Người đăng: Nhionelove

"Đây là chuyện gì a!?" Tương Âm ngạc nhiên nhìn kẻ đẩy cửa vào.

Đó là một thiếu niên thanh tú, làn da trắng nõn, tóc cùng đôi mắt đều là màu
lam. Tướng mạo anh tuấn của hắn dường như còn có chút hơn Bối Bối. Điều đặt
biệt là hắn ít nhất có bảy phần giống pho tượng Đường Tam, nhưng đường cong,
vẻ dịu dàng hay đôi mắt xinh đẹp lại y hệt Tiểu Vũ.

"Đây là nữ chủ Đường Vũ Đồng đi?" Chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó Tương
Âm đã bình tĩnh lại như cũ.

"Chào, ngươi là bạn cùng phòng của ta đúng chứ? Ta gọi là Tương Âm." Nàng mỉm
cười giới thiệu.

Đường Vũ Đồng nghi hoặc nhìn Tương Âm. Nàng đã trọng sinh trở lại được 3 năm,
sau bao nhiêu lần do dự vẫn chọn đến học viện này. Lần này nàng sẽ không ngu
ngốc yêu Hoắc Vũ Hạo, sẽ không phạm sai lầm thêm một lần nữa.

Chỉ là không ngờ lần này lại không phải ở cùng phòng với Hoắc Vũ Hạo mà là một
tiểu đệ đệ. Trong trí nhớ của nàng không hề có người này. Là sớm bị khai trừ
sao?

Tương Âm thấy Đường Vũ Đồng chỉ nhìn mình chằm chằm hồi lâu, lâu đến mức nụ
cười trên mặt nàng đều cương cứng. Lúc này Đường Vũ Đồng mới lên tiếng đáp
lại:

"Vương Đông!" Vẫn là cái tên cũ quen thuộc nhưng chỉ có mình Đường Vũ Đồng
biết, nàng bây giờ đã không còn là Vương Đông của kiếp trước.

"Nga." Tương Âm nhìn Đường Vũ Đồng vào phòng thu xếp đồ đạc mà chẳng biết nói
gì. Không khí chìm vào im lặng, lần đầu tiên người thích thanh tịnh như Tương
Âm thấy không thích cảm giác này.

"Ta đang định ra nhà ăn, ngươi đi cùng không?" Tương Âm cuối cùng lên tiếng
bắt chuyện trước.
".......Tốt!" Đường Vũ Đồng trầm mặc một lát mới đồng ý.

Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng trên đường đến nhà ăn không hề nói gì với nhau.
Tình trạng giữa cả 2 lúng túng đến cực điểm.

"Nữ chủ này cũng quá khác hình tượng trong cốt truyện đi chứ!!" Tương Âm ở
trong lòng than thở.
Mỗi cấp lớp đều có một nhà ăn riêng nằm ngay sau lưng ký túc xá. Chỉ trong một
lúc cả 2 đã đến trước nhà ăn.

Giờ này nhà ăn cũng không có nhiều người, khá là trống trải. Ở phía trong
không có bàn ghế gì, chỉ có một nơi rửa tay, một dãy cửa chắn, phía trên có
treo bảng giá, giá tăng dần từ phải sang trái. Trước cửa vào nhà ăn còn viết
một dòng: "Không được mang thức ăn khác vào nhà ăn."

Tương Âm đến chỗ cửa chắn gọi một dĩa cơm đầy đủ rau thịt, sau đó lấy 2 ngân
tệ đưa ra. Đường Vũ Đồng cũng không phiền mà gọi món giống như nàng. 2 người
lại tiếp tục ăn trong im lặng.

Không lâu sau đó Hoắc Vũ Hạo cũng xuất hiện, Tương Âm để ý thấy Đường Vũ Đồng
khi vừa gặp Hoắc Vũ Hạo trong mắt lóe qua hận ý.

"Đây lại là chuyện gì nữa a?" Tương Âm ở trong lòng thở dài.

"Nhị sư huynh, đây là bạn cùng phòng của ngươi à?" Hoắc Vũ Hạo cười tiến đến.

"Đúng vậy, bạn cùng phòng của ngươi đã tới chưa, tiểu sư đệ?" Tương Âm thanh
lãnh hỏi ngược lại.

"Vẫn chưa!"

"Khi bạn cùng phòng đến nếu có mâu thuẫn với cũng không nên xúc động mà đánh
nhau nghe chưa? Xúc động nhỏ cũng là lí do gây họa lớn!" Tương Âm bình thản
giảng dạy.

"Vâng, nhị sư huynh!" Hoắc Vũ Hạo cũng nhiệt tình nghe giảng.

Đường Vũ Đồng phức tạp nhìn Tương Âm, nàng nhớ rõ ở kiếp trước Hoắc Vũ Hạo
không hề có nhị sư huynh, tại sao bây giờ lại có? Lại còn là một tiểu hài tử
nữa chứ!

"Ta ăn xong rồi!" Đường Vũ Đồng nói rồi quay người bỏ đi.

"Tiểu sư đệ, ngươi cứ ăn cơm đi!" Tương Âm nói rồi bỏ lại ngu ngơ Hoắc Vũ Hạo
mà chạy theo Đường Vũ Đồng.

Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cả hai người biến mất. Hắn có cảm giác
mình hình như là bị nhị sư huynh bỏ rơi.

"Này, ngươi đi nhanh như thế làm gì?" Tương Âm trong phút chốc đã đuổi kịp
Đường Vũ Đồng, nàng nhíu mày nghi hoặc hỏi.

"......Chẳng có gì, chỉ là nhìn hắn cảm thấy không thích thôi!" Đường Vũ Đồng
nhìn Tương Âm lúc này khác một trời một vực so với khi nói chuyện với Hoắc Vũ
Hạo mà giải thích.

"Nga, ngươi cũng thấy vậy a? Nhìn hắn ngu ngu ngốc ngốc như vậy quả là rất để
người ghét!" Tương Âm gật gù đồng ý với điều Đường Vũ Đồng nói.

"Ngươi ghét hắn? Hắn không phải sư đệ của ngươi sao?" Đường Vũ Đồng nhướng mày
hứng thú nhìn Tương Âm.

"A Đồng ngươi để ý một danh xưng sao?" Tương Âm cười khổ.

"Là Đông (dōng) không phải Đồng (tóng)! Và...ta với ngươi rất thân sao?"
Đường Vũ Đồng nhíu mày, tiểu tử này sao lại biết tên thật của nàng?

"A Đồng!" Tương Âm không quan tâm mà tiếp tục gọi.

"Hừ, mặc kệ ngươi!" Đường Vũ Đồng hừ lạnh một tiếng, nàng không chấp nhất với
một tiểu hài tử.
Tương Âm cười tủm tỉm chạy theo sau Đường Vũ Đồng. So với Hoắc Vũ Hạo kia thì
Đường Vũ Đồng thế này càng làm nàng cảm thấy thích thú.

Cuối cùng kỳ tuyển sinh lần này cũng đã kết thúc, ký túc xá tân sinh đã bắt
đầu nhộn nhịp hẳn lên. Tuy rằng mỗi phòng diện tích không lớn, nhưng ở đây
cũng chỉ có mỗi hai người ở mà thôi. Bên ngoài tuy ồn ào, nhưng mỗi phòng đều
cách âm rất tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Mấy ngày nay trừ tu luyện ra Tương Âm luôn theo Đường Vũ Đồng. Tuy đều bị
không nhìn nhưng nàng vẫn rất thích thú. Quan hệ cả hai cũng thân hơn một
chút, nhưng chỉ là một chút. (Đối với trọng sinh trở về nữ chủ thì được một
chút đó là tốt lắm rồi a)

"Đi thôi!" Đường Vũ Đồng trầm giọng nói.

"Hảo!" Tương Âm đứng dậy đến bên cạnh Đường Vũ Đồng.

Cửa tòa Giáo Học Lâu màu trắng đã mở, các tân sinh mặc đồng phục màu trắng nối
đuôi nhau mà vào. Trên ngực mỗi người đều có thêu huy hiệu học viện Sử Lai
Khắc, một con quái vật nhỏ màu xanh biếc.

Đệ tử cấp khác nhau đồng phục cũng có màu khác nhau, màu sắc giống với màu của
từng tòa Giáo Học Lâu tương ứng.

Khi cả hai người đến phòng học một lúc lâu sau Hoắc Vũ Hạo mới tiến vào. Tương
Âm rất rõ đây là do hắn chăm chỉ (điên cuồng) tu luyện.

Phòng học này rất lớn, có khoảng 100 học viên tính luôn cả nàng. Thật sự quá
đông đúc náo nhiệt, Tương Âm không thích chút nào.

Đúng lúc này, một lão phụ nhân bước vào phòng học, lão phụ nhân này mặc trường
bào màu trắng, tóc bạc da mồi, mái tóc hoa râm được búi chặt trên đỉnh đầu,
dáng người trung bình. Điểm kỳ lạ là đôi mắt của bà sáng ngời, tinh quang quét
khắp tứ phía.

Thấy lão phụ nhân này bước vào, trong phòng nhất thời yên lặng lại. Tất cả học
viên đều nhìn chằm chằm vào bục giảng.

Lão phụ nhân đứng trên bục giảng, ánh mắt liếc từ trái sang phải. Mỗi người
trong phòng bị ánh mắt bà nhìn đến đều có cảm giác có một áp lực vô hình xuất
hiện trong lòng.

"Ta là Chu Y, chủ nhiệm của các ngươi năm nay. Ta không biết có bao nhiêu
người trong các ngươi có thể trụ được hết năm nay, nhưng ta có thể nói, trong
lớp của ta, phế vật không có khả năng tồn tại. Ta chỉ đào tạo quái vật chứ
không phải là thứ ngu xuẩn." Nghe xong lời nói khó nghe này của Chu lão sư,
không ít đệ tử tỏ ra bất mãn. Tương Âm lại ngầm ngưỡng mộ vị lão sư này, so
với trong truyện càng có khí phách a.

"Từ ngày báo danh đến nay, ai đã từng đánh nhau, đứng dậy." Chu lão sư đột
nhiên nói một câu làm cả lớp giật mình khiếp sợ.

Những học viên này đều mới vừa trúng tuyển, không quen biết nhau thì làm sao
có chuyện đánh nhau trong học viện? Mà dù có đánh thì có ai ngu ngốc mà thừa
nhận?

Cả lớp lâm vào trầm mặc, không hề có ai đứng dậy. Tương Âm nhìn về phía Hoắc
Vũ Hạo, xem ra hắn là nghe lọt lời của nàng đi, không đánh nhau thì không cần
đứng dậy và như thế cũng không thu hút Chu Y nhiều.

"Đúng là một đám phế vật. Các ngươi chưa nghe câu chỉ có người bất tài mới sợ
phiền phức à? Tất cả đều xuống chạy 100 vòng quanh quảng trường Sử Lai Khắc
cho ta. Ai không hoàn thành lập tức khai trừ." Chu Y nhíu mày nói. Ngay lập
tức có một học viên đứng lên nói:

"Thưa lão sư, ta không phục. Dựa vào cái gì mà lại phạt những người không đánh
nhau như bọn ta?"

"Vì ta muốn thế. Không phục ngươi có thể cút đi, ta là chủ nhiệm của lớp này,
ta có quyền khai trừ bất cứ kẻ nào. Cho các ngươi một phút, nếu các ngươi còn
chưa xuống được đến quảng trường Sử Lai Khắc, tất cả đều khai trừ." Chu Y thản
nhiên nói.

Bà vừa nói xong, một luồng áp lực kinh khủng từ người bà xuất hiện, từng cái
Hồn Hoàn từ dưới chân bà xuất hiện. Hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái Hồn
Hoàn tỏa ra khí thế hết sức mạnh mẽ.
Vị lão sư này không ngờ lại là một cường giả bậc Hồn Đế, hơn nữa còn có đến
hai cái Vạn niên Hồn Hoàn. Nếu bà muốn dùng sức thu thập hết một trăm đệ tử
này cũng dễ như trở bàn tay.

Những học viên này dù sao cũng đều mới ra đời, dưới uy áp kinh khủng như thế
làm sao còn có người dám phản đối nữa. Tất cả mang bộ mặt xám xịt chạy ra khỏi
phòng, sau đó Chu Y mới thu Hồn Hoàn trở lại, vẻ mặt vẫn bình thản nhìn các
học viên đi khỏi.


Bách Bộ Xuyên Dương - Chương #10