Người đăng: Nhionelove

Nếu đứng xa xa một chút nhìn vào ba học viên này, chỉ sợ hai anh em nhỏ gầy
kia sẽ bị người ta bỏ qua luôn mất.

"Hai đội báo tên. Chuẩn bị thi đấu."

Vị lão sư giám sát bên ngoài trầm giọng nói. Nam sinh như ngọn núi thịt kia vỗ
mạnh vào ngực một cái, khiến cả thân hình thịt béo rung rinh.

'Ta tên là Tà Huyễn Nguyệt, lớp Hai ban Tân Sinh."

"Lớp Hai ban Tân Sinh, La Thiên Long."

"Lớp Hai ban Tân Sinh, La Thiên Bá."

Hai gã đệ tử trông hết sức gầy yếu nhưng lại có cái tên thật là khí phách. Đội
Tương Âm cũng lần lượt báo tên, sau một tiếng hô của vị lão sư, trận đấu chính
thức bắt đầu.

Từ trên người Tà Huyễn Nguyệt xuất hiện ba cái Hồn Hoàn, hai vàng một tím, hơn
nữa khi thân thể hắn bắt đầu di chuyển lại càng kinh hãi.

Hồn Hoàn vừa được phóng thích, cả người hắn nở rộng ra, từ 1m7 tăng lên thành
1m9, làn da cũng ngăm đen hơn, hai tay đấm đấm vào ngực phát ra từng tiếng ầm
ầm ầm. Sau đó liền sải bước xông tới ba người Tương Âm.

La Thiên Long và La Thiên Bá lại không vội phóng xuất Võ Hồn mà phóng người
lên, núp phía sau lưng Tà Huyễn Nguyệt, dựa vào thân hình khổng lồ của hắn mà
ẩn mình.
Tương Âm cười khinh một tiếng, đối với nàng việc bọn họ ẩn núp như thế cũng vô
dụng.

Nàng vung tay lên một cái, 2 anh em họ bỗng bị đánh bật ra 2 bên. Sau lưng Tà
Huyễn Nguyệt, một cơn gió lốc nhỏ dần rồi biến mất.

Tà Huyễn Nguyệt không quan tâm mà vẫn di chuyển đến chỗ của Tương Âm. Hồn Hoàn
thứ nhất của hắn hơi sáng lên, thân thể hắn phóng lên cao đến hơn 10m, hắn bay
lên như một viên đạn pháo.

Sau đó cả người hắn cuộn tròn lại, tạo thành một viên thịt lớn thật lớn đập về
phía ba người Tương Âm.

Cùng lúc đó, hai huynh đệ La Thiên Long, La Thiên Bá sau khi hồi phục tinh
thần cũng bắt đầu phát động tấn công.

Hai Hồn Hoàn màu vàng trên người bọn họ sáng lên rực rỡ, cẳng tay cả hai đều
đã biến thành một thanh đao lớn màu bạc. Tuy ban nãy đã bị Tương Âm làm bị
thương nhẹ nhưng tốc độ vẫn khá nhanh, cơ thể cũng rất linh hoạt.

"Chia ra!!!" Tương Âm hét lên một tiếng, Tiêu Hưng cùng Trần Duy Tiến lập tức
phân ra hai hướng tiếp chiêu với huynh đệ họ La.

Tương Âm dậm chân một cái lập tức phóng lên cao. Nàng mạnh vẫy tay, vài luồng
gió phóng thẳng về phía Tà Huyễn Nguyệt. Gió lướt qua cơ thể hắn gây ra vài
đạo vết thương, tuy rất cạn nhưng đủ để cơ thể hắn run rẩy.

Thừa dịp này Tương Âm dùng chân đá một cái khiến hắn không hề phòng bị mà đập
xuống sân đấu. Tương Âm rơi xuống sân cũng nhẹ thở ra một hơi. Phòng ngự của
Tà Huyễn Nguyệt thật sự rất tốt, dù chỉ là một đạo vết thương nhỏ trên người
hắn nhưng nếu chuyển sang người khác thì không coi là vết thương nhỏ được rồi.

Khi Tà Huyễn Nguyệt vừa chạm xuống sân thì hắn đã lập tức đứng lên. Hắn không
phát động công kích tiếp mà cảnh giác ngó chừng Tương Âm. Trên lưng hắn có hai
đạo vết thương đang rỉ máu, là do luồng gió của Tương Âm gây ra.

Bên kia Trần Duy Tiến cùng Tiêu Hưng tuy có thể ngăn chặn hai huynh đệ họ La
nhưng chỉ là ngăn chặn, không thể đánh bại.

Đường Vũ Đồng lúc này đã kết thúc trận đấu của mình và đến xem Tương Âm. Đối
với việc Tương Âm có thể đã thương Tà Huyễn Nguyệt nàng là ngạc nhiên nhưng
cũng hiểu rõ.

"Đội trưởng à, ta không thể cứ cùng bọn này day dưa được!" Trần Duy Tiến kêu
lên, hắn là Phòng Ngự hệ Khí Hồn Sư, phối hợp với Mẫn Công hệ Tiêu Hưng thì
không thể làm gì ngoài ngăn cản hai huynh đệ Mẫn Công hệ này.

"Nói nhiều, cho ta vài phút!" Tương Âm trừng mắt nhìn cả 2.

Tà Huyễn Nguyệt lúc này bỗng dưng lại phóng lên lần nữa, hắn cuộn tròn rồi lại
đập xuống chỗ Tương Âm. Gió xuất hiện dưới chân Tương Âm đẩy nàng bay lên
tránh qua đòn đánh.

Tương Âm cắn môi, xoay người đá mạnh vào Tà Huyễn Nguyệt. Bị nàng đá Tà Huyễn
Nguyệt bay ra xa, tuy nhiên chân của Tương Âm lúc này cũng tê dại đi. Nàng
dùng chân này đá Tà Huyễn Nguyệt 2 lần thì đã thấy mất cảm giác, đây là có bao
nhiêu cứng rắn a.

Tà Huyễn Nguyệt chạm đất rồi lại tiếp tục nhảy lên, lần này Hồn Hoàn thứ ba
sáng lên, ánh sáng tím bao phủ toàn thân hắn.

Lúc này Tà Huyễn Nguyệt như hóa thành một quả bóng cao su to lớn màu tím. Hắn
gầm nhẹ một tiếng, thân thể hóa thành một quầng sáng màu tím rồi trong nháy
mắt tiến đến chỗ Tương Âm.

"Chết tiệt, ngươi không dùng Hồn Hoàn thứ hai mà đã chuyển qua thứ ba, muốn gì
đây hả?" Tương Âm cắn răng, một chân nàng đã tê dại, muốn dùng gió tránh né
thì dễ thôi nhưng tiếp tục như thế thì nàng sẽ bị bất lợi.

Lần này Tương Âm không hề tránh ra, cả cơ thể nàng nổi gió, không khí xung
quanh sân đấu bỗng dưng như bị thứ gì thu hút mà trở nên xung động. Gió càng
ngày càng mạnh, ngay khi Tà Huyễn Nguyệt đã đến rất gần thì nàng đưa tay lên,
gió xung quanh nàng biến mất, không khí cũng yên lặng.

Ầm!

Vào đúng lúc tiếng động vang lên Tà Huyễn Nguyệt cũng kêu lên đau đớn, ánh
sáng tím biến mất, hắn té lăn trên sân đấu rồi ngất xỉu. Dưới sàn xuất hiện
một khe rãnh thật dài, thật sâu như có một thanh đao khổng lồ vừa chém qua.
Tương Âm sắc mặt trắng bệch, tay nàng run rẩy vung lên, La Thiên Long và La
Thiên Bá lập tức văng ra khỏi sân đấu.

Lúc nãy là nàng trước dùng Ngưng Phong ngưng đọng gió và không khí thành một
thể, sau đó tấn công phá vỡ lớp phòng ngự của Tà Huyễn Nguyệt. Ngay khi lớp
phòng ngự của hắn bị phá vỡ thì dùng Tinh Thần Thứ để tấn công tinh thần khiến
hắn ngất đi.

Dùng kết hợp hai loại chiêu nguy hiểm chưa thể khống chế hoàn toàn này là một
việc mạo hiểm. Thế nhưng đối với Tà Huyễn Nguyệt nàng không muốn dùng hồn kỹ.
Nàng mạo hiểm và thành công, tuy Hồn Lực tiêu hao khá lớn nhưng đây cũng là
dụng ý của nàng.

"Đội Tương Âm thắng!" Sau một lúc lâu vị lão sư giám sát mới tuyên bố kết quả.
Tất cả mọi người xem trận đấu này đều trầm mặc. Bọn họ biết Tương Âm vẫn chưa
hề sử dụng hồn kỹ, thậm chí Hồn Hoàn của nàng ra sao họ cũng không biết. Thế
mà nàng bây giờ lại có thể đánh bại một Hồn Tôn, nàng cũng là Hồn Tôn sao? Nếu
quả thật là Hồn Tôn ở tuổi này thì quá không phải người rồi.

"Âm, ngươi không sao chứ?" Đường Vũ Đồng vội tiến lại chỗ Tương Âm.

"Hả?... Không sao, chỉ là thoát lực một chút thôi. Phòng ngự của tên đó tốt
thật, ta đá hắn 2 cái mà chân đã muốn không phải là của mình rồi nè!" Tương Âm
vô tư nói, sắc mặt đã hồng hào được một chút.

Nàng vẫy tay chào Tiêu Hưng và Trần Duy Tiến rồi theo Đường Vũ Đồng đi. Trên
đường trở về hai người vừa đi vừa nói chuyện.

"Vậy trận đấu chiều nay..."

"Nếu không phải là một Hồn Tôn nữa thì dĩ nhiên sẽ không sao. Với khả năng hồi
phục của ta thì đến chiều sẽ hồi phục được 5 phần đi." Tương Âm bình thản
giảng, thật ra với khả năng hồi phục thật sự của nàng thì chưa đến nửa canh
giờ đã hồi phục hoàn toàn.

Đường Vũ Đồng không nói gì mà đỡ Tương Âm trở về phòng. Nàng không rõ vì sao
Tương Âm không chịu dùng hồn kỹ, nhưng nàng biết nếu Tương Âm thật sự dùng hồn
kỹ thì lúc ấy Hồn Tôn cũng không quá làm khó Tương Âm.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #25