Một ông lão áo trắng đang đứng tại chỗ của Đỗ Duy Luân. Hôm nay trong lúc
bốc thăm tranh bốn hạng đầu tại kỳ sát hạch Tân Sinh, ông lão này lại xuất
hiện chứng tỏ người này có địa vị rất cao tại học viện. Chủ nhiệm Đỗ Duy Luân
của ngoại viện lúc này cũng phải cung kính đứng bên cạnh.

"Chào tất cả, ta tên Ngôn Thiểu Triết, hiện nay ta là viện trưởng đời thứ 260
của học viện Sử Lai Khắc." Lão giả áo trắng mỉm cười lên tiếng, khí chất của
lão giả rất nhẹ nhàng ôn hòa khiến người khác có cảm giác đây chính là trưởng
bối trong nhà của mình.

Vừa nghe ông nói, các đệ tử ở đây không tự chủ đứng thẳng thân mình. 2 người
không thuộc thế giới này là Nhạc Miên Linh và Tương Âm cũng lộ ra vẻ kính
trọng.

"Ta biết các ngươi rất tò mò, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này. Đúng vậy,
cho dù là sát hạch Tân Sinh đã đến giai đoạn cuối cùng thì Phó viện trưởng ra
mặt cũng đã đủ để thể hiện việc học viện coi trọng đối với các ngươi rồi.

Nhưng ta không thể không nói, lần này biểu hiện của các ngươi khiến ta rất
hài lòng. Các ngươi là những Tân Sinh có thiên phú tốt nhất trong gần trăm
năm nay. Ta thực cảm thấy rất hứng thú đối với các ngươi, cho nên, ta tới đây.

Hơn nữa, ta sẽ xem hết toàn bộ các trận đấu trong ngày hôm nay. Hi vọng các
ngươi có thể cho ta một chút bất ngờ. Tốt lắm, bắt đầu rút thăm đi." Ngôn
viện trưởng cười nhẹ nói.

Chủ trì rút thăm hiển nhiên là không thể do viện trưởng làm rồi. Đỗ Duy
Luân vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ rút thăm, nhưng mà viện trưởng lại tỏ vẻ muốn
đích thân cầm hòm rút thăm cho những học sinh này.

"Đội Hoắc Vũ Hạo, lớp Một ban Tân Sinh, mời tiến lên rút thăm."

Không ngờ hôm nay nhóm đầu tiên lên rút thăm, lại là tổ của Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo định bảo Đường Vũ Đồng lên rút thăm nhưng nhìn vẻ mặt "người lạ
chớ gần" của nàng thì hắn vẫn từ bỏ ý định. Hắn bước lên rút thăm, cả người
khẩn trương, thậm chí cả tay cũng run rẩy.

"Chàng trai, chớ khẩn trương, chúc cậu và đồng đội đều đạt được thành tích
tốt." Ngôn viện trưởng mỉm cười.

Hoắc Vũ Hạo rút ra một thẻ tre rồi lui về sau vài bước, cung kính hành
lễ với Ngôn viện trưởng, sau đó mới giao thẻ tre cho Đỗ Duy Luân rồi đi
trở về.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #28