Người đăng: Nhionelove

Trời mau tối, Tương Âm dù hơi mệt mỏi nhưng vẫn siêng năng giúp (?) Hoắc Vũ
Hạo tiến đến nhà ăn mua cá trám đen rồi ra cửa học viện.

Hôm nay dòng người ở đây đã ít hẳn đi, có lẽ sắp đến kỳ sát hạch nên phần lớn
đều ở lại ký túc xá khổ tu. Nhưng việc buôn bán của Hoắc Vũ Hạo lại không hề
bị ảnh hưởng, đội ngũ xếp hàng vẫn đông đúc như trước, người đứng đầu tiên là
Từ Tam Thạch.

Đinh...

Từ Tam Thạch đưa một ngân tệ cho Hoắc Vũ Hạo rồi nói:

"Khỏi thối, đưa ta con lớn nhất."

"Từ đại ca, đúng là gió mưa vẫn không đổi nha!" Hoắc Vũ Hạo cười lớn.

"Đổi rồi thì hắn làm gì còn đứng ở đây!" Tương Âm lầm bầm.

"Cũng tại món cá này. Mỗi ngày nếu không ăn một con, cơm chiều ta ăn cũng
không thấy ngon. Cá nướng ta đã nếm qua không ít nhưng chưa ai có thể khống
chế lửa tuyệt vời như đệ.

Ngay cả Giang Nam Nam cũng thích món cá này, lúc nào ta cũng thấy nàng ăn nó.
Đúng rồi, nghe nói đệ sắp tham gia sát hạch tân sinh à?" Từ Tam Thạch cười
cười.

(Lúc nào cũng ăn cá nướng Giang Nam Nam: "Là vì tiểu Nhã thường đến đưa cá
nướng cho ta nên ta mới ăn được không!!?")

"Đúng vậy."

"Vậy phải cố lên, không được bị loại, nếu không ta tìm đâu ra cá nướng ngon
nữa!"

"Đây mà là cổ vũ cái gì chứ?" Tương Âm nhàm chán tiếp tục lầm bầm.

"Tiểu Từ!" Đúng lúc đó một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Từ Tam
Thạch vừa nghe giọng nói này thân thể lập tức run lên, trong đôi mắt của hắn
hiện lên vài phần sợ hãi và bất đắc dĩ.

Mà đám người xếp hạng phía sau Từ Tam Thạch đang ồn ào sôi nỗi cũng lập tức im
lặng. Tương Âm biết, đây là Mã Tiểu Đào đến rồi.

Một cô gái bước ra từ cổng học viện, mọi người xung quanh lập tức tách ra hai
bên cúi đầu nhường đường cho nàng. Chỉ riêng phần khí thế này cũng đã vượt xa
Giang Nam Nam.

Người này đúng như Tương Âm nghĩ chính là Mã Tiểu Đào, nàng còn dẫn theo Nhạc
Miên Linh đến. Từ Tam Thạch khổ sở xoay người, không dám nhìn thẳng vào nàng:

"Tiểu Đào tỷ tỷ."

"Ngươi ra đây ăn cá nướng?"

"Đúng thế, Hoắc Vũ Hạo nướng cá rất ngon. Tiểu Đào tỷ tỷ đến đây ăn sao?"

"Là tiểu Linh muốn đến ăn!" Mã Tiểu Đào quay sang thì nhìn thấy Nhạc Miên Linh
và Tương Âm đang trừng nhau.

"Là ngươi a!!!!" Cả hai cùng kêu lên.

"Chết tiệt, 3 tháng nay thì ra ngươi ở trong học viện này!" Nhạc Miên Linh la
to.

"Ở trong đây thì sao? Chẳng phải ngươi cũng ở đây à, nữ hán tử?" Tương Âm mỉa
mai nhìn Nhạc Miên Linh.

"Ngươi mới là hán tử! Cả nhà ngươi đều là hán tử!" Nhạc Miên Linh tức giận.

"Các ngươi quen nhau?" Đường Vũ Đồng lên tiếng hỏi.

"Không quen!" Tương Âm lập tức rũ sạch quan hệ.

"Đồ đại xấu xa!" Nhạc Miên Linh đã muốn tiến lên đánh Tương Âm.

"Được rồi tiểu Linh! Không phải ngươi đến đây là để mua cá nướng sao?" Mã Tiểu
Đào ngăn lại Nhạc Miên Linh.

"Đúng vậy! Nói chuyện với tiểu Âm làm giảm trí thông minh của ta mà!" Nhạc
Miên Linh lập tức quay về phía Hoắc Vũ Hạo, miệng không ngừng than.

Khóe môi của Tương Âm khẽ trừu rút, đối với Nhạc Miên Linh nàng thật sự không
có cách giải quyết nào ngoài việc trầm mặc.

"Ngại quá, mỗi ngày đệ chỉ bán 30 con. Hôm nay người xếp hàng cũng đã đủ 30,
tỷ tỷ ngày mai lại đến nha." Câu này Hoắc Vũ Hạo đã nói qua không ít lần,
nhưng lần này giọng nói vừa vang lên mọi người hầu như lập tức ngẩng đầu hâm
mộ nhìn hắn, ngay cả Từ Tam Thạch cũng thế.

Ngay sau đó ngoài tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo, nhóm người đông đúc xếp hàng
phía sau Từ Tam Thạch bỗng nhiên loạn lên, sau đó biến mất.

"Lúc này hình như không có ai xếp hàng, vậy có thể bán cho ta không?" Mã Tiểu
Đào mỉm cười.

Từ Tam Thạch nháy nháy mắt với Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo cũng hiểu ý, gật đầu
tiếp tục nướng cá.

Tay phải Mã Tiểu Đào nâng lên, trên ngón trỏ của nàng có viên Hồng Bảo Thạch
cực đẹp, ánh sáng lóe lên, kim hồn tệ lập tức xuất hiện.

"Cá nướng hôm nay ta mua hết."

"Đào tỷ, mua hết nhưng ta ăn không hết! Với lại có nhiều người cũng muốn ăn
cá, chúng ta không thể làm vậy được!" Nhạc Miên Linh kéo áo Mã Tiểu Đào, ngước
đầu lên nói.

"Hảo! Vậy xem như ta đặt trước, sau này mỗi khi bọn ta đến ăn không phải trả
nữa."

"Được."

Lúc này Mã Tiểu Đào không biết làm gì nên tập trung nhìn Hoắc Vũ Hạo nướng cá.
Lát sau nàng kinh ngạc:

"Khống chế lửa hoàn hảo như vậy, ngươi là Hỏa Hồn Sư à?"

Nàng chính là một chuyên gia về việc sử dụng lửa nên nhìn ra được ảo diệu khi
Hoắc Vũ Hạo xoay cá trên lò. Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.

Một lát sau bốn con cá đầu tiên đã nướng xong, Hoắc Vũ Hạo liền 2 con cá cho
Mã Tiểu Đào và 2 con cá cho Từ Tam Thạch. 4 con tiếp theo lại đưa cho Đường
Nhã.

"Mệt quá, về thôi A Đồng!" Tương Âm ngáp một cái, đứng dậy cùng Đường Vũ Đồng
trở về phòng.

"Uy, kỳ sát hạch tới ta sẽ đánh bại ngươi cho xem!" Nhạc Miên Linh lại hô to.

"Vậy thì đừng thua trước khi đấu với ta!" Tương Âm không thèm quay lại nhìn.

"Ta nói câu đó mới đúng!" Nhìn bóng lưng Tương Âm đi xa, Nhạc Miên Linh lầm
bầm.

"Được rồi, trở về thôi tiểu Linh! Ngày mai ta sẽ đến xem ngươi sát hạch!" Mã
Tiểu Đào kéo tay Nhạc Miên Linh đi.

"Ân."

Nói rồi hai người cũng đi xa, sau khi Mã Tiểu Đào đi mọi người lại ùa tới xếp
hàng. Buôn bán của Hoắc Vũ Hạo cũng vô cùng thuận lợi.

Một đêm không lời, trôi qua trong sự tu luyện. Sáng sớm hôm sau, Tương Âm cùng
Đường Vũ Đồng và Hoắc Vũ Hạo ăn sáng xong lại đến Giáo Học Lâu.

Mới vừa vào, liền cảm nhận được một cỗ không khí nóng bỏng. Hôm qua đã chia tổ
xong rồi, hôm nay là lúc ba học viên họp lại với nhau.

Tiêu Tiêu đã đến từ sớm, vừa thấy ba người tiến vào, vội vàng vẫy vẫy tay cho
bọn họ thấy. Tương Âm cùng hai người chia ra, Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng vừa
bước đến thì Tiêu Tiêu liền nói:

"Buổi chiều sát hạch chính thức bắt đầu rồi, giờ nghiên cứu chiến thuật đi."

"Được rồi. Để xem, trước tiên, mỗi người nói về năng lực sở trường của mình
đi." Hoắc Vũ Hạo nói.

Mặc dù cả lớp đã cùng nhau huấn luyện trong ba tháng, nhưng đấy chỉ là rèn
luyện cùng một chỗ. Còn khi tu luyện đều là một mình tự tiến hành, thậm chí có
người còn không biết Võ Hồn của những người khác là cái gì.

"Để ta nói trước. Võ Hồn của ta thuộc tinh thần hệ. Hồn kỹ là Tinh Thần Quan
Thám, trong phạm vi mười thước có động tĩnh gì ta đều có thể biết được." Hoắc
Vũ Hạo giới thiệu trước. Thật ra hắn còn giấu một chuyện là mình còn có một
hồn kỹ khác.

Điều này chính Hoắc Vũ Hạo cũng không rõ tại sao lại có. Hồn kỹ thứ hai của
hắn là Tinh Thần Phá, có thể tấn công vào kinh mạch gây thương tổn. Tuy nhiên
hồn kỹ này tiêu hao Hồn Lực cực lớn, Hoắc Vũ Hạo lúc này chỉ dùng một lần là
đủ kiệt sức.

"Ta là Cường Công hệ Chiến Đại Hồn Sư, công kích xa gần đều được, còn có thể
phi hành." Đường Vũ Đồng nói, nàng nhíu mày liếc về phía Hoắc Vũ Hạo. Chẳng
lẽ nàng trọng sinh trở về thì mọi chuyện đều khác sao?

"Võ Hồn của ta là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, công phòng nhất thể, có một chút tác
dụng khống chế chiến trường. Tác dụng chính là khiến địch nhân sinh ra cảm
giác sợ hãi, kỹ năng này sẽ khiến đối phương bị choáng, đồng thời sinh ra hiệu
quả công kích.

Võ Hồn thứ hai của ta là Tiêu, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, lấy phụ trợ khống chế
làm chủ. Trước mắt Võ Hồn thứ hai của ta chỉ có một Hồn Hoàn là Bách niên Hồn
Hoàn, khi chiến đấu có thể làm chậm lại tốc độ của đối thủ." Tiêu Tiêu giới
thiệu.

Rầm! Rầm! Rầm!

Ba tiếng động vang lên, ngay sau đó, cả lớp lập tức im phăng phắt, thậm chí có
thể nghe thấy tiếng ruồi vỗ cánh bay.

Chu Y đứng ở cửa phòng học, tay phải buông xuống, tiếng động vừa rồi chính
tiếng bà gõ thước giáo viên vào cửa lớp. Chu Y vẫn mang vẻ mặt lạnh như băng,
từ từ đi lên bục giảng.

"Ta đã báo danh sách các đội dự thi rồi. Chiều nay, sát hạch sẽ chính thức bắt
đầu. Thi đấu vòng tròn 10 trận, các ngươi sẽ không gặp phải nhau, chỉ biết là
sẽ gặp đệ tử lớp khác.

Ta chỉ muốn nói một điều duy nhất, ai ngăn cản các ngươi thông qua sát hạch,
thì đánh chết nó. Được rồi, tất cả giải tán đi, buổi chiều tập hợp tại khu sát
hạch." Nói xong, vị lão thái thái này lạnh lùng quay đầu bước đi.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #22