Người đăng: Roseri
-☉----------☉----------☉-
- Cái chết so với việc bị xóa sổ như thế xem ra quá nhẹ nhàng - Tử Phong suy
nghĩ đến những lời của Mộc Xa vừa kể thì trâm tư giây lát rồi nói nhỏ.
- Chết thân xác chỉ là sự chuyển đổi tạm thời, chết linh hồn là việc mất đi
toàn bộ gốc rễ và phải bắt đầu lại từ con số không, nhưng bị xóa sổ thì… - Mộc
Xa lắc đầu nói - Người bình thường không có mức độ tu luyện hay gốc rễ thì khi
chết sẽ liên tục vướng vào luân hồi, đầu thai hết kiếp này đến kiếp khác dựa
vào nhân quả tích lũy cốt để đi đúng con đường đã được vạch ra bên trong bản
mã linh hồn họ. Còn kẻ tu luyện tuy có vẻ dễ dàng hơn khi gốc rễ căn cơ đầy
đặn dần qua quá trình tiến hóa, dù gặp biến trở gì thì cuối cùng cũng sẽ phát
triển tới cùng. Chung quy lại thì dù tiến hóa nhanh hay chậm, dù bắt đầu đi
bắt đầu lại như thế nào thì cây non cũng sẽ trưởng thành, chỉ có hoàn toàn
không còn tồn tại nữa mới chính là thứ cản trở nặng nhất.
- Thần Thụ vì chuyện Huyền Cơ xóa sổ vị chưởng quản nên mới tức giận như vậy
sao?
- Nguyên nhân chính cũng vì việc đó - Mộc Xa gật đầu rồi buồn bã nói - Sau
khi Huyền Cơ xóa đi sự tồn tại của vị chưởng quản, Ringel từ đó vô chủ. Chính
vị sự vô chủ đó nên đã dẫn tới chuyện tranh đấu giành lấy vị trí chủ quản nơi
này. Vô số trận chiến diễn ra, hỗn loạn xảy ra khắp Ringel. Tiên Đế đối chiến
tranh đấu, Tiên Quân giằng co thế lực, một trường đại chiến khốc liệt diễn ra
vô số năm tháng ở nơi đây khiến Ringel biến thành một nơi của chiến tranh tàn
khốc chỉ vì một vị trí chủ quản. Dần dần thì Tiên Đế cũng vẫn lạc, Tiên Quân
biến mất, cường giả như những cây đại thụ bị chặt gãy, kẽ tái sinh trở thành
thiên tài, người ôm thương thế mà rời khỏi Ringel. Huyền Cơ đơn giản chỉ xóa
đi sự tồn tại của một vị mà không ai nhớ đến nữa, nhưng đã tạo ra một kết cục
tồn tại dai dẳng đến tận bây giờ.
- Đến tận bây giờ… - Tử Phong dường như hiểu ra gì đó - Ý của ngươi là chiến
trường viễn cổ, chính là nơi này, việc tranh đấu giành lấy vị trí chưởng quản
ấy vẫn còn diễn ra.
- Đúng vậy, thời xa xưa vì để bảo vệ Ringel không bị cuộc chiến của các Tiên
Đế gây ảnh hưởng, tất cả bọn họ đã hợp lực để tạo ra vùng không gian này, một
chiến trường đủ sức bền vững để ổn định trước một cuộc chiến của những cường
giả hàng đầu. Qua nhiều năm tháng khi những vị tham gia vào cuộc chiến ấy ngã
xuống thì nơi này đã đóng lại. Nhưng khi họ tái sinh, phát triển đến một mức
độ nhất định thì chiến trường lại tự động mở ra vì có một người trong số những
người đã từng tham gia cuộc tranh đấu ấy thức tỉnh phần nào ký ức. Và như thế
lịch sử bắt đầu lặp lại, chiến trường viễn cổ mở ra, những đối thủ cũ lại theo
sự mách bảo của tiềm thức mà đi vào bên trong.
- Lần này cánh cổng dẫn vào chiến trường viễn cổ mở ra, nhưng nó giới hạn
thực lực dưới Tiên Nhân - Tử Phong chợt nói - Lẽ nào có một cường giả nào đó
trước kia tái sinh và đã nhớ đến trường chiến tranh đoạt của quá khứ nên chiến
trường viễn cổ lại mở ra. Người thức tỉnh chưa đạt tới Tiên Nhân nên mới có
điều kiện hạn chế như thế.
- Cũng có thể là vậy - Mộc Xa có vẻ không chắc chắn lắm nói - Cũng có thể có
nhiều vị đã tái sinh thành những thiên tài như các ngươi gọi và đám thiên tài
ấy là những đối thủ cũ. Nhân quả tiền kiếp kéo chúng đến với nhau, trường đại
chiến vẫn tiếp tục diễn ra giữa bọn chúng. Chỉ là bây giờ bọn chúng chưa đạt
tới Tiên Nhân nhưng có kẻ đã nhớ ra quá khứ nên chiến trường viễn cổ lại khai
môn, kêu gọi bọn chúng đi theo trận chiến mà chúng vẫn chưa có hồi kết.
Tử Phong xem như đã biết được một phần nguyên do của chiến trường viễn cổ này,
tranh đoạt vị trí chưởng quả toàn Ringel. Và vùng chiến trường này chính là
nơi Tiên Đế, Tiên Quân hay Tiên Vương đã ngã xuống. Chính vì vậy nên Ringel
này đã không còn Tiên Đế nào nữa, những cường giả khác đều ẩn cư không lộ
diện. Có lẽ những Tiên Đế ấy như những cây đại thụ liên tục bị chặt đứt trong
quá trình tranh đấu với nhau, để bây giờ họ có thể là những Tiên Đế quá khứ
trong cái lốt thiên tài thế hệ trẻ.
Tử Phong chợt nghĩ đế tên thiên tài Long Tộc đầu tiên hắn gặp: Tề Hạo. Chẳng
lẽ tên Thủy Long âm trầm lãnh lẽo ấy cũng từng là một cường giả đứng đầu hay
sao. Cả cô nàng “giật điện” Thái Yên cuồng chiến kia nữa. Ngoài ra trong Thập
Nhị Tộc cũng có rất nhiều thiên tài nổi danh, dám chắc là bọn chúng cũng có
một quá khứ hoành tráng. Vậy ở Thiên Sứ và Thần Ma thì sao? Đối thủ cũ thì hẳn
cũng không phải dạng tầm thường gì.
Tử Phong cũng chợt nghĩ đến bản thân mình. Nhớ lúc mới xuất hiện hắn cũng đề
thăng cảnh giới vô cùng nhanh hay sao? Cả trong quá trình học tập chiến đấu
với mọi người hắn cũng cảm thấy mình đều dễ dàng nắm bắt được nhiều thứ, rồi
học Bát Cửu Huyền Công cũng rất dễ dàng. Như vậy hắn có phải cũng có một quá
khứ đã tu luyện tương đối cao để có gốc rễ căn cơ rồi hay không? Dù không
ngang với đám thiên tài kia thì ít nhất cũng có căn cơ hơn nhiều so với người
thường.
- Thần Thụ có phải là một trong những cường giả còn sót lại của trận chiến
tranh đoạt trước kia - Tử Phong chợt hỏi.
Mộc Xa không giấu giếm gì mà nó gật đầu nói:
- Thần Thụ chính là Tiên Đế cuối cùng của Ringel này.
Tử Phong tuy đoán Thần Thụ rất mạnh, nhưng không ngờ ông già ấy lại là một
Tiên Đế. Tử Phong ngạc nhiên trong giây lát rồi hỏi:
- Vậy tại sao ông ấy không đoạt lấy vị trí chưởng quản của Ringel, chấm dứt
cuộc chiến này đi?
Mộc Xa trầm ngâm giây lát rồi nó quay mặt về một hướng. Thằng bé da xanh ấy
đưa tay chỉ về cây đại thụ khổng lồ như cây trụ chống trời ở đằng xa. Cây đại
thụ ấy dường như che kín cả một vùng trời, nhìn không thấy ngọn cây ở đâu.
- Đó là bản thể của ông ấy - Mộc Xa buồn bã nói - Mặc dù nói chiến trường
viễn cổ này rất vững chắc, nhưng đứng trước Long Hoàng Huyền Cơ thì nó chẳng
là gì cả. Lần thứ hai đến Ringel, Huyền Cơ muốn xóa sổ luôn cả vùng chiến
trường này. Vì vùng chiến trường này trực tiếp kết nối với Ringel, nên nếu
Huyền Cơ làm điều đó thì đồng nghĩa với việc hủy diệt cả Ringel này. Thần Thụ
lúc đó dùng bản nguyên sinh mệnh của mình hóa thành Thần Thụ giới, lấy toàn bộ
sinh cơ của một Tiên đế để bảo hộ nơi này và cũng là bảo hộ Ringel. Chính vì
vậy nên nơi đây vẫn còn an toàn, tuy nhiên Thần Thụ lại không thể rời khỏi
Thần Thụ Giới, đồng nghĩa với việc ông ấy không thể lấy được vị trí chưởng
quản hay chấm dứt cuộc chiến kia được.
- Huyền Cơ tại sao lại muốn hủy diệt Ringel? - Tử Phong hỏi - Nhưng theo như
ngươi kể thì Thần Thụ bị kẹt nơi đây, vậy Huyền Cơ có thể ở bên ngoài và xóa
sổ tất cả mọi thứ ở Ringel rồi?
Mộc Xa lúc này mới có phần bình thản kể:
- Đúng là Huyền Cơ có thể dễ dàng hủy diệt Ringel từ bên ngoài, nhưng may mắn
lúc đó lại có một Long Hoàng tới đây để ngăn cản việc làm của bà ta lại - Mộc
Xa trầm tư nói - Hỏa Long, Long Hoàng Hỏa Liên đã đến đúng lúc.
- Long Hoàng Hỏa Liên - Tử Phong thầm nhắc cái tên này, hắn cảm thấy có thứ
gì đó quen thuộc ở cái tên này.
- Hai Long Hoàng đã đại chiến ngay trong chiến trường viễn cổ này, nhưng cuộc
chiến cũng kết thúc vô cùng nhanh. Ta chỉ biết là dường như Long Hoàng Hỏa
Liên đã thắng, còn Long Hoàng Huyền Cơ thì mất tích kể từ đó. Nơi hai vị đại
chiến hiện tại vẫn còn, đó là một vùng hiểm địa không ai có thể tiến vào, một
biển lửa đã cháy hàng triệu triệu năm qua nhưng vẫn chưa bao giờ tắt. Mỗi lần
ta đi qua đều chỉ đứng từ xa để nhìn biển lửa ấy, ta nghi ngờ là Huyền Cơ có
thể đã bị phong ấn trong biến lửa đó. Bởi hạ được một Long Hoàng là điều bất
khả thi, nhất là Huyền Cơ lại là một Long Hoàng không tầm thường.
- Nhưng phong ấn được Huyền Cơ thì xem ra Long Hoàng Hỏa Liên cũng rất mạnh
rồi!
Mộc Xa nghe Tử Phong nói vậy thì gật đầu trả lời:
- Long Hoàng Hỏa Liên còn là con của Long Mẫu, thủy tổ của Long Tộc nên tất
nhiên không hề tầm thường rồi. Chỉ là phong ấn xong Huyền Cơ thì Hỏa Liên cũng
trọng thương không hề nhẹ nên đã mất tung tích luôn rồi.
Tử Phong lại nghe tới Long Mẫu, là thủy tổ của Long Tộc gì đó nên hắn tò mò
muốn hỏi. Hắn cũng đang muốn hỏi thêm chuyện hắn có quan hệ thế nào với Huyền
Cơ, tại sao hắn lại có huyết thống của Huyền Cơ thì đột nhiên hắn dừng lại
không hỏi nữa.
Bởi Tử Phong cảm thấy môi trường xung quanh vừa có một sự biến động gì đó.
- Linh khí… linh khí đã trở lại trạng thái bình thường rồi.
Tử Phong cảm nhận được sự thay đổi ở môi trường xung quanh. Hắn đã có thể cảm
nhận được cơ thể mình đang hấp thụ linh khí và hình thành chân khí trong cơ
thể. Điều này đồng nghĩa với việc linh khí ở chiến trường viễn cổ đã ổn định
lại. Nhưng nếu vậy thì Minh Nguyệt sẽ ra sao?
- Có lẽ cuộc chiến chính thức bắt đầu rồi - Mộc Xa đưa tay cảm nhận lấy môi
trường xung quanh rồi trầm ngâm nói - Cuộc chiến giữa Thập Thiên, Thất Quỷ… và
Thập Nhị Yêu.
-☉----------☉----------☉-
Cách lãnh địa Thiên Sứ vài trăm dặm, có một biển lửa trải dài vô cùng vô tận.
Biển lửa ấy bốc lên những ngọn lửa cao ngùn ngùt, sức nóng từ nó khiến mọi thứ
gần đây khô héo đến mức không thể sinh trưởng nổi. Dù cách gần cả trăm dặm
nhưng sức nóng vẫn đủ khiến cho không một ai có thể cưỡng ép đi tới được chứ
đừng nói đến việc đi sâu vào trong biển lửa ấy.
Nhưng vẫn có một con chim nhỏ từ xa đang bay tới gần biển lửa. Con chim bé nhỏ
bay trên trời với tốc độ rất nhanh, tuy nhiên khi cách biển lửa chỉ vài chục
dặm nữa thì nó liền hạ cánh xuống mặt đất.
Con chim ấy bỗng lớn lên rồi nhanh chóng hóa thành một cô gái xinh đẹp đến lạ
thường. Nàng có thân hình nóng bỏng đầy quyến rũ, mái tóc màu tím dài quá
lưng, đôi tai hồ ly với lớp lông mềm mại nghoe nguẩy trên đầu cùng với cái
đuôi bồng bềnh duyên dáng đằng sau. Yêu hồ xinh đẹp ấy chính là Hàm Hương,
nàng đã miệt mài đi suốt mặt chặng đường dài không ngừng nghỉ suốt thời gian
qua. Cuối cùng nàng cũng đã dựa theo tấm bản đồ mà khối kim loại kia đã chỉ
dẩn mà đi đến nơi này, một biển lửa trải dài vượt qua cả tầm mắt.
- Là nơi này sao?
Hàm Hương nắm khối kim loại cũ kỹ trên tay, dường như từ khối kim loại tỏa ra
một luồng lực màu tím nhẹ nhàng bảo vệ nàng trước sức nóng của lửa nên nàng
mới có thể ung dung tiếp cận biển lửa được.
- Linh khí cũng khôi phục lại bình thường rồi - Hàm Hương hạ cánh xuống đất
cũng là vì nàng cảm nhận được điều này - Vừa rồi hẳn là đã xảy ra chuyện gì
đó? Không biết có liên quan tới Nguyệt tỷ không?
Hàm Hương lại nhìn khối kim loại trên tay, nàng cảm thấy chỉ cần cầm khối kim
loại này thì có thể dễ dàng vượt qua biển lửa trước mặt. Nhưng mục đích của
nàng không phải là đi vào nơi đó, nàng đến đây là để tìm Minh Nguyệt và Tử
Phong. Bây giờ nhìn thấy tình cảnh này thì nàng cũng đã biết tác dụng của khối
kim loại này, đó là bảo vệ người giữ nó đi qua biển lửa, nhưng nếu vậy thì Tử
Phong và Minh Nguyệt không có khối kim loại trên tay thì làm sao có thể đi vào
trong được?
Hàm Hương từ việc này đã biết Tử Phong và Minh Nguyệt có thể vẫn chưa tới đây
nên Hàm Hương cũng không vội vàng đi vào biển lửa ấy. Nàng bỗng quay người rồi
hóa thành một con chim nhỏ bay thẳng về một hướng khác, đó là hướng của lãnh
địa Thiên Sứ. Hàm Hương có lẽ muốn tới lãnh địa Thiên Sứ để tìm hiểu một ít
thông tin, không chừng cũng có thể biết được điều gì đó về Tử Phong và Minh
Nguyệt ở đó. Với khả năng thông thạo Bát Cửu Huyền Công thì việc Hàm Hương
biến hóa giả dạng thành một Thiên Sứ bình thường để trà trộn vào lãnh địa
Thiên Sứ là một việc dễ dàng.
-☉-
Tại trung tâm của biển lửa, một bông hoa khổng lồ màu đỏ giống như một tòa
tháp nhiều tầng đang phừng phừng bốc cháy. Bông hoa ấy tựa như một đóa sen
lửa, nó có nhiều tầng với từng cánh hoa đang xoay tròn nhẹ nhàng trông rất đẹp
mắt. Tuy nhiên ở chính giữa đóa hoa lại có một thân ảnh màu tím nhìn giống như
nhụy hoa vậy.
Thân ảnh ấy là một người con gái được bao bọc bởi một màn sương mờ ảo, màn
sương màu tím nhẹ nhàng lưu động bay quanh người nàng nhìn vô cùng quỷ dị.
Thân ảnh ấy đang ngồi yên nhắm mắt, có lẽ người này đã ngồi đây vô cùng vô
cùng lâu rồi.
Khi Hàm Hương quyết định xoay người rời khỏi biển lửa để bay tới lãnh địa
Thiên Sứ, cũng là lúc thân ảnh màu tím ấy khẽ động đậy sau hàng triệu triệu
năm ngủ yên.
Một đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, đó là ánh mắt tràn ngập sắc tím với con ngươi
long sọc của loài rồng, đôi chân mày là những chiếc vảy nhỏ long lanh, khuôn
mặt băng lãnh trần ngập khí tức âm trầm của thời gian. Đôi môi khẽ nở nụ cười
quỷ dị, nụ cười vừa hé thì lớp sương tím xung quanh càng thêm đậm đặc rồi quay
tròn như mộc cơn lốc xoáy bao bọc lấy thân ảnh đó vào bên trong:
- Ngươi không tính tới chuyện này đâu nhỉ?... Hỏa Liên... Ha ha ha ha ha...
Tiếng cười vang vọng cả biển lửa, tuy không lan ra bên ngoài nhưng cũng đủ
khiến bông hoa khổng lồ đang phong ấn thân ảnh kia khẽ rung động. Biển lửa
dường như bị một cơn cuồng phong thổi qua khiến những ngọn lửa chao đảo như
sắp tắt.
Tuy nhiên mọi thứ rất nhanh chóng đã khôi phục lại trạng thái như lúc trước.
Biển lửa lại ngùn ngụt bốc cao, bông sen lửa khổng lồ vẫn vững chãi, từng cánh
hoa quay tròn theo một trật tự nhất định. Thân ảnh ngồi bên trong đóa sen lửa
lại nhắm mắt như cũ, lớp sương tím xung quanh cũng nhạt dần rồi nhẹ nhàng lưu
chuyển xung quanh nữ nhân ấy… Long Hoàng Huyền Cơ.