Người đăng: Nhionelove

Đại sư huynh của ngươi và Từ Tam Thạch đều là đệ tử nổi danh trong ngoại viện,
cả hai được xưng tụng là thiên tài. Hôm nay ước chừng có thể có đến năm trăm
người đến xem cuộc chiến này đấy." Đường Nhã giải thích.

"À, còn đây là Giang Nam Nam, đệ nhất mỹ nữ của ngoại viện. Thấy nàng đẹp
không?"

Bị Đường Nhã nói ngay trước mặt nhưng Giang Nam Nam vẫn rất bình tĩnh. Đến
lúc Đường Nhã hỏi ra câu tiếp theo nàng mới có phần ngượng ngùng.

"Giang Nam Nam ngượng ngùng là sao đây!? Hình tượng của các nhân vật đang từ
từ vỡ vụn à?" Tương Âm trong lòng nghi hoặc.

Người đang ở trước mặt, Hoắc Vũ Hạo nói đẹp cũng không phải, nói không đẹp
cũng không được. Vì vậy hắn đành quay qua cầu cứu với Tương Âm.

"Nhã lão sư thấy nàng đẹp không?" Tương Âm chán chường hỏi. Tất cả 3 người còn
lại đồng loạt nhìn về phía Đường Nhã.

Đường Nhã quay sang nhìn Giang Nam Nam thì thấy trong mắt nàng hình như
có...chờ mong? Sau đó nàng cứng nhắc nhìn Hoắc Vũ Hạo cũng đang đợi câu trả
lời.

"Hanh! Nàng xinh đẹp hay không liên quan gì đến ta?" Đường Nhã hừ một tiếng
rồi quay đầu nhìn phía sân đấu.

Bốn người kia chỉ biết cười cười đối với hành động này của nàng. Trong lúc đó
không ai phát hiện ra bên tai của Đường Nhã khẽ đỏ lên.

Một lúc sau thì Bối Bối đã từ phòng nghỉ bước ra sàn đấu. Hắn vừa xuất hiện
thì các học viên đang ngồi xem trên khán đài liền hô to tên hắn.

"Phích Lịch Bối Bối, Phích Lịch Bối Bối..."

Bối Bối mỉm cười vẫy tay với các học viên đang ngồi xem trên khán đài, ánh mắt
như đang tìm kiếm ai đó. Đường Nhã đứng lên vẫy tay với hắn.

Lúc này Từ Tam Thạch cũng đã đi vào sàn đấu, đi cùng với hắn là một lão sư
chừng 40 tuổi.

Bên trong Đấu Hồn Tràng, Từ Tam Thạch và Bối Bối đều đang trừng mắt lạnh lùng
nhìn nhau. Đây không phải là lần đầu tiên hai người so đấu ở Đấu Hồn Tràng,
những trận tỉ thí trước kia của hai người đều có thắng, có bại nhưng đa số là
hòa.

Nhờ những trận đấu ở Đấu Hồn Tràng này mà bọn họ kiếm được không ít tiền nên
hiển nhiên không thể để lộ quan hệ của bọn họ được. Lão sư vừa đến chính là
trọng tài, hắn trầm giọng nói:

"Bối Bối năm tư khiêu chiến Từ Tam Thạch năm năm, nếu Từ Tam Thạch thua thì
phải nộp thêm mười kim hồn tệ. Các ngươi chuẩn bị xong chưa?" Bối Bối và Từ
Tam Thạch đồng thời quay sang gật đầu với vị trọng tài.

"Trận đấu bắt đầu." Trọng tài hô lớn một tiếng rồi lui nhanh về sau. Bối Bối
và Từ Tam Thạch cũng cùng lúc phóng ra Võ Hồn của mình.

Một khắc trước trên khán đài còn ồn ào huyên náo vậy mà nháy mắt lại yên tĩnh
một cách kì lạ, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về hai người dưới sàn đấu.

Cả hai người đều là những nhân vật có tiếng tăm ở ngoại viện nên trận đấu của
họ lúc nào cũng chấn động lòng người, các học viên ai cũng thích xem bọn họ
Đấu Hồn. Thậm chí còn có người lén lút đặt cược với nhau.

Lôi điện màu lam từ từ tập trung về phía cánh tay phải của Bối Bối, lam điện
lượn lờ xung quanh. Võ Hồn Lam Điện Phách Vương Long đã được phóng thích ra.

Từ Tam Thạch bên kia cũng không chịu yếu thế. Cơ thể từ từ bành trướng làm
căng cả bộ đồng phục ra, trên tay phải theo đó xuất hiện một lá chắn thật lớn,
và một khối bài Quy Giáp Thuẫn.
Hai người bước từng bước vờn quanh đối thủ. Ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương,
Hồn Lực ngùn ngụt tỏa ra, một đen một xanh nổi bật rực rỡ.

Bối Bối đột nhiên quát lên một tiếng, một tia chớp màu lam phóng thẳng về phía
Từ Tam Thạch.
Trong lòng Từ Tam Thạch khẽ giật mình, bản thân mình rõ ràng không để lộ chút
sơ hở gì mà đây cũng chưa phải là cơ hội tốt mà? Sao Bối Bối hôm nay xúc động
thế này?

Từ Tam Thạch mặc dù nghĩ thế nhưng không dám khinh địch, lực công kích của Bối
Bối mạnh mẽ như thế nào hắn đã quá rõ ràng.

Bối Bối vọt đến cách Từ Tam Thạch khoảng năm thước nữa đột nhiên lại nhảy lên,
vung tay phải đánh thẳng về phía Từ Tam Thạch. Long Trảo được lôi điện màu lam
bao quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể vận dụng hồn kỹ.

Từ Tam Thạch không chút run sợ, chân trái lui về sau nửa bước, hạ người xuống,
lá chắn ở tay phải đưa ra trước. Đồng thời Hồn Lực màu đen cũng dâng lên theo
sự xuất hiện của Quy Giáp Thuẫn, cả hai mơ hồ tạo thành một cái vòng ánh sáng
màu đen thật lớn, bao phủ hoàn toàn cơ thể của hắn.

Ầm...

Long Trảo của Bối Bối đánh mạnh vào Quy Giáp Thuẫn, thân thể hai người đồng
thời chấn động. Bối Bối xoay người hạ xuống mặt đất, còn Từ Tam thạch lại bị
đẩy về sau chừng một thước.

Cái Bách niên Hồn Hoàn màu vàng đầu tiên trong ba cái Hồn Hoàn của Từ Tam
Thạch chợt lóe sáng lên. Ánh sáng màu đen trên Quy Giáp Thuẫn lập tức đậm hơn
gấp đôi rồi khuếch tán cả ra bên ngoài, bao trùm hết phạm vi chừng hơn mười
thước, từng tiếng nổ ầm ầm cũng theo đó mà vang lên.

Huyền Minh Chấn - Từ Tam Thạch đệ nhất hồn kỹ.

Đây là một kỹ năng gây chấn động trong một phạm vi nhất định, còn có hiệu quả
gây choáng nữa. Nếu địch nhân có tu vi kém hắn nhất định sẽ bị choáng váng vì
chấn động này.

Nhưng mà, Từ Tam Thạch không ngờ lúc hắn vận dụng đệ nhất hồn kỹ thì Hồn Hoàn
thứ hai, thứ ba trên người Bối Bối cũng cùng lúc phát sáng lên.

Cái lóe sáng lên đầu tiên chính là Hồn Hoàn màu tím thứ ba của hắn, Thiên niên
Hồn Hoàn. Một tiếng gầm rú vang lên từ phía Bối Bối, khắp người hắn phủ đầy
lôi điện màu làm, những cái vảy màu lam trên tay hắn cũng dần lan đến phía
ngực phải của hắn, khí thế theo đó mà tăng vọt.
Lôi Đình Chi Nộ.

Hồn Hoàn thứ hai lóe sáng, lấy Bối Bối làm trung tâm, từng con rắn điện nháy
mắt xuất hiện, nổ bung ra bên ngoài.

Dùng hồn kỹ thứ hai và thứ ba kết hợp để đấu với đệ nhất hồn kỹ Huyền Minh
Chấn của Từ Tam Thạch. Cho dù Từ Tam Thạch nổi danh về lực phòng thủ cũng
không sao đỡ được một kích này của Bối Bối.

Cái lồng khí màu đen nhanh chóng xuất hiện lỗ hổng. Bối Bối không thèm để ý
đến dòng khí màu đen kia, cứ thế mà đánh vào.

Từ Tam Thạch giật mình phản ứng, động tác cũng không chậm, Hồn Hoàn thứ hai và
thứ ba của hắn liên tiếp sáng lên. Hắn quá quen thuộc năng lực của Bối Bối
rồi, mà mặt phòng ngự của bản thân hắn lại càng tin tưởng tuyệt đối, tuy hắn
không dám chắc mình có thể thắng Bối Bối hay không, nhưng nếu cố thủ thì tuyệt
đối Bối Bối không có cơ hội!

Nhưng, khi hắn vận dụng hồn kỹ thứ hai, thứ ba thì đột nhiên đại não như bị
kim châm. Ý thức trong tích tắc như mơ hồ khiến hai hồn kỹ khẽ dừng lại một
chút, không thể phóng thích ra ngoài.
Lúc này Bối Bối bất ngờ vận dụng Đường Môn tuyệt kỹ, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, bóng
người ngay lập tức trở nên hư ảo. Hắn thoáng cúi người trượt sát xuống đất,
một tay nắm viền Quy Giáp Thuẩn, cả người quét ngang lách ra phía sau Quy Giáp
Thuẫn. Bây giờ Từ Tam Thạch có muốn xuất hồn kỹ ra cũng không còn kịp nữa, cả
người Bối Bối đã xuất hiện phía sau bộ giáp của hắn rồi.

Bối Bối vung chân phải đá vào bắp đùi Từ Tam Thạch, Lôi Đình Chi Nộ chớp giật
sau lưng khiến cả người Từ Tam Thạch thoáng trở nên run rẩy. Mà Long Trảo được
lôi điện màu xanh quấn quanh dày đặc đã chộp đến vai của hắn. Thắng bại đã
phân.

Trận đầu này chấm dứt quá nhanh so với mọi người dự đoán, thậm chí có người
còn chưa kịp nhìn rõ diễn biến của nó như thế nào. Rõ nhất là Bối Bối vòng qua
được vòng phòng ngự của Quy Giáp Thuẫn, rồi khắc chế Từ Tam Thạch, chiến
thắng.

"Bối Bối thắng." Giọng nói thông báo kết quả của trọng tài vang lên, hắn cũng
không ngăn Bối Bối đánh Từ Tam Thạch ngã xuống đất.

Lôi điện vừa biến mất, Từ Tam Thạch run rẩy đứng lên, lấp bấp nói:

"Ngươi... ngươi... ăn gian."

Tuy hắn không biết Bối Bối đã giở thủ đoạn gì nhưng ban nãy hắn bị choáng váng
vài giây nhất định có liên quan đến tên này. Còn nữa, làm sao Bối Bối lại có
thể phát hiện được điểm phòng ngự yếu nhất của mình?

"Gian cái đầu ngươi, Huyền Thủy Đan đâu lấy ra đây."

Bối Bối nhíu mày, Long Trảo khẽ rót chút Lôi Điện Chi Lực vào người Từ Tam
Thạch khiến thân thể cao lớn kia chấn động run rẩy.

Quả thật là Bối Bối không hề biết gì vì lúc đó là do Tương Âm lén lút dùng
Tinh Thần Thứ để khiến Từ Tam Thạch bị choáng váng.

Tinh Thần Thứ không phải là hồn kỹ mà là một cách tấn công được tạo ra nhờ
phối hợp giữa tinh thần lực và phong hệ của nàng. Tinh thần lực sẽ được hòa
vào không khí xung quanh nàng sau đó tấn công đối thủ.

Không những có thể tấn công ngoài da mà cũng có thể tấn công tinh thần. Lúc
nãy nàng dùng nó để tấn công tinh thần của Từ Tam Thạch, vì hắn có tu vi cao
hơn nàng nên chỉ khiến hắn choáng váng.

Nếu như nàng dùng mức độ lớn hơn thì có thể làm người ngất xỉu. Nặng hơn là
khiến tinh thần người đó bị tổn thương và phá hủy não bộ lẫn linh hồn khiến
người đó chết đi.

Dĩ nhiên với tu vi hiện nay của nàng thì chỉ có thể làm một người không hơn
nàng 10 cấp ngất đi. Những người hơn nàng 10 cấp đã ngoài sẽ bị choáng váng
hoặc là không bị ảnh hưởng nếu như tu vi cực cao.

Còn đối với tấn công bên ngoài thì chiêu thức này chẳng khác nào những thanh
gươm, thanh đao, giáo bén nhọn. Vì không khí không thể nhìn thấy, không thể
chạm vào nên chúng sẽ khiến ngươi chết lúc nào không hay. Chiêu thức này rất
mạnh và cũng cực kì nguy hiểm.

Khi trận đấu kết thúc thì Giang Nam Nam cũng đã đi mất. Bối Bối chạy lại chỗ 4
người từ bình sứ trút ra 2 viên thuốc, đưa cho Tương Âm cùng Hoắc Vũ Hạo.

"Huyền Thuỷ Đan!" Tương Âm khẳng định nói.

"Nhị sư huynh, Huyền Thuỷ Đan là gì?" Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc hỏi.

"Huyền Thủy Đan là một loại đan dược vô cùng thần kỳ, nghe nói xuất xứ của nó
là từ một tông môn đặc biệt có Võ Hồn thuộc tính thủy. Nhưng không biết cụ thể
là tông môn nào.

Muốn luyện chế Huyền Thủy Đan sơ sơ cần phải sử dụng hơn 10 loại máu của 10
Hồn Thú và 10 loại thực vật thuộc tính thủy khác nhau, sau đó trải qua một quá
trình luyện chế phức tạp mới hoàn thành." Đường Vũ Đồng giải thích.

"Nước có tác dụng tẩy rửa, nên Huyền Thủy Đan bản thân chẳng những là vật đại
bổ có thể gia tăng Hồn Lực mà dược tính của nó cũng hết sức ôn hòa, bất kể Hồn
Sư cấp bậc gì đều có thể hấp thu dược liệu của nó.

Đối với Hồn Sư dưới hai mươi cấp thì ít nhất có thể tăng lên một bậc Hồn Lực.
Nhưng tác dụng trân quý nhất của nó không chỉ có vậy, nó là đan dược có thể
giúp ngươi tẩy cân dịch tủy." Tương Âm tiếp lời Đường Vũ Đồng.

"Bình thường chúng ta tắm rửa thì chỉ có thể rửa sạch những chất dơ bẩn bám
bên ngoài, còn Huyền Thủy Đan thì tẩy sạch tạp chất bám bên trong cơ thể. Thế
nên Huyền Thủy Đan đối với bất cứ ai đều hữu dụng.

Với người có thiên phú tốt thì nó như thêu hoa trên gấm, còn với những người
có tư chất bình thường lại càng quan trọng hơn, nó sẽ giúp ngươi khu trừ tạp
chất và mở rộng kinh mạch." Đường Nhã nối tiếp theo.

"Một viên Huyền Thủy Đan ít nhất có thể giúp một Hồn Sư từ bình thường tăng
một bậc Tiên Thiên Hồn Lực. Nói cách khác, khi ngươi giác tỉnh Hồn Lực Tiên
Thiên Hồn Lực là một, thì giờ đã tăng thành hai. Cái này là thay đổi về gốc,
về thiên phú và sự phát triển sau này của ngươi." Bối Bối cũng giải thích.

"Nói tóm lại, nó vô cùng trân quý!!" Bốn người đồng thanh.

"Ra vậy! Thật là tuyệt!" Hoắc Vũ Hạo vui mừng nói.

"Thôi, ta về phòng đây! Đi thôi A Đồng!" Tương Âm vung vai một cái.

"Ngươi về trước đi! Ta có việc!" Đường Vũ Đồng lắc đầu, Tương Âm cũng không
hỏi gì mà đi thẳng về phòng.

Đến phòng nàng đi vào rồi đóng cửa lại. Sau đó ăn viên Huyền Thuỷ Đan vào rồi
ngồi minh tưởng.

Khi nàng mở mắt ra thì trời hoàn toàn đã tối, Đường Vũ Đồng vẫn chưa về. Trên
người truyền đến mùi hôi khiến Tương Âm nhíu mày. Nàng lén lút ra ngoài rồi
mang vào một bồn nước, sau đó bắt đầu tắm rửa.

Lúc nàng đang tắm giữa chừng thì cửa phòng bật mở, tiếng của Đường Vũ Đồng
cũng vang lên:

"Ta đã về rồi đây!"


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #17