Người đăng: Nhionelove
Đường Vũ Đồng vừa dìu Tương Âm đi được một lúc thì bỗng dưng như nhớ đến một
cái gì đó. Nàng quay sang nhìn Tương Âm rồi hỏi:
"Đúng rồi, chiêu thức hôm nay ngươi dùng để đánh bại Tà Huyễn Nguyệt là gì
vậy?"
"Nó a? Nó gọi là Ngưng Phong, có thể ngưng kết gió và không khí thành một dạng
nhất định mang lượng Hồn Lực lớn.
Hình dạng mà ta dùng lúc đó là Nguyệt Dao, có hình dáng mặt trăng khuyết. À mà
chắc các ngươi cũng không thấy đâu nhỉ?" Tương Âm cười cười nói.
"Ngươi dùng nó thay cho hồn kỹ à?"
"Ta phải tận dụng mọi khả năng để tránh dùng hồn kỹ cho đến lúc thích hợp. Tuy
Ngưng Phong ta chưa thể khống chế hoàn toàn nhưng ngoài việc tiêu hao Hồn Lực
lớn thì cũng không có gây ra việc gì nghiêm trọng."
"Vậy thì tốt!"
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông báo giờ học buổi chiều bắt đầu cũng là hiệu lệnh cho
biết 16 trận của 32 đội trong vòng loại thứ hai đã chuẩn bị bắt
đầu.
32 đội vừa thắng trận đấu ban sáng đang có mặt đầy đủ tại khu vực
sát hạch để bóc thăm trận đấu sắp tới. Sau khi rút thăm xong, mỗi
đội lại di chuyển về từng khu vực tương ứng.
Khu vực thi đấu buổi chiều này cũng không khác gì so với lúc sáng,
nhưng do số lượng giảm đi một nữa nên cả khu vực sát hạch rộng lớn
lại thay đổi các vách ngăn, chỉ còn có 16 khu mà thôi.
Ở phía bắc khu vực Sát Hạch có một đài cao chừng 20 thước, được
sáu cái trụ sắt thật lớn bên dưới chống đỡ. Cao cao bên trên có một
vài người đang đứng đấy quan sát, với độ cao và vị trí này sẽ dễ
dàng quan sát mọi khu vực sát hạch bên dưới và tất cả tình huống
phát sinh tại mỗi sân thi đấu.
Khu vực sát hạch chiều nay của Tương Âm là số 9 trong khi Đường Vũ Đồng
là số 8. Khi ba người họ đến thì đã có một đội chờ sẵn bên trong
rồi.
Lần này Tương Âm cũng rất nhanh hạ đội kia, nàng vui vẻ thoải mái mà xuống
sân.
Nhưng 3 thành viên của đội kia thì khóc không ra nước mắt a, bọn họ biết nàng
mạnh nên chỉ định đánh tượng trưng rồi bỏ cuộc. Nhưng họ chưa kịp đánh đấm hay
nói bỏ cuộc thì đã bị đánh bay ra ngoài. Bọn họ đây là làm tội gì a?
Tương Âm chiến thắng rồi thì định đến xem Đường Vũ Đồng. Nhưng đang định đi
thì bị Chu Y gọi lại, Tương Âm cho Tiêu Hưng và Trần Duy Tiến đi về rồi đến
chỗ của Chu Y.
Trên đài quan sát...
"Chu lão sư, ngài gọi ta?" Tương Âm lên tiếng.
"Ngồi đi, bây giờ ngươi cũng đã vào vòng 16 đội, ngươi nghĩ sao?" Chu Y hỏi.
"Vẫn chưa có ai đáng khen. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì ta chắc chắn sẽ vào
chung kết như đã nói." Tương Âm lười biếng đáp lại.
"Chu lão sư, bà đang tìm đội át chủ bài của mình sao? Ồ đây chẳng
phải là người đã đánh bại Hồn Tôn sao? Thua rồi?" Một nữ sư phụ vẻ ngoài
khoảng 30 tuổi đi đên bên cạnh Chu Y, cười cười nói.
"Làm lão sư thất vọng, ta miễn cưỡng đã thắng rồi!" Tương Âm nhẹ nhàng trả
lời.
Nụ cười của vị lão sư kia lập tức cương ngay trên mặt. Là người đã đánh bại
Hồn Tôn và chiến thắng ra khỏi khu vực nhanh nhất, như vậy mà còn bảo là miễn
cưỡng. Đây là muốn nàng bẽ mặt đi?
"Đúng rồi Chu lão sư, hình như một đội của lớp bà hôm nay sẽ đụng với át chủ
bài của lớp ta. Bà đoán thử xem, đội nào sẽ thắng?"
"Là đội nào vậy, Tương Âm?" Chu Y quay sang nhìn Tương Âm.
"Là đội của A Đồng!" Tương Âm bình tĩnh đáp, Chu Y hiểu A Đồng ở đây là chỉ
ai, trong lớp ai cũng quá quen với cách gọi này. Chu Y tối sầm mặt nhìn
sang vị lão sư kia nói:
"Mộc Cận, ngươi nghĩ đệ tử của ngươi sẽ thắng à?"
Mộc Cận tuổi thật tuy không còn nhỏ nữa nhưng vẫn giữ được vẻ
ngoài tươi trẻ, cô ta mỉm cười lắc đầu nói:
"Không hẳn là thế, trên đời đâu có gì là tuyệt đối. Bất quá, ta
nghe nói lớp bà không có đệ tử thiên tài nào trên cấp 30 a. Thật là
đáng tiếc."
"Ngươi khiêu khích ta à? Quả thật chúng ta không có thiên tài trên cấp 30
nhưng có quái vật có thể hạ được thiên tài. Ngươi nói xem Tương Âm, lần này ai
sẽ thắng?" Chu Y lạnh lùng nói rồi quay về phía Tương Âm. Tương Âm lặng lẽ đổ
mồ hôi, tại sao lại liên luỵ đến nàng rồi?
"A Đồng sẽ thắng!" Nàng không màng khuôn mặt đang đen dần của Mộc Cận mà thành
thật đáp.
"Nếu các người đã chắc chắn như thế thì có dám đánh cuộc không?" Mộc Cận tức
giận lên tiếng.
"Được thôi! Một khối Hồn Cốt thế nào?" Chu Y đồng ý ngay, bà rất tin tưởng đội
Hoắc Vũ Hạo, vả lại còn có Tương Âm chắc chắn nàng cũng không có gì phải sợ.
(Luôn vô thức cho người khác cảm giác tin tưởng Tương Âm: "Ta không có a! Đầu
óc các ngươi bị sao vậy? Một đứa trẻ chưa tròn 8 tuổi có thể đáng tin chỗ nào
a?")
Nghe được hai chữ Hồn Cốt, hai mắt Mộc Cận khẽ nhíu lại. Đối với
Hồn Sư, Hồn Hoàn đã rất quý giá rồi, bởi vì mỗi Hồn Sư đều cần
có nó để đột phá bình cảnh.
Mà Hồn Cốt, còn trân quý hơn Hồn Hoàn gấp trăm ngàn lần, mỗi Hồn
Sư có thể dung hợp 6 khối Hồn Cốt, lần lượt là tứ chi, đầu và cả
thân thể.
Từng Hồn Hoàn sẽ đem lại cho Hồn Sư một kỹ năng, ngoại trừ Thập
Vạn niên Hồn Hoàn là hai kỹ năng. Nói cách khác, một Hồn Sư bình
thường tu luyện đến bậc Phong Hào Đấu La có 9 Hồn Hoàn thì sẽ có 9
kỹ năng khác nhau.
Mà Hồn Cốt thì lại vượt ngoài phạm trù này, bản thân nó cũng có
thể mang đến cho Hồn Sư một cái kỹ năng, hơn nữa còn có tác dụng
cải tạo, phụ trợ cho bộ phận thân thể tương ứng nữa.
Hồn Hoàn sinh ra từ bất cứ Hồn Thú nào sau khi chết đi, nhưng Hồn
Cốt thì không phải thế. Chỉ có Thập Vạn niên Hồn Thú mới có khả
năng tạo ra Hồn Cốt, còn Hồn Thú bậc thấp hơn, xác suất tạo ra Hồn
Cốt thấp đến đáng thương, chỉ có một phần vạn a!
Thế nên, mỗi khi Hồn Cốt xuất hiện đều sẽ khiến giới Hồn Sư tranh
đoạt đến sức đầu mẻ trán.
Hồn Cốt, theo một ý khác cũng có thể xem là một dạng đan dược giúp
gia tăng tu vi. Bởi vì mỗi lần dung hợp Hồn Cốt, Hồn Sư đều sẽ tăng
lên một lượng Hồn Lực đáng kể.
Thế mà lúc này Chu Y lại muốn đem Hồn Cốt ra làm vật đánh cược,
liều mạng như thế Mộc Cận làm sao không giật mình kinh hãi được
chứ. Quan trọng nhất, nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Chu
Y lại tự tin đến thế.
"Nếu không dám thì tránh xa ta một chút, cái mùi nước hoa của ngươi
khiến ta buồn nôn quá." Khóe miệng Chu Y nhếch lên một cái lộ vẻ
khinh thường.
"Được, ta đánh cược với ngươi. Không cần phải khua môi múa mép dọa
dẫm ta. Nếu ta thua thì ta sẽ đưa cho ngươi một khối Hồn Cốt, còn
ngươi thua, thì bảo Phàm Vũ làm cho ta một cái Cận thể Hồn Đạo
khí." Ánh mắt Mộc Cận lóe ra sát khí.
"Được thôi!" Chu Y sảng khoái đáp, dù sao có Tương Âm bảo đảm, bà chắc chắn sẽ
không thua.
Nếu Tương Âm biết suy nghĩ lúc này của bà chắc chắn sẽ không màng thể diện mà
phun ra một búng máu. Lão sư à, ngài không đi tin học sinh đang thi đấu của
mình mà tin lời nói của một "đứa trẻ" như nàng, đây là mù quáng a!
"Tốt!" Mộc Cận nói xong liền xoay người tập trung sự chú ý xuống sân
thi đấu, hai tay nàng nắm chặt lan can.
Ba người Đường Vũ Đồng bên dưới hoàn toàn không biết những chuyện
đang phát sinh trên này. Bọn họ còn mãi bận quan sát đối thủ.
Đối thủ của họ là 3 cô bé, 3 cô bé kia đều mặc đồng phục Tân Sinh. Đứng
trước nhất là một cô bé với mái tóc ngắn màu vàng khá cao, chỉ
thấp hơn Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng một chút. Nhìn qua có vẻ
nhanh nhẹn, đôi mắt màu lam to tròn, hai hàng lông mi thật dài, khuôn
mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu.
Sau lưng cô bé, bên trái là một nữ sinh có mái tóc ngắn đỏ rực, đôi
mắt cũng màu đỏ mang chút khí tức khủng bố. Nhưng các đường nét
trên mặt đều cực kỳ hoàn mỹ, da trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lùng
đủ để so với Chu lão thái thái.
Còn bên phải là một cô bé với vẻ đẹp tươi sáng nhu mì, mái tóc
dài màu xanh lục xõa bồng bềnh sau lưng, đôi mắt cũng giống với màu
tóc. Nàng khiến người nhìn vào có cảm giác nữ sinh này là một cô
bé yếu đuối cần sự che chở.
"Hai bên vào sân xưng tên." Lão sư giám thị hô to.
Hai đội, sáu người, đồng thời bước vào sân. Cô bé với mái tóc ngắn
màu đỏ ngạo nghễ nói:
"Lớp Chín ban Tân Sinh, Vu Phong, cấp 25, Cường Công hệ Chiến Đại Hồn
Sư."
Cô bé tóc dài màu lục nghe thấy thế khẽ liếc mắt quở trách, bất
quá cô bé cũng không thay đổi thái độ, có điều với giọng nói dịu
dàng nên không có vẻ phản cảm.
"Lớp Chín ban Tân Sinh, Nam Môn Duẫn Nhi, cấp 24, Mẫn Công hệ Chiến
Đại Hồn Sư."
Cô bé tóc màu xanh lục vừa nói xong thì từ sau truyền ra một giọng
nói bình thản.