Người đăng: Nhionelove

Bàn tay của người nọ lúc này không bắt được cá nướng thay vào đó là những hòn
than đỏ.

Tương Âm bây giờ mới nhìn thấy được rõ ràng diện mạo của người đó.

Người này không ngờ lại là một đệ tử mặc đồng phục màu đen, tuổi tác có vẻ
ngang bằng Bối Bối, thân hình cao lớn, mày rậm, mặt vuông, quả nhiên là tướng
mạo của những vị anh hùng đường đường chính nghĩa. Người này là Từ Tam Thạch.

"Nhóc con muốn chết?"

Từ Tam Thạch quát to, than lửa trong tay bị hắn bóp nát văng tung tóe, chân
phải đá ngã lò nướng.

"Muốn chết đấy, ngươi giết ta sao?" Tương Âm nhướng mi nhìn Từ Tam Thạch.

"Tuy luật của học viện không nghiêm nhưng ta chắc chắn nó sẽ không cho giết
người." Đường Vũ Đồng lúc này cũng lên tiếng. Tương Âm đắc ý nhìn sắc mặt Từ
Tam Thạch ngày càng khó coi.

Từ Tam Thạch bỏ qua Tương Âm và Đường Vũ Đồng, hắn bước một bước nữa bắt lấy
cổ áo của Hoắc Vũ Hạo. Vì quá bất ngờ mà Hoắc Vũ Hạo không kịp né tránh, tay
hắn vùng vẫy một cái thì lặng yên lại vì 2 con cá trên tay hắn... biến mất
rồi.

Tất cả lâm vào trầm mặc một lúc lâu rồi đồng loạt nhìn về phía người đang giữ
2 con cá. Giang Nam Nam lúc này cũng có chút mộng rồi, lúc Từ Tam Thạch bắt
lấy Hoắc Vũ Hạo thì nàng cũng đã định ra tay. Thế nhưng bất ngờ có thứ gì bay
lại đây, nàng theo quán tính chụp lấy. Sau đó mọi người lại yên lặng quay qua
nhìn nàng, nàng thậm chí còn chưa rõ ràng lắm về chuyện vừa xảy ra.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Dừng tay!"

Hai thanh âm gần như vang lên cùng một lúc. Người vừa nói chính là Đường Nhã,
còn người còn lại chính là Bối Bối.

Vẻ mặt Đường Nhã lúc này vô cùng tức giận, thân thể nhanh như chớp vọt đến
tung một chưởng vào Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch không ngờ còn có người ra tay với mình nên không kịp phòng ngự.
Hắn vội buông Hoắc Vũ Hạo, run cổ tay ném hắn ra ngoài, sau đó lại vung tay
lên đối chưởng.

Ầm…

Thân thể hai người cùng chấn động lui về phía sau, không ai chiếm ưu thế. Thân
thể Hoắc Vũ Hạo bị ném ra ngoài, lộn hai vòng được Tương Âm vui vẻ cùng Đường
Vũ Đồng vô cùng miễn cưỡng đỡ lấy.

"Từ Tam Thạch, ngươi dám khi dễ người của ta, bà đây liều chết với ngươi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhã lúc này đã vô cùng tức giận. Vừa nói xong đã
nhấc tay phải lên, một đạo ánh sáng vàng bắn về phía Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch lại vung tay phải lên, một đoàn ánh sáng đen lóe lên như muốn
thôn phệ ánh sáng vàng. Nhưng ngay sau đó đám ánh sáng vàng như có linh tính
nhẹ nhàng len qua đoàn ánh sáng đen dày đặc, mang theo Hồn Lực tiến vào bên
trong cơ thể hắn.

Thân thể Từ Tam Thạch run lên, ánh mắt dại đi, sau đó lửa giận nổi lên, ba Hồn
Hoàn hai vàng một tím từ chân dâng lên. Da thịt vốn trắng trẻo hóa thành xám
đen, thân thể phồng to, trên tay phải bỗng xuất hiện một Quy Giáp Thuẫn màu
đen chừng một thước.

"Đường Nhã ngươi đừng tưởng có Bối Bối phía sau thì ta không dám làm gì
ngươi!" Từ Tam Thạch gầm lên, hai mắt như tóe lửa.

"Đến thì đến, ta sợ ngươi à?" Đường Nhã cười lạnh.

"Từ Tam Thạch ngươi khi dễ tiểu sư đệ của ta, sự việc hôm nay ngươi phải giải
thích rõ ràng, nếu không chúng ta đến khu Đấu Hồn phân thắng bại!" Bối Bối
thản nhiên nói.

"Hắn là sư đệ của ngươi?" Từ Tam Thạch mỉm cười chỉ vào Hoắc Vũ Hạo. Bối Bối
gật đầu.

"Thì sao, hắn không chừa mặt mũi cho Giang Nam Nam xem như là khinh thường ta,
mà hai con cá nướng đó ta cũng đã trả tiền." Từ Tam Thạch lạnh giọng.

"Hừ, ngươi nói nghe mà buồn cười! Học tỷ người ta còn không có ý kiến, ngươi
lại vì nàng làm rộn lên, chính ngươi mới không chừa mặt mũi cho nàng đi!"
Tương Âm hừ lạnh một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.

"Nhị sư đệ a, ngươi ở đây sao không giúp một chút?" Bối Bối thở dài.

"Không có ta ở đây thì đợi các ngươi đến tiểu sư đệ đã bị bắt nạt thảm rồi."
Tương Âm quay mặt đi, đây rõ ràng là vì chỉ lo xem trò vui nên chột dạ nha.

"Không nói chuyện khác, 2 con cá đó là Tiểu Hoắc để lại cho ta. Bối Bối không
cần nói nhiều với hắn, cứ tự nhiên ra tay, đánh thật mạnh vào, những việc còn
lại đã có ta lo liệu!" Đường Nhã tức giận.

Khuôn mặt Bối Bối vốn còn mang nét tức giận, sau khi nghe Đường Nhã nói cơ mặt
lập tức run rẩy. Đúng là một tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Tiểu Nhã vẫn hung hăng như trước nhỉ, cũng không sao, đã lâu không đánh nhau
rồi, cùng đến khu Đấu Hồn thôi!" Từ Tam Thạch bĩu môi.

Vừa nói xong hắn đã xoay người bước đi. Bước vài bước đến cạnh Giang Nam Nam,
nét mặt lập tức trở nên hiền hòa, chỉ vào 2 con cá.

"Nam Nam cứ ăn hai con cá này đi, ta có việc một lúc nữa sẽ quay lại."

"Ngươi có ý gì a!? 2 con cá này là của ta, có cho Giang Nam Nam ăn hay không
là quyền của ta, ngươi chẳng có quyền gì để quyết định hết." Đường Nhã táo bạo
nói.

"Hừ! Bối Bối, đi thôi!" Từ Tam Thạch mặt đỏ lên, giận mà không thể phát tác.
Hắn nói rồi thì cũng nhanh chân bước đi.

Đường Nhã từ trong tay Giang Nam Nam lấy một con cá cắn ngay một miếng rồi
quay sang trừng nàng.

"Ngươi còn mộng cái gì? Không ăn lúc còn nóng thì sẽ không ngon nữa, lúc đó
lại uổng công ta cho ngươi con cá!"

Giang Nam Nam bị nàng nói ngượng ngùng, tay cầm con cá tao nhã ăn. Nhưng sau
đó nàng lại bị Đường Nhã mạnh mẽ kéo đi, con cá cầm trên tay chưa ăn được bao
nhiêu.

"Đi, chúng ta đi góp vui!" Tương Âm hưng phấn lôi Đường Vũ Đồng chạy theo
Đường Nhã.

Khu Đấu Hồn là một khu vực vô cùng trọng yếu tại học viện Sử Lai Khắc, nắm ở
góc tây bắc hệ Võ Hồn, cách khu thí nghiệm Hồn Đạo khí không xa.

Đây cũng là nơi tập trung của rất nhiều đệ tử cấp cao, tại đây có thể tiến
hành tỉ thí. Có các thầy cô làm trọng tài phân định thắng thua, bảo hộ và cấp
cứu cho các học viên bị thương, tất nhiên đều có tính phí.

Để tiến hành một trận Đấu Hồn, hai bên phải nộp ra 10 kim hồn tệ làm phí sân
đấu nhưng các đệ tử vẫn không ngừng tham gia.

Bởi vì đánh nhau ở đây không phải chịu hạn chế gì, cũng không sợ quá tay chết
người. Chỉ cần xuất hiện nguy hiểm các trọng tài sẽ lập tức ra tay ngăn cản.

Nếu chiến thắng còn được thêm một ít tiền thưởng và điểm tích lũy, trong kì
thi chuyển lớp cũng sẽ có thêm ưu thế.

Sau khi tiến vào năm tư, muốn tiếp tục lên lớp nhất định phải có điểm tích lũy
ở Đấu Hồn. Ví dụ từ năm tư muốn lên năm thứ năm phải chiến thắng được 10 đối
thủ cùng cấp, từ lớp năm muốn lên lớp sáu lại càng nhiều hơn. Sau năm thứ sáu
nếu muốn tiến vào nội viện, điểm tích lũy ở Đấu Hồn càng vô cùng quan trọng.

Khu Đấu Hồn mở ra cho tất cả các đệ tử tham gia hoặc cổ vũ, vào xem chỉ cần
nộp một ngân hồn tệ tiền vé là được.

"Tiểu Nhã lão sư, học viện cũng thật biết kiếm tiền a!" Hoắc Vũ Hạo nghe Đường
Nhã giới thiệu sơ lược về Đấu Hồn khu nhịn không được mà cảm khái.

"Chuyện này cũng bình thường thôi mà, học viện lớn thế này nên chi tiêu cũng
rất lớn, không nghĩ ra nhiều biện pháp kiếm chút tiền thì làm sao mà duy trì
nổi?" Tương Âm thờ ơ nói.

"Bất quá phần thu nhập từ thuế của Sử Lai Khắc thành cũng không ít đâu nha,
bởi thế học viện của chúng ta mới được mệnh danh là học viện giàu nhất đại
lục. Đúng rồi, Tiểu Hoắc, trình độ nướng cá của đệ lại tăng thêm một bậc rồi,
chắc chắn là nhờ gia vị tốt của ta, ăn ngon thật." Chưa đi đến Đấu Hồn Khu mà
con cá trám nướng đã bị Đường Nhã chén sạch. Giang Nam Nam yên lặng đi ở cạnh
nàng cũng gật đầu.

Khi năm người đến nơi thì nơi này đã nhộn nhịp người. Tin tức truyền đi càng
lúc càng nhanh, các đệ tử nườm nượp kéo đến nối đuôi không dứt.

Đường Nhã lấy ra hai ngân hồn tệ trả phí vào cửa cho mình và Hoắc Vũ Hạo.
Giang Nam Nam, Tương Âm và Đường Vũ Đồng thì có thể tự trả được.

Đấu Hồn khu là một kiến trúc hình lục giác, diện tích gần bằng với quảng
trường Sử Lai Khắc, ở chính giữa là một mảnh đất trống thật lớn, đây là nơi
các học viên sẽ so đấu. Xung quanh là hàng dãy các ghế ngồi, ước chừng có thể
đồng thời chứa khoảng ba nghìn người xem.

Lúc này trên hàng ghế khán giả đã có đến hai ba trăm người, năm người ngồi
xuống một góc gần nhất để xem, trong sân vẫn chưa có ai, không biết Bối Bối và
Từ Tam Thạch đi đâu rồi.

"Đấu Hồn khu mỗi ngày đều đặn mở từ khi tan học đến nửa đêm. Các đệ tử muốn so
đấu đều phải nộp phí đăng kí. Nếu những đệ tử nổi bật muốn so đấu với nhau thì
học viện sẽ miễn phí phí đăng kí, thay vào đó sẽ thông báo tin này khắp các ký
túc xá qua radio từ Hồn Đạo loa phóng thanh để nhiều người biết tin đến xem
cuộc chiến.

Vé vào cửa học viện sẽ giữ lại một nửa, ai thắng sẽ giành được phần còn lại,
đại sư huynh của ngươi trước đây kiếm được không ít tiền từ Đấu Hồn khu này
rồi.

Hơn nữa, Từ Tam Thạch kia là học viên năm thứ năm, còn sư huynh ngươi mới năm
thứ tư thôi, hơn một cấp coi như vượt cấp khiêu chiến. Cho nên nếu Từ Tam
Thạch thua hắn còn phải bỏ ra thêm mười kim hồn tệ nữa.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #16